Anh dịu dàng hứa hẹn với cô: “Được, anh sẽ để cho em biết, em chỉ cần ngoan ngoãn tiếp nhận là được rồi. Tân Hoành, em phải nhớ kỹ, ngoài anh ra, ai cũng không được bắt nạt em.”
Tân Hoành nghe được câu đầu của anh, vốn dĩ trong lòng còn thấy ngọt ngào, đến câu sau thì lại quẫn bách... Cô rầu rĩ nói: “Có thể bỏ cái câu trừ anh kia không? Anh cũng không được bắt nạt em.”
Anh cười, có vẻ lười biếng: “Tân Hoành.”
“Được, đúng không?” Cô cẩn thận dò hỏi.
“Nếu anh không thể bắt nạt em thì em nhất định sẽ bắt nạt anh. Em cảm thấy giữa anh và em, người có thể bị bắt nạt kia là anh ư?”
“…” Khóe môi Tân Hoành co rút: “Quá là không phải rồi!”
Anh cười: “Vậy là được rồi.”
Cô vùng vẫy giãy chết: “Nhưng em đâu phải anh, em sẽ không có chuyện không việc gì lại đi bắt nạt anh.”
“Thật à?” Anh hơi cao giọng vẻ hoài nghi rõ ràng.
Cô không hề xấu hổ gật đầu.
“Vậy là ai không nghe lời anh, hết lần này đến lần khác chạy loạn ra ngoài, lần đầu tiên thì ngã gãy chân, lần thứ hai kéo cái chân què ra ngoài còn bị người ta bắt nạt?”
“…”
“Là ai nhỉ?” Anh không buông tha cô.
Cô chấp nhận: “… Là em.”
“Ừ, đúng rồi. Em không nghe lời anh, chính là bắt nạt anh.” Anh bá đạo lý lẽ và khẳng định.
Cô cự nự: “Có nghe lời anh thì anh vẫn bắt nạt em.”
Dịch Tân chỉ cười, không đáp lại.
Cô cũng học anh, ép hỏi: “Em nói có đúng không?”
“Đúng.” Anh còn đáp lại cô rất hợp tình hợp lý.
Tân Hoành: “…”
Cô quẫn bách, phấn chấn hỏi: ŧɾυყệռ độɕ Qυყềռ ŧạı đε ɭê Qυý Đôռ “Vậy anh không cảm thấy anh cũng nên cảnh tỉnh đi à?”
“Được, anh cảnh tỉnh.”
Dễ nói chuyện như vậy? Tân Hoành cẩn thận hỏi: “Kết quả thế nào?”
“Kết quả chính là, anh cảm thấy đúng, cái này trách em.”
Cô nghe thế thì âm thần cắn răng, nguy hiểm hỏi anh: “Sao lại trách em hả?”
“Trách em luôn luôn quyến rũ anh.” Câu trả lời này của anh thật là… Thật không biết xấu hổ!Cứ thế khiến Tân Hoành tức đến suýt thì không kìm nén được, cô giãy giụa khỏi ngực anh, hung hăng nhìn anh, nghiến răng nghiến lợi hỏi ngực lại: “Em quyến rũ anh bắt nạt em à?”
Đôi mắt yêu nghiệt của anh nhìn cô, rất vô tội gật đầu.
Tân Hoành hít sâu một hơi ổn định lại tâm tình, nhẫn nại hỏi anh: “Vậy anh có thể nói cho em biết, em quyến rũ anh thế nào không? Để em sớm sửa chữa!”
Anh dù bận nhưng vẫn ung dung, nhìn cô tức ra mặt mà không nói gì.
Cô bị anh chọc tức, nhưng anh lại cười đến là vui vẻ, như thể cô càng tức càng khiến anh vui, cô lập tức càng giận hơn, trầm giọng hỏi anh: “Tại sao không nói?”
Anh cười: “Tân Hoành.”
Cô hung hăng nhìn anh.
“Em cảm thấy, anh bị ngốc à?”
“…”
“Vậy, sao em cho là anh sẽ nói cho em biết?”
