"Được, anh nói." Tân
Hoành nhẹ nhàng nói, tiếng nói cũng rất kiên định, một đôi con ngươi
trong trẻo mang theo rõ ràng u oán: "Dịch Tân, chỉ cần anh dám nói, em liền dám tin!"
Dịch Tân nhìn cô, lại đột nhiên cứng họng. Anh
quay đầu, nhìn hai bên trái phải hai vị tiếp viên hàng không, hai người
nhận thấy ánh mắt, lập tức đi ra khỏi phòng.
Ở đây chỉ còn lại có hai người bọn họ.
Dịch Tân than nhẹ: "Đây là phóng viên viết lung tung."
"Nếu như quả thật không có việc này, phóng viên dám viết lung tung
người Dịch gia sao? Dịch lão gia người như vậy có thể dễ dàng chịu đựng
đối với Dịch gia đưa tin sai sao?" Tân Hoành nói, giọng nói đã không
tự chủ bén nhọn.
Dịch Tân bất đắc dĩ: "Khi đó là một hiểu lầm, là Cố Xa Chi đem em lầm nhận thức. Bên ngoài lúc đó đang trong cơn giận dữ, cũng không thể phủ nhận."
"Vậy anh vì sao không phủ
nhận?" Tân Hoành phản bác theo bản năng. Nói xong, lại tự giễu cười,
lắc đầu: "Không. Anh tại sao muốn phủ nhận? Nếu như anh muốn phủ nhận
như vậy, thì anh cần gì phải thân mật ôm cô ta đi ra ngoài như thế? Có
lẽ cái em nên hỏi chính là, tại sao anh lại phải cản em lại ở khách sạn
hai ngày hai đêm. Sau đó mới đưa cô ta đi ra ngoài, anh không cảm thấy
như vậy rất phiền phức sao? Anh hà tất phải quanh co như thế! Anh nên
biết, chỉ cần anh thích, anh Dịch Tân nói một tiếng em Tân Hoành tuyệt
đối sẽ không quấn lấy anh!"
Tân Hoành mỗi chữ mỗi câu, càng ngày càng sắc bén.
Dịch Tân đột nhiên muốn cười, anh rốt cục cũng có lúc nói không ra lời như thế này.
Anh phải như thế nào nói cho cô biết. Đem Nghê Tranh dẫn đi chỉ là bởi
vì Cố Xa Chi cũng sẽ có mặt ở đó. Anh không thể để cho Cố Xa Chi nhìn
thấy Tân Hoành? Anh làm sao có thể nói cho cô biết. Kỳ thực cô và Mạc
Tương Đằng nói đều không phải lời nói dối, mà là sự thật.
Cố Xa
Chi và Du Thận Khanh trong lúc đó có một ước định. Trừ khi Du Thận Khanh có thể để cô chủ động tìm tới Cố gia. Bằng không, Cố Xa Chi và Cố gia
vĩnh viễn không nên quấy nhiễu cô.
Tân Hoành bản thân không biết mình và Cố Xa Chi có quan hệ như thế nào. Chỉ có thể nói là Du Thận
Khanh quyết tâm không muốn để cho cô và Cố gia có bất kỳ quan hệ. Dịch
Tân tự nhiên là mừng rỡ như vậy.
Cô không biết là cô cùng với
anh sau đó. Khi anh từ từ tra rõ cô, anh có bao nhiêu vui mừng cô không
biết, cỡ nào may mắn Du Thận Khanh giấu diếm cô!
Cô ban đầu đã
tự hỏi là khi nào nguyện ý gả cho anh. Thế nhưng, nếu như anh biết rằng
cô nguyên lai một chút cũng không thương cảm. Cô có một người ông gọi là Cố Xa Chi. Cô có thể nhấc một ngón tay là có được tất cả mọi thứ. Và
sau đó không bỏ chạy, sau đó không che giấu. Cô tất cả ủy khuất đều có
Cố gia tới vì cô phụ trách. Khi đó, anh phải làm sao?
Đến lúc đó, Dịch Tân có thể cho Tân Hoành, còn lại bao nhiêu?
Tân Hoành bất lực và yếu đuối, Dịch Tân mờ nhạt!
Anh làm sao có thể để cho cô biết chứ? Cô là của anh, là rất nhiều năm
anh thật vất vả có được, nhiều năm như vậy, vẫn bảo hộ được tốt như vậy
thật cẩn thận. Sau đó, lại đột nhiên có một ngày. Mạc Tương Đằng cái đồ
hỗn trướng chen vào, Tân Hoành bị ép rơi vào đường cùng to gan nói một
lời nói dối. Cô tự mình cho rằng đây chẳng qua là một lời nói dối. Thế
nhưng, cô lại không biết, đó là chân tướng!
Dê chi vòng ngọc tử họ Du. . .
Mạc gia không biết. Thế nhưng Mạc gia muốn gây xích mích quan hệ Cố gia cùng Dịch gia. Nhất định sẽ đi nói cho Cố Xa Chi. Khi đó, Cố Xa Chi
nghe được thì như thế nào?
