Sau khi nghe xong, Dịch Tân thản nhiên nói, “Thành phố H là địa bàn của ông ngoại, nhà họ Phương sẽ không dám làm gì nhà họ Tang đâu. Nhưng nha đầu Tang Nhuế kia không biết trời cao đất rộng, cậu nhân cơ hội này dạy dỗ cô ấy một chút, đợi cô ấy có chút kinh nghiệm cậu hãy đến dẫn cô ấy về, làm vậy sẽ tiết kiệm không ít sức lực.”
Phong Dương nghe, ngoài cười nhưng trong không cười nói.“Vậy tốt rồi, lần sau tôi cũng sẽ phái người đi dọa Tân Hoành một chút, đợi đến lúc cô ấy sợ mất mật, cậu hãy xuất hiện.”
Dịch Tân rất thiện lương cười, “Tôi nghĩ, trước đó tôi nhất định sẽ cắt lấy lá gan của cậu.”
Phong Dương thấy không thú vị chút nào, đang định lên tiếng thì điện thoại vang lên. Chỉ cảm thấy hơi hồi hộp, anh lập tức nghe máy. Phong Dương không lên tiếng, sắc mặt ngày càng xấu, rồi trắng bệch. Hung hăng cúp điện thoại, anh bật dậy, khẽ nguyền rủa, “Nhà họ Phương đúng là tinh trùng lên não, tôi muốn lột da hắn!”
Dịch Tân cảnh giác, thái độ lập tức trở lên nghiêm túc, “Xảy ra chuyện gì?”
“Tang Nhuế đang ở trong tay nhà họ Phương, tôi lập tức phải đến thành phố H.” Phong Dương nói xong liến cầm áo lên rời đi, Dịch Tân cũng nhanh chóng đuổi theo.
Trên đường đến sân bay, Dịch Tân đã gọi điện cho ông cụ, tóm tắt mọi chuyện xảy ra. Sau đó gọi cho Tân Hoành, điện thoại ngay lập tức có người nhận, Dịch Tân cảm thấy rất thoải mái, chuyện tức giận vì phải đi theo Phong Dương lập tức biến mất.
“Dịch Tân, anh sắp về chưa?” Bên kia đầu dây giọng cô hơi kích động. Dịch Tân thấy lòng bỗng trùng xuống, nhẹ giọng nói, “Xin lỗi em, thành phố H có chuyện xảy ra, anh cần đến đó giải quyết, đêm nay anh không về được.”
Đầu bên kia bỗng yên lặng, Dịch Tân đang định giải thích, cô đã do dự lên tiếng, “Tang Nhuế đã xảy ra chuyện phải không?”
Dịch Tân liếc sang bên cạnh nhìn Phong Dương mặt mũi âm trầm, “Không phải chuyện lớn, yên tâm, ngoan ngoãn ở nhà chờ anh.”
Tân Hoành trầm mặc một lát, nhìn một bàn thức ăn đã chuẩn bị, dè dặt hỏi, “Có thể để em đi cùng anh được không?”
Lại lập tức bổ sung, “Sẽ không khiến mọi người bị muộn đâu, mọi người đang ở sân bay sao? Em sẽ đến ngay, cùng mọi người đi… Có được hay không?”
Cô nói chuyện thận trọng như vậy khiến anh căng thẳng, tim như bị cái gì đó xẹt qua, anh nhỏ giọng giặn dò, “Được. Nhưng em không cần vội, để lái xe đưa em đi, đi đường cẩn thận, anh với Phong Dương cũng vừa mới xuất phát đi sân bay thôi. Bên thành phố H đã có ông ngoại anh rồi, không vội.”
Dịch tân cực kỳ kiên nhẫn dặn dò cô, không biết bao nhiêu lần, lúc này mới an tâm cúp điện thoại. Ngồi bên cạnh Phong Dương chống tay trên trán, khẽ nheo mắt hỏi “Cậu thật sự muốn dẫn Tân Hoành đi thành phố H?”
“Ừ.” Câu trả lời như có chút miễn cưỡng, lại như không muốn để ý. Phong Dương nhìn chằm chằm người đàn ông xinh đẹp đang lười biếng kia, thật lâu sau mới cười một tiếng. “Dịch Tân, cậu phải cẩn thận.”
Dịch Tân thoáng liếc một cái rồi cười. Hiển nhiên anh hiểu vì sao Phong Dương lo lắng, Phong Dương sợ Tân Hoành không chịu nổi thế giới của anh. Chỉ là Phong Dương không hiểu, anh càng không thể chịu nổi khi Tân Hoành không chịu bước vào thế giới của anh, khiến anh chỉ có thể mười phần cẩn thận mỗi khi ôm cô. Anh muốn đưa cô vào thế giới của anh. Nơi đó, hoàn toàn thuộc về cô, kể cả là tình yêu của anh.