Tân Hoành: “…”
Tân Hoành hoàn toàn không có gì để nói, tức giận húc đầu vào ngực anh. Anh thuận thế ôm lấy cô, thấp giọng cười bên tai cô, cười đến là sung sướng, phách lối. Tân Hoành rất bi thống.
Dịch Tân cười đủ rồi mới nói cho cô biết: “Tân Hoành, không phải ai cũng có thể quyến rũ anh bắt nạt đâu, đười này có thể khiến anh muốn bắt nạt như vậy cũng chỉ có em thôi. Giống như, có thể khiến em tình nguyện để bị bắt nạt như vậy cũng chỉ có anh thôi, đúng không?”
Tân Hoành bất lực: “Anh có thể không dùng từ quyến rũ không? Từ đó có nghĩa xấu.”
“Oh, thế à, thế dụ dỗ và mê hoặc, em thích dùng từ nào?”
“…”
Vì vậy, bởi vì Dịch Tân không giải thích được lý luận “quyến rũ anh bắt nạt em”, từ đó Tân Hoành cực kỳ cẩn thận, thận trọng từ lời nói đến hành động, chỉ sợ không cẩn thận một chút, cô sẽ lại quyến rũ anh mất.
Mặc dù đã cẩn thận như thế, có vẻ như cô vẫn đạt tới hiệu quả “quyến rũ” anh… ❀♊ Tᶉ anᎶem¥ ♊ ❀Không, cô nghĩ, dù cô có thật sự muốn quyến rũ cũng không thể đạt được hiệu quả tự nhiên đến như thế.
Có thể thấy rằng câu nói kia của cô chính xác đến mức nào, dù cô có nghe lời anh thì anh vẫn sẽ bắt nạt cô…
Vậy mà, cô đã hết lần này đến lần khác không có can đảm còn dám chọc vào anh. Liên tiếp mấy này, cô rất ngoan ngoãn nghe lời anh, không bước ra khỏi cửa lớn, cửa nhà cũng không ra.
Tang Nhuế gọi điện cho cô, nói cô ấy tính thời gian thấy vết thương trên chân cô đã khỏi rồi, hẹn cô cùng ra ngoài dạo phố. Cô rất không có cốt khí mà cự tuyệt.
Cô nghĩ, vết thương thì khỏi rồi, chỉ sợ đến lúc ấy, có người lại lặng yên ghép cho cô cái tội danh: “Em lại bắt nạt anh?”… Vậy không phải cô sẽ chết rất oan uổng sao?
Có điều cũng chỉ ngoài mặt cảm thấy oan uổng, còn trong lòng cô cũng mơ hồ hiểu rõ. Mặc dù Dịch Tân bá đạo, nhưng trước giờ cô đi ra ngoài, anh cũng chưa từng để ý quá mức như vậy, lại nhớ đến lần trước, anh đấu súng, còn cả chuyện cô ra khỏi nhà hai lần liên tiếp đụng phải Mạc Tương Đằng, còn cả chuyện gần đây anh bận rộn…
Cô vốn là người tương đối nhạy cảm, lúc này cho dù anh không nói thẳng thì cô cũng hiểu được phân nửa, tốt nhất là cô không nên chạy loạn để tránh gây thêm phiền phức cho anh.
Hơn nữa cô cũng thật sự không muốn lại có thứ gì từ trên trời giáng xuống nữa… Bây giờ là mẹ ruột, chẳng có lẽ lần sau còn có thêm một mẹ ruột của mẹ ruột?...
Hai lần rồi, bây giờ cô không thể xác định được mình còn có thể chấp nhận được không.
Sau này, Trương Tiểu Thúy và Lạc Tiểu Xuyên đều biến mất, đối với Trương Tiểu Thúy, Tân Hoành không có cảm giác gì, hoàn toàn cho rằng đây là một kẻ “đi lừa gạt mà không thành” nên tự giác biến mất là điều đương nhiên. Còn về phần Lạc Tiểu Xuyên, mỗi lần Tân Hoành nhớ tới lại cảm thấy chua chát trong lòng.