Lão nhân kia nói không chừng sẽ phải cảm động đến khóc rống.
Dịch Tân hầu như có thể xác định. Cố Xa Chi chờ những lời này, chờ một tiếng thừa nhận này, đợi hơn nửa đời người!
Thế nhưng, Cố Xa Chi không có thấy tận mắt đến cái kia tự nhận là người phụ nữ Cố gia. Cuối cùng ông chung quy đều không phải như vậy khẳng
định.
Khi đó Dịch Tân cũng chỉ có thể gắt gao bám vào một chỗ
trống, đem Tân Hoành ẩn núp, lại đem Nghê Tranh đẩy ra ngoài. Để cho Cố
Xa Chi thấy, là có một người phụ nữ Nghê Tranh nghe những tin đồn nói
hươu nói vượn, mượn hắn bảo toàn sinh mệnh.
Anh có thể làm, đã đều làm. Sai lầm duy nhất là anh đánh giá thấp Cố Xa Chi.
—— một, lại hết lần này tới lần khác trí mạng!
Cố Xa Chi là lão hồ ly, tung hoành thiên hạ vài thập niên, phiên thủ vi vân phúc thủ vi vũ. Nghê Tranh lại quá nông cạn, chơi một ít trò nhỏ.
Chống lại Cố Xa Chi nhưng không chịu nổi một kích.
Tại Cố Xa Chi chỉ một câu "Nguyên lai Nghê tiểu thư là Dịch Thiếu phu nhân" ra khỏi
miệng thì Dịch Tân liền biết thủ đoạn của mình đã bị Cố Xa Chi nhìn
thấu, thậm chí còn bị hắn xiêm áo một đạo.
Nếu như Cố Xa Chi
nhìn thấu Dịch Tân bất quá là ở trong cảnh náo động. Như vậy nữ nhân bị
bắt thật sự là người nào, đáp án không cần nói cũng biết. Chí ít, Cố Xa
Chi đã chiếm được 99% khẳng định.
Sở dĩ Cố Xa Chi hiện tại chắc chắn không còn ràng buộc, nhưng quyết tâm muốn có được Tân Hoành.
Buổi sáng hôm đó trên điện thoại, đó là Tân Hạo. Hiện tại, cũng chỉ có
thể hi vọng rằng ông ta làm việc có thể hiệu quả hơn một chút.
Dịch Tân nhìn Tân Hoành. Cô không biết, sau khi cô nhìn thấy ý tưởng sau đó, đều là bởi vì anh cất tâm tư hoặc là sai lầm được che giấu sau sự
thật.
Chỉ là, anh sẽ không nói cho cô biết.
Cô có thể
tức giận với anh, một ngày hai ngày, một năm hai năm cũng không có quan
trọng. Anh đều có thể chịu được. Anh duy nhất không có thể chịu được là
đứng đó nhìn cô có nơi nương tựa. Sau đó, có thể dễ dàng rời khỏi anh.
Anh than nhẹ: "Tân Hoành, lại tin anh một lần, có được hay không? Anh bảo đảm, Nghê Tranh tuyệt đối không phải như những gì em nghĩ."
Anh nói, kéo tay cô.
Cô lùi lại, né tránh.
"Không tốt." Tân Hoành chăm chú nhìn Dịch Tân, trước sự trầm mặc của
anh tình cảm của cô gần như tan vỡ. Giọng nói của cô vô thức mềm mỏng
hơn: "Dịch Tân, em nói. Chỉ cần anh dám nói em liền dám tin. Thế
nhưng, anh liên tục cũng không dám nói. Anh như thế nào yêu cầu em tin
anh?"
Cô nói, đoạt lấy điện thoại di động trong tay anh. Ngón
tay hung hăng rạch một đường trên màn hình điện thoại di động, nguyên
bản màn hình đã thành đen thoáng chốc trở nên sáng. Cô giơ lên, giơ lên
trước mắt anh. Thanh âm của cô lúc này trở nên vừa vội vừa loạn:
"Chính anh nhìn. Anh đối với em thô bạo cả đêm. Đem em mình đầy thương
tích. Sau đó, ngày thứ hai, anh cùng cô ta ở khách sạn cả ngày. Anh nhìn vào khách sạn này, anh ở nơi này cùng em vui mừng yêu thương. Em lại
không biết, em và anh triền miên trên cái giường kia, ở một ngày đêm nằm lại là nữ nhân khác! Anh đem em dụ cho say, sau đó xoay người, anh ôm
chầm cô ta, thông báo với thiên hạ cô ta mới là vợ của anh."
Tân Hoành nói đến đây, rốt cục thê thảm cười: "Nghê Tranh là vợ của anh,
Tân Hoành em là cái gì? Là anh không nhìn thấy được tình hình thực tế
quá khứ sao? Đã từng cùng anh tất cả ân ái, lại tính là cái gì?"