Nghe Dịch Phong Nghiêu nói xong, Dịch Tân chỉ đơn giản nhấp một ngụm trà, đặt tách trà xuống, ánh mắt hiện lên vẻ lười nhác, không nhanh không chậm nói ngắn gọn hai chữ: “Thông minh.”
Trong lòng Dịch Phong Nghiêu khẽ chấn động, lúc này, đến anh ta cũng không nhìn ra được, giữa Dịch Tân và Tân Hoành, rốt cuộc là tâm ý của người nào dành cho đối phương là lớn hơn.
Tân Hoành có thể hết lòng nghĩ cho Dịch Tân, Dịch Tân thì có thể nhìn thấu Tân Hoành.
Trước đây, Dịch Phong Nghiêu vẫn cho là, Dịch Tân yêu Tân Hoành nhiều hơn một chút, cho nên anh ta muốn giữ Tân Hoành lại, đoán chắc rằng chỉ cần có Tân Hoành ở đây, tiền của Dịch Tân sẽ ngoan ngoãn chảy vào túi.
Anh ta không ngờ rằng tấm chân tình của Tân Hoành đối với Dịch Tân cũng không hề kém.
Sau đó, anh ta mới chợt hiểu ra rằng. Cái thứ mang tên tình yêu này, cho dù có thần thánh hóa đến đâu, cũng chỉ có thể dùng một từ để hình dung: Đáng giá. Cũng chỉ có cô gái như Tân Hoành, mới đáng để người đàn ông như Dịch Tân yêu đến vậy.
Dịch Tân không phải người kiên nhẫn, lời nên nói đã nói xong thì chuẩn bị rời đi.
Trước khi anh đi thì Dịch Phong Nghiêu chợt nhớ ra một chuyện, bèn gọi anh lại: “Chuyện của anh, đã xong rồi.”
Dịch Tân quay lại, nhướng chân mày lên nhìn anh ta.
Dịch Phong Nghiêu cười hết sức vô tội, khoát tay: “Sau này có việc gì thương hoa tiếc ngọc thì hãy giao cho tôi, còn cái loại việc hại dân hại nước này thì miễn đi.”
Dịch Tân cong môi: “Là bởi vì số tiền kia đã đủ cho cậu hoang phí mấy năm liền rồi hả?”
Dịch Phong Nghiêu cười: “Tiện đây cũng cho anh một lời khuyên: Đối với Tân Hoành, cũng không cần phải quản lý chặt chẽ như vậy, anh càng khắt khe, cô ấy có thể sẽ cho rằng anh không đủ yêu cô ấy.”
Ánh mắt Dịch Tân khẽ chuyển, cười hết sức sâu xa: “Dịch Phong Nghiêu, tiện đây cũng cho cậu một lời khuyên: Nếu như có một ngày kia, Tân Hoành hoài nghi tôi không đủ yêu cô ấy, việc đầu tiên tôi nghĩ đến là có người châm chọc sau lưng.”
Sắc mặt Dịch Phong Nghiêu lập tức cứng đờ, ánh mắt hiện rõ vẻ đã bị đánh bại.
Lúc này Dịch Tân mới cười cười quay người đi mất.
Dịch Phong Nghiêu nhìn theo bóng lưng phách lối trước mặt, hận đến nghiến răng nghiến lợi, không làm gì được chỉ biết cắn răng nguyền rủa: cho anh phách lối, sớm muộn gì Tân Hoành cũng không cần anh nữa!
Cùng lúc đó, người đang ở nhà là Tân Hoành bất ngờ hắt hơi một cái rõ mạnh.
Quản gia đứng bên cạnh hỏi: “Thiếu phu nhân, có cần gọi người làm lấy thêm áo khoác không?”
Tân Hoành khoát khoát tay: “Không cần đâu, chắc là có người nhớ cháu hay mắng cháu thôi.”
Quản gia hiểu ý cười hiền hòa: “Vậy chắc chắn là thiếu gia đang nhớ thiếu phu nhân rồi.”
Tân Hoành nghe thế thì ý cười càng sâu hơn, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng ngọt ngào, nhưng ngoài miệng chỉ nói: “Nói không chừng là có người nào đang mắng cháu ấy chứ.”
Nhất thời giọng điệu quản gia trở nên cứng rắn, hừ khẽ: “Thiếu phu nhân tốt thế, là ai mà lại có mắt không tròng như vậy được chứ?”
Tân Hoành cẩn thận suy nghĩ, trả lời một cách không chắc chắn: “Có khi cũng có một vài người đấy.”
Người đầu tiên cô nghĩ đến chính là Dịch Phong Nghiêu, tiếp đến là Serena.
Tân Hoành nhớ là chính cô đã từng nói muốn từ chức, chính xác là đêm Dịch Tân gặp nạn kia, hình như cô mới nói chuyện từ chức với Dịch Tân. Lãnh đạo thật sự của cô, Dịch Phong Nghiêu và Serena thì hoàn toàn không biết gì. Thế mà thời gian sau đó, cô lại tự động xem như mình đã xin nghỉ việc, cả ngày lẫn đêm đều chăm sóc người nào đó, kể cả khi anh ra ngoài, cô vẫn sẽ hết sức vui vẻ ở nhà chẳng thèm làm gì…
Nghĩ đến đây, Tân Hoành giật mình, đạo đức trỗi dậy khiến cô cảm thấy vô cùng bứt rứt, bèn chuẩn bị một chút rồi vội vàng ra ngoài.
Quản gia thấy thế mới ngăn cô lại: “Thiếu phu nhân muốn đi đâu? Trước khi thiếu gia ra ngoài đã nói cậu ấy sẽ trở về ngay, bảo thiếu phu nhân ở nhà đợi cậu ấy.”
Tân Hoành chỉ ra ngoài trời ánh nắng rực rỡ: “Cháu đi dạo một chút, thuận tiện tới công ty từ chức.”
Quản gia có vẻ không hài lòng, nhưng lý do của Tân Hoành rất hợp lý, ông cũng không có lý do gì để ngăn cản, chỉ có thể gọi tài xế đưa Tân Hoành đi, lại dặn dò cô cẩn thận một lần nữa, bấy giờ mới để Tân Hoành rời đi.
Tân Hoành đi tới gần công ty thì ngang qua quán cà phê kia, chợt nhớ tới cô gái trẻ kia.
Sau khi Phong Dương nói cho cô biết chuyện của Lạc Tiểu Xuyên, cô vẫn chưa hề tới công ty lần nào, sau đó lại gặp sự cố kinh hoàng, cô gần như hồn bay phách tán, cũng quên béng mất chuyện kia.
Lúc này đi ngang qua, cô lại không nhịn được muốn tự mình vào nhìn một chút.
Bảo tài xế dừng lại bên ngoài quán cà phê, Tân Hoành xuống xe, một mình đi vào trong.
Cô muốn tìm Lạc Tiểu Xuyên, nhưng cũng chưa nghĩ kỹ xem muốn nói gì, càng không biết vì sao lại muốn tìm cô ấy. Chỉ là theo bản năng cô muốn gặp cô gái kia một chút, chính là vì ấn tượng trước kia không tệ, sau đó lại bị sự thật bày ra trước mắt, khiến những tưởng tượng của cô về cô gái đó hoàn toàn bị phá vỡ.
Vậy mà, khi cô hỏi nhân viên phục vụ đang làm việc ở đó, đối phương lại nói, chưa từng nghe qua cái tên Lạc Tiểu Xuyên bao giờ.
Tân Hoành kinh ngạc thốt lên: “Chẳng lẽ người lần trước cùng tôi uống cà phê ở đây là ma à?”
Nhân viên phục vụ nghe thế thì cơ mặt khẽ giật giật, lúng túng nhìn cô.
Tân Hoành cũng xấu hổ nhận ra mình lỡ miệng, ŧɾυყệռ độɕ Qυყềռ ŧạı đε ɭê Qυý Đôռ sau đó mới tìm đến người quản lý cửa hàng hỏi thăm thì được biết, tháng trước Lạc Tiểu Xuyên đã nghỉ việc ở đó rồi. Còn người phục vụ kia thì mới tới, cho nên mới không biết.
Trong lòng Tân Hoành cảm thấy mất mát, suy nghĩ một chút lại mặt dày đi hỏi nguyên nhân.
Quản lý cửa hàng là một người đàn ông trẻ tuổi ôn hòa, cũng không có ý giấu diếm, chỉ nói là ngày ấy, cha mẹ Lạc Tiểu Xuyên đến quán cà phê, gây chuyện ồn ào ngay trước mặt các khách hàng và nhân viên trong quán, trong lời nói còn nhắc tới chuyện “thất đức” gì đó Lạc Tiểu Xuyên từng làm ở bệnh viện. Thể diện của Lạc Tiểu Xuyên mất sạch, ngay ngày hôm sau đã xin từ chức.
Tân Hoành nghe xong, trong lòng thoáng nặng trĩu, không nhịn được lại có chút oán giận cha mẹ Lạc Tiểu Xuyên.
Việc xấu trong nhà thì không khoe ra ngoài…
Cho dù là vì đại nghĩa diệt thân* cũng không cần phải tiêu diệt triệt để đến thế này chứ, diệt từ bệnh viện, diệt tới cả quán cà phê, thế khác nào không để cho người ta sống! Đừng nói tới đó là con gái họ, cho dù có là người ngoài, cũng nên tha cho người ta một con đường sống chứ.
*đại nghĩa diệt thân: vì việc lớn mà hy sinh tình thân, không vì tình thân mà làm điều sai trái - Tᶉ anᎶem¥
Tân Hoành nghĩ tới đây thì không nhịn được mà lắc đầu thở dài.
Quản lý cửa hàng do dự một lát rồi nói với Tân Hoành: “Lúc chuyện đó xảy ra, tôi cũng không có ở đây. Chuyện này là sau đó mới nghe nhân viên kể lại. Nếu như