Chính cô ta cũng không biết, đó là vì cuối cùng không tin Lạc Tiểu Xuyên là cô gái lừa bịp nhiều mánh khóe, hay là tự mình lừa mình không dám tin… Có điều, Lạc Tiểu Xuyên và Trương Tiểu Thúy cũng chỉ là thứ yếu, dù sao vẫn còn có đại địch là Hạ Noãn Tâm ở đó…
Sau này, Tân Hoành hỏi Dịch Tân, hỏi anh sao có thể chắc chắn là bọn họ lừa cô, dù sao bọn họ cũng đã lấy báo cáo giám định nhân thân có tính pháp lý ra, cái đó… thực sự có thể ngồi tù.
Với sự hiểu biết của cô về Hạ Noãn Tâm, bà ta nào dám ném một cái chuôi dao lớn như vậy vào tay cô.
Dịch Tân nhìn cô, ánh mắt vô cùng… thương hại.
Tân Hoành cảm thấy chẳng hiểu gì cả.
Lúc này anh mới nói: “Trong chuyện này có sơ hở rất lớn, em không chú ý thấy sao? Thời gian từ 10 năm trước, người lập báo cáo này đã mất rồi, như vậy muốn chứng minh tính bất hợp pháp thì biết bắt đầu từ đâu? Mà em làm thế nào để chứng minh là Hạ Noãn Tâm thao túng người đó làm? Cho dù Hạ Noãn Tâm đưa đồ cho em, bà ta cũng có thể nói, thứ này không phải của bà ta, chỉ là buổi sáng một ngày nào đó rời giường mở cửa ra thì thấy trước cửa có một phong thư nặc danh.”
Tân Hoành nghe xong mới bừng tỉnh đại ngộ, lại không thể không bội phục thủ đoạn của Hạ Noãn Tâm! Lợi dụng thời gian 10 năm trước, còn dùng danh nghĩa của một người đã qua đời để làm giả giấy tờ… Quá lợi hại! Tuy là kẻ địch, nhưng trong lòng Tân Hoành cũng không nhịn được mà bội phục bà ta.
Còn chính cô lại cứ thế bị người ta lừa vào tròng, còn thương tâm chạy về ôm Dịch Tân khóc. Ngẫm lại cũng thấy mất mặt. Bởi vì mất mặt nên sau này, hầu như Tân Hoành luôn tránh để Dịch Tân nhắc đến ba chữ Hạ Noãn Tâm kia.
Cô tỏ ra như thể cô chưa từng khóc. Nhưng Dịch Tân lại không cảm nhận được.
Một ngày nọ, Tân Hoành đang ngoan ngoãn ở nhà, rất có hứng nên lôi đồ ra vẽ tranh. Đúng lúc này, Dịch Tân gọi điện thoại qua: “Đang làm gì thế?”
“Vẽ tranh.”
“Đừng vẽ nữa, anh đang ở khách sạn, bảo lái xe đưa em đến chỗ anh.”
Lúc Tân Hoành phản ứng lại được đã là 30 giây sau, không tự chủ được mà nói nhỏ: “Nhất định phải đến khách sạn sao?”
Dịch Tân cũng thành thực đáp: “Đúng, thỉnh thoảng thay đổi một chút bồi dưỡng tình cảm, thú vị mà.”
Tân Hoành xoắn xuýt, lại nhìn bên ngoài đang là ban ngày, đề nghị: “Hay là muộn muộn một chút, ví dụ như buổi tối?”
Dịch Tân cực kỳ khó xử: “Nhưng buổi tối thì bọn họ đi mất rồi.”
Cuối cùng Tân Hoành cũng nhận ra điểm không thích hợp, hỏi: “Anh nói ai?”
“Hạ Noãn Tâm.”
Tân Hoành đỏ mặt, anh, anh, anh nhất định là cố ý muốn cô nghĩ sai lệch!
Nghĩ thành, anh và cô… Đổi chỗ…
Tân Hoành tức giận đến mức giậm chân, nghiến răng nghiến lợi từ chối luôn: “Không đi!”
“Không đi?” Dịch Tân cười trêu chọc: “Là vì Hạ Noãn Tâm, hay là vì… anh?”