Lúc Cố Viễn Chi đến nhà họ Dịch thì Tân Hành vẫn đang ngủ.
Bây giờ cô đã mang thai tới gần tháng thứ sáu, bụng đã lớn như một quả cầu, thân thể nặng nề, bình thường đi bộ cũng rất cẩn thận ôm lấy bụng.
Hơn nữa còn có một lần Tân Hành đến bệnh viện kiểm tra định kỳ, vừa đúng lúc chạm mặt Tang Nhuế, cô ấy vừa nhìn thấy Tân Hành đã phì cười.
Tân Hành ôm bụng hỏi cô ấy cười cái gì.
Tang Nhuế vừa cười vừa chỉ vào bụng cô mà nói: “Bây giờ nhìn cậu cứ như cả ngày ôm món đồ chơi trên bụng ý.”
Tân Hành: “...”
Còn có Dịch Tân… Hàng ngày anh cứ nhìn bụng cô rồi nhăn tít mày lại. Cô không vui rất lâu đến khi không nhìn được nữa mới nhẹ giọng mắng: “Đây là con anh đấy, anh đừng có cả ngày ghét bỏ con có được không?”
Dịch Tân nhìn cô và lên tiếng giải thích: “Anh không ghét bỏ nó, anh chỉ là…”
“Ghét bỏ em à?”
“Không phải, anh lo lắng có khi nào bụng em sẽ bị cái quả trứng thụ tinh này chèn cho nổ tung không, sau đó nó lăn xuống đất rớt vỡ luôn…”
Chèn nổ, lăn xuống đất, rớt vỡ…
Thiếu gia, không ngờ anh lại có sức tưởng tượng phong phú như vậy đấy?
Đại thiếu gia lại tiếp tục xoắn xuýt: “Thật đấy, mỗi lần anh thấy em vác cái bụng to như vậy thì trong đầu lại không nhịn được mà nghĩ đến cảnh bụng em bất ngờ vỡ tung, sau đó quả trứng thụ tinh này bị rơi xuống đất… rớt vỡ.”
“...” Cả người Tân Hành run rẩy, ngoài cười nhưng trong không cười: “Vậy anh có vội vàng nhặt quả trứng thụ tinh ở dưới đất lên rồi nhét lại vào bụng em không?”
Dịch Tân nhăn nhó: “... Không, làm thế mất vệ sinh lắm, ít nhất cũng phải ngâm vào rượu khử trùng trước đã.”
“...”
Đây chính là phong cách đối thoại thường thấy nhất của hai người kể từ khi có con, khẩu vị của người này so với người kia còn nặng hơn.
Sau đó, một ngày nào đó Cố Viễn Chi nghe thấy đoạn đối thoại này của hai người…
Năm đó Cố Viễn Chi có thể cũng là một thanh niên khẩu vị nặng vào độ tuổi ngang tàng ấy. Nhưng bây giờ ông đã là ông cố của người ta rồi, là trưởng bối đó, cảnh giới tư tưởng đã sớm trở nên bình lặng rồi. Nhưng đến thăm Tân Hành thì nghe thấy hai vợ chồng Tân Hành và Dịch Tân nói chuyện, thân hình lọm khọm già nua cũng phải rung động, thiếu chút nữa thì run rẩy ngã ra đất…
Điều Cố Viễn Chi lo lắng là với dáng vẻ của cha mẹ như vậy, chưa nói đến an toàn của em bé thì cũng phải nói đến vấn đề dưỡng thai. Em bé ở trong bụng còn chưa ra đời đã bị hù dọa mỗi ngày như vậy, bây giờ bị dọa cho choáng váng thì thôi cũng đành, sau này sinh ra rồi lại sống trong sợ hãi mà lớn lên, vậy thì khủng hoảng tâm lý của cái thau này lớn đến mức nào chứ?
Sau khi trở về Cố Viễn Chi càng nghĩ càng sợ, càng nghĩ càng lo lắng cho tương lai của cháu ngoại, nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng lại cuống quýt từ xách đồ xách người đi suốt đêm quay về nhà họ Dịch.
Đáng tiếc, Tân Hành vẫn còn đang ngủ.
Quản gia nói đi gọi cô lại bị Cố Viễn Chi vội ngăn lại: “Đừng, để cho con bé ngủ, để cho nó ngủ, ngủ là tốt.”
Ngủ thì em bé có thể nghỉ ngơi, không cần bị dọa cả ngày như vậy.
Từ góc độ này mà nói thì Cố Viễn Chi thật sự là một ông cố có trách nhiệm.
Sau đó, Cố Viễn Chi chờ như vậy, đợi đến lúc Dịch Tân trở về mà Tân Hành vẫn còn chưa tỉnh lại.
“Oh, ông Cố, sao ông tới sớm thế?” Dịch Tân miễn cưỡng lên tiếng chào hỏi.
Sắc mặt Cố Viễn Chi hơi trầm xuống: “Sớm à? Sắp trưa rồi.”
“Oh, trưa rồi mà Tân Hành vẫn chưa dậy à?”
“...”
“Ông ngồi chút đi, cháu đi gọi cô ấy.”
Từ đầu tới cuối, Dịch Tân đều thể hiện dáng vẻ biếng nhác, hoàn toàn không có chút thái độ đúng mực nào đối dành cho bề trên, Cố Viễn Chi không nhịn được mà đầy một bụng tức. Dĩ nhiên, ông lại không tiện phát giận ở đây, bởi vì đến bây giờ Tân Hành vẫn chưa chính thức gọi ông một tiếng ‘ông ngoại’. Mặc dù ông rất muốn dùng thân phận ông ngoại để dạy dỗ Dịch Tân một trận, dạy dỗ Dịch Tân phải làm một người chồng thế nào, phải làm một người cha ra sao, nhưng mà Tân Hành còn chưa cho ông danh chính ngôn thuận, nên ông cũng chưa có tư cách.
Lúc này cũng chỉ có thể bày ra sắc mặt nặng nề hơn: “Để cho con bé ngủ thêm chút đi.”
“Sắp ăn cơm trưa rồi, cô ấy còn chưa ăn sáng nữa.”
Cố Viễn Chi: “...”
Nghe đi, đây là lời mà một người làm cha nên nói sao? Phụ nữ có thai mà có thể tùy tiện bỏ bữa sáng thế à?
Càng nghĩ Cố Viễn Chi càng thấy chuyến đi này rất đúng đắn.
Sau này quá trình tỉnh giấc của Tân Hành không được nhanh chóng như trước…
Đầu tiên là ôm chăn làm bộ như không nghe thấy Dịch Tân gọi, cô ngất rồi…
Sau đó khi Dịch Tân phải kéo chăn ra thì cô không thể không tỉnh, nhưng lại bắt đầu la hét không muốn rời giường…
…
Mỗi ngày rời giường đều biến thành một quá trình khó khăn như vậy. Hơn nữa đêm hôm trước còn làm cô mệt mỏi…
“Được rồi, ăn cơm trưa xong ngủ tiếp được không?”
Bà mẹ nào đó ôm cái bụng trong xoe, nhắm mắt lầm bầm nói: “Anh mang lên đút cho em đi, như sáng nay ấy.”
Bữa sáng nay cô có ăn. Vừa rồi Dịch Tân chỉ là không biết xấu hổ, mở to mắt mà lừa Cố Viễn Chi thôi.
Dịch Tân than: “Hôm nay không được.”
“Vậy thì hôm nay không ăn.”
“... Cố Viễn Chi ở dưới lầu kìa, đợi em cả buổi sáng rồi.”
“Nói lung tung, hôm qua ông vừa mới về Mỹ.”
“Em nhớ nhầm rồi, là hôm kia.”
“... Không khác nhau mấy, chuyển phát nhanh còn không nhanh được thế.”
“Máy bay tư nhân của Cố Viễn Chi nhất định là nhanh hơn chuyển phát nhanh.”
“... Không muốn, cứ không muốn dậy đấy.” Nói xong cô lại ôm lấy chăn, đắp lên: “Bé con nói nó rất muốn ngủ.”
“Vậy em rời giường đi, bé con ở trong bụng em, nó có thể ngủ tiếp.”
“Bé con nói một mình nó không ngủ được, muốn mẹ ngủ cùng cơ.”
“...”
Dịch Tân đỡ trán, mỗi trưa gọi Tân Hành rời giường ăn cơm đều không khác nào đánh trận, vừa đấu trí vừa đấu dũng, có lúc còn phải đấu cả khẩu vị ai nặng hơn.
Anh cúi người xuống ôm cô, thấp giọng nói: “Ngoan, nếu ngủ nhiều quá đến tối anh lại thấy em tinh thần tốt quá, anh sẽ không khống chế được mà muốn cùng em vận động tiêu hao năng lượng.”
Cùng em vận động tiêu hao năng lượng…
Cứ dây dưa như thế một hồi, cuối cùng Tân Hành cũng nhận thua và rời giường.
Sau khi Dịch Tân giúp Tân Hành chỉnh trang lại xong xuôi, ôm cô xuống lầu thì Tân Hành vẫn còn há miệng ngáp một cái.
Khi Cố Viễn Chi nhìn thấy cô và… quả bóng kia của cô thì hai mắt sáng ngời ánh mắt dịu dàng của người bề trên, lập tức đứng dậy đi về phía cô.
Tân Hành vừa thấy Cố Viễn Chi ở đây thật thì hơi kinh ngạc: “Không phải ngài về Mỹ rồi sao?”
“A, ông trở lại rồi.” Cố Viễn Chi vừa trả lời vừa đỡ cô đi về phía ghế sô pha.
Mặc dù bây giờ cô vẫn chưa gọi ông là ông ngoại, nhưng ít nhất cũng không còn tránh không muốn gặp ông như trước nữa. Không chỉ gặp ông, mà cô còn nói chuyện với ông nữa. Từ sau khi Tân Hành mang thai, Cố Viễn Chi lại càng mượn cơ hội dăm ba bữa lại qua thăm cô một lần. Cô cũng không có gì bài xích với chuyện này.
Mỗi lần đều gọi ông Cố này ông Cố kia, mặc dù trong lòng nghe vẫn rất không thoải mái, nhưng đây cũng đang trong quá trình cô chấp nhận, ông cũng không thể ép gấp quá được. Cho nên bây giờ, ông và Tân Hành cứ tiếp tục duy trì mối quan hệ lửng lơ này… Nói gần không gần mà nói xa thì cũng không xa.
Sau khi để Tân Hành ngồi xuống, Cố Viễn Chi lấy một túi tài liệu mới mang từ Mỹ sang đưa cho cô: “Đây là đồ ông trở về Mỹ để lấy, là nhật ký mang thai của bà ngoại cháu viết từ lúc có thai.”
“Nhật ký mang thai…” Tân Hành nhận lấy, khi nghe thế thì bàn tay hơi cứng đờ, suýt chút nữa thì làm rơi cái túi.
Cô vội vàng cầm chắc lấy rồi không nhịn được mà xoắn xuýt: “Lần đầu tiên nghe thấy có người làm thứ đồ này…”
Dịch Tân cũng khẽ cười: “Vô cùng hiếm thấy.”
Cố Viễn Chi khẽ cong môi nói: “Bà ngoại cháu rất thích làm những thứ này.”
Tân Hành mở ra, bên trong là một cuốn nhật ký, lật trang bìa một cái là thấy ngay chữ viết tay của bà ngoại...
Ngày 21 tháng 12, trời nắng. Chẩn đoán đúng là mang thai, vô cùng hưng phấn, lập tức đến nhà sách mua một bộ sách hơn 20 cuốn về kiến thức mang thai.
Ngày 25 tháng 12, trời âm u. Đã chẩn đoán được bốn ngày, phản ứng cô cùng khác thường. Mỗi ngày bắt đầu đi chậm lại, sáng sớm và chiều tối đều đi dạo 30 phút.
Ngày 26 tháng 12, trời nắng. Phụ nữ mang thai cần giữ tâm trạng ổn định, tránh giận dữ một cách vô lý.
…
Tân Hành lật vài trang rồi nhẹ nhàng cười, khép lại cuốn nhật ký và nhìn về phía Cố Viễn Chi: “Ông Cố đúng là có lòng.”
Cố Viễn Chi cười hòa nhã: “Ừ. Bây giờ con còn trẻ, có nhiều chỗ còn chưa hiểu, Dịch Tân lại là đàn ông cũng không hiểu. Đúng lúc bà ngoại cháu có viết nhật ký nên cháu cũng có thể xem để tham khảo, cũng góp phần an thai và nuôi dưỡng thai nhi.”
Nói rồi Cố Viễn Chi quay lại ra hiệu với quản gia. Quản gia nhận được ý của ông thì lập tức đi ra, lúc quay lại còn dẫn theo một người phụ nữ tóc hoa râm.
Tân Hành hơi tò mò. Cố Viễn Chi nhìn cô cười nói: “Tuổi của con và Dịch Tân vẫn còn trẻ, bên cạnh lại không có trưởng bối, ông thì lại sợ có nhiều chỗ không được thích hợp, cho nên… Vị này là thím Nguyệt ông đưa từ Mỹ về đây, năm đó cũng đã chăm sóc cho bà ngoại của con.”
“...” Tân Hành: “Thím Nguyệt… Là nguyệt của tháng ở cữ hay tên là Nguyệt?”
Thím Nguyệt khẽ mỉm cười với Tân Hành: “Đúng là bà cháu, năm đó câu đầu tiên khi Tiểu Khanh nhìn thấy bà cũng hỏi vấn đề này.”
Tân Hành hơi cong môi lên: “Vấn đề này… Chắc cũng không chỉ có cháu với bà ngoại hỏi nhỉ?”