Quấn Hôn: Tổng Giám Đốc Thô Bạo Của Tôi

Chương 403: Chương 403: Tình yêu trở về (27)




Trên đầu giường có một tờ giấy, quả nhiên cô lại không nhìn thấy, gần như vậy, vốn dĩ chỉ cần mở mắt là có thể thấy. Nghĩ lại thì đã lâu rồi ánh mắt cô lúc nào cũng ở trên người anh. Anh ở gần bên cô thì cô nhìn gần, anh đi xa… Thị giác của cô cũng như thể đi theo anh mất.

Tân Hành,

Anh có chuyện cần làm, chưa biết có trở lại hay không, đi hay ở lại tùy em.

Dịch Tân.

Đi hay ở tùy em… Bàn tay cô run rẩy, nước mắt tí tách rơi nhanh trên trang giấy mỏng manh. Hàm răng cắn chặt lấy môi, chẳng mấy chốc đầu lưỡi cảm nhận được mùi máu tanh mặn. Dịch Tân, sao anh có thể đối xử với em như vậy! Sống lưng cô lạnh toát, rõ ràng trong phòng không có gió, nhưng Tân Hành lại thấy có cảm giác vừa rét vừa đau từ tận xương tủy, khiến cả người cô đều phát run.

Đồng Tử bên cạnh vẫn tiếp tục truyền đạt mệnh lệnh của Dịch Tân…: “Thiếu phu nhân, những tài liệu này cần có chữ ký của chị. Tân thiếu đã ký tên rồi, trang trại rượu nho, hòn đảo chúng ta đang ở, còn có dinh thự hơn hai trăm triệu ở thành phố A đều được sang tên cho chị.”

Tài liệu được đưa đến trước mặt cô. Dịch Tân… Trong làn nước mắt, cô gần như không nhìn rõ hai chữ này. Lúc này cô mới nhớ ra, cô gần như chưa bao giờ nhìn thấy chữ viết tay của anh. Anh là một người vô cùng lười biếng, mọi chuyện đều do Nguyên Thâm giải quyết, chữ viết cũng đều là in thẳng ra. Hóa ra, chữ viết của anh cũng giống như anh vậy, đều vô tình như nhau.

Đi hay ở tùy em… Dịch Tân…

“A!”

Tân Hành chỉ cảm thấy trong đầu như có cái gì xẹt ngang, đau đớn đến mức cô gần như mất đi lý trí. Cô hét lên một tiếng rồi giật lấy tài liệu trong tay Đồng Tử, vừa xé vừa vứt loạn lên trong không trung. Nhân lúc Đồng Tử còn chưa hoàn hồn, Tân Hành tông cửa chạy ra ngoài.

Cô chạy thẳng đến bờ biển, cô phải đi tìm anh. Nước mắt gần như che hết tầm mắt của cô, đến đường cũng không nhìn rõ, đá vụn cứa rách chân cô. Cô bị thương ở đầu, người lại hầu như chẳng có mấy sức lực nên liên tục té ngã, mỗi một lần đều ngã đến đập đầu xuống đất. Da thịt cô bị cứa trúng, máu chảy ra rất đau nhưng cô lại như thể chẳng cảm nhận được gì.

Đồng Tử cuống cuồng chạy theo đỡ cô dậy nhưng đều bị cô đẩy ra, tự mình bò dậy rồi lại tiếp tục chạy. Ngoài bờ biển không có bóng dáng của anh. Hóa ra, ngày đó là anh cố tình đợi cô ở đây. Chỉ có khi anh cố ý chờ cô, cô mới có thể đuổi kịp anh. Một khi anh đã không muốn thì cô có tới cũng đã quá muộn rồi.

Trước mắt cô, nước biển kéo dài đến tận chân trời, tất cả chìm trong một màu đen như thể từ nay về sau sẽ không thể gặp được anh nữa. Trên mặt biển trống không, cô như thể phát điên, chỉ muốn tìm anh về, cứ thể chạy thẳng đến khi nước ngập qua đầu…

“Dịch Tân, anh đừng đi!”

Tân Hành hét lên một tiếng rồi đột nhiên ngồi bật dậy, mồ hôi lạnh từ trán cô chảy dài xuống, qua cả khóe mắt.

“Thiếu phu nhân.”

Đồng Tử chạy vội từ ngoài vào. Ánh đèn sáng lên, chỉ thấy cô gái ở trên giường đầu tóc rối loạn, hai mắt sưng đỏ, lúc này cả người cô ướt đẫm, không biết là do mồ hôi hay là nước mắt. Đồng Tử luống cuống tay chân, đứng trước giường: “Em đi lấy quần áo khô cho chị thay nhé.”

Ánh mắt Tân Hành đờ đẫn, không để ý đến cô ấy. Đồng Tử khẽ thở dài trong lòng, xoay người đi về phía tủ quần áo. Tân Hành bất ngờ trở mình rơi xuống đất, rồi cứ thế chân trần xông ra ngoài. Đồng Tử kinh ngạc, lật đật đuổi theo: “Ôi, thiếu phu nhân!”

Tân Hành chạy tới phòng khách, mắt dán chặt vào điện thoại trên bàn trà, cô đột nhiên dừng lại, bước tới cầm điện thoại lên: “Dịch Tân, em biết là anh!”

Giọng cô gấp gáp, vừa nức nở lại khẩn trương. Đầu kia điện thoại không có người lên tiếng khiến cô lại càng chắc chắn. Vốn dĩ, trong lòng cô còn ngập tràn tức giận và oán hận, nhưng vào khoảnh khắc này lại chẳng duy trì được nữa, trong nháy mắt giọng nói đã mềm nhũn.

Cô vừa khóc tỉ tê vừa yếu đuối cầu khẩn: “Anh quay lại được không? Em sai rồi, em không nên đuổi anh ra ngoài, anh đừng giận em nữa, anh quay lại đón em đi, em về cùng anh được không?”

Đầu kia không có động tĩnh gì. Không cúp điện thoại, nhưng cũng không lên tiếng đáp lại, như thể chỉ có không khí, hoàn toàn không có ai cầm máy. Cô càng khóc càng hung dữ: “Nói cái gì mà đi hay ở tùy em? Anh chỉ cần nói một câu bảo em ở đây chờ anh, em sẽ cả đời không rời khỏi đây nửa bước. Anh quay lại đi được không? Hôm nay không được thì em sẽ chờ đến ngày mai, sang năm… Anh đừng nói đi hay ở tùy em, em cũng không cần tài sản của anh…”

“Anh cho em rồi thì anh lấy gì nuôi em?”

Cô càng nói giọng càng nhỏ, hơn nữa còn bị ngắt quãng bởi những tiếng thút thít, còn chưa nói hết thì bên tai đã vang lên tiếng máy bận. Anh cúp điện thoại rồi…

“Dịch Tân!” Cô vừa hét to, vừa điên cuồng ấn gọi lại. Nhưng, gọi lại vẫn chỉ nhận được thông báo máy bận. Cô không quan tâm, chỉ một mực gọi lại, rồi lại gọi lại...

Đồng Tử đứng một bên nhìn cô vừa thê thảm quỳ trên mặt đất, vừa điên cuồng bấm điện thoại, muốn nói lại thôi. Cô ấy cứ nhìn cô vừa khóc vừa gọi điện thoại cho đến khi bất tỉnh…

Bên kia, Dịch Tân vùi mình trong ghế salon da, anh đưa tay lên vuốt mặt, che giấu hốc mắt hơi ướt. Lúc này, ở đây đã là nửa đêm, anh vừa trở về đã lập tức đến phòng làm việc. Có một số việc anh đã kéo dài đến tận giờ, không thể chậm trễ hơn nữa, nhất định phải kết thúc, đó là thứ anh đã theo đuổi suốt hơn hai mươi năm nay, anh nhất định phải làm. Cho dù thành hay bại, anh cũng phải làm!

Không ngờ vừa về tới, còn đang sắp xếp công việc thì Đồng Tử đã gọi điện đến. Có lẽ là đã gọi rất lâu, nhưng anh ở trên máy bay nên không liên lạc được.

Anh biết nếu không phải không còn cách nào khác thì người trên đảo sẽ không quấy rầy anh, chứ đừng nói đến chuyện kiên nhẫn như thế. Anh giật mình, đã biết có chuyện không ổn, nghe Đồng Tử đích thân thuật lại mới biết cô dám nhảy xuống biển…

Nhảy xuống biển… Anh bị dọa một trận, suýt chút nữa đã chạy về. Khi cô tỉnh lại và biết anh đã bỏ đi, nhất định sẽ làm loạn một trận, cái này thì anh có thể lường trước nhưng không ngờ lại đến mức này.

Giọng nói của Đồng Tử cũng trở nên hỗn loạn, lộn xộn, lúc thì nói cô khóc rất thảm, sau lại nói cô xé hết tài liệu, cuối cùng lại nói cô nhảy xuống biển, chẳng có trật tự gì, như thể Tân Hành cũng làm cô ấy hồ đồ rồi.

Trong lòng anh cảm thấy bất an, vốn còn nghĩ có thể tin tưởng vào Đồng Tử, ai ngờ ngay cả Đồng Tử cũng bị dày vò đến như vậy, sau này làm sao chăm sóc cho Tân Hành? Anh đang do dự thì Tân Hành tỉnh lại. Anh không cúp điện thoại, cũng không có ý định để cô biết là anh, không muốn như cô vẫn phát hiện.

Cô vừa khóc vừa cầu xin, anh rất hiểu cô, nếu không phải tuyệt vọng đến cùng cực thì cô sẽ không phản ứng kịch liệt như vậy. Anh không nghe nổi nữa, nếu còn nghe tiếp, anh sợ anh sẽ bất chấp tất cả mà nói với cô: Đừng khóc nữa, anh quay lại ngay…

Nhưng không thể được. Lần này không biết sẽ ra sao. Nếu thành công, tất nhiên anh sẽ quay lại tìm cô, từ nay về sau còn có thời gian cả một đời để hết lòng yêu cô. Nhưng nếu thất bại, anh không thể để cô bị hủy diệt cùng với anh được… Cho nên anh mới đưa cô đến nơi đó, dùng thời gian hơn một tháng để cố gắng yêu cô.

Thật ra anh giúp Cố Viễn Chi cũng là vì thế. Trong lòng anh hy vọng, nếu như anh xảy ra chuyện thì ít nhất cô còn có Cố Viễn Chi che chở. Chẳng qua là… Cô như vậy thì muốn anh làm thế nào đây?

Trong lòng anh ngổn ngang không yên. Anh nắm chặt quả đấm, cố gắng hết sức để khống chế bản thân, chỉ sợ một giây tiếp theo, anh sẽ không để ý đến hết thảy mà lập tức quay về đưa cô trở lại, sau đó để cho cô sống chết cùng anh… Nhưng nếu thế thì đến đường lui cô cũng không còn nữa.

“Tân thiếu?” Nguyên Thâm đứng bên cạnh muốn nói lại thôi. Vừa rồi Dịch Tân bảo anh ta không cần ra ngoài, bây giờ nói điện thoại xong rồi nhưng anh ta lại không biết có nên ra ngoài hay không.

Dịch Tân hoàn hồn, ngước mắt nhìn anh ta, ngay lập tức trong lòng anh đã có quyết định: “Trong tay chúng ta đang nắm giữ bao nhiêu cổ phần Mạc thị?”

Nguyên Thâm lập tức nghiêm mặt đáp: “Không kể Hạ Thương thì chúng ta có 28.78%.”

Dịch Tân hơi cong môi: “Chuyển toàn bộ cổ phần sang danh nghĩa Hạ Thương, để cho Hạ Thương lấy thân phận người nắm hơn nửa tổng số cổ phần yêu cầu lập lại hội đồng quản trị.”

“Tân thiếu…” Nguyên Thâm hơi hoảng: “Sợ là không đủ! Riêng Mạc Thích Thanh đã có 40%, Mạc Tương Đằng có 20%, cho dù Hạ Thương có bao nhiêu cổ phần cũng không đủ.”

Dịch Tân không để ý, trong đôi mắt đen ánh lên vẻ bí hiểm: “Cứ theo tôi nói mà làm. Tôi nói cho cậu biết, số cổ phận của Mạc Thích Thanh đã không đủ 40% từ lâu rồi. 40% ư? Sợ là ông ta mơ còn không được!”

Nguyên Thâm thoáng ngẩn người, cuối cùng cũng gật đầu: “Dạ, Tân thiếu.”

Sau khi Nguyên Thâm đi ra ngoài, Dịch Tân hơi nheo mắt lại. Tình hình bây giờ đã sáng như trăng rằm, tên đã lắp vào cung, chẳng qua là trong lòng anh vẫn còn vướng mắc không bỏ được cô.

Đừng khóc…

Tân Hành bất tỉnh rồi tỉnh lại, đến lần cuối cùng thì quả thật không còn khóc nữa. Lần này, sau khi tỉnh lại, cô bắt đầu bình tĩnh dọn đồ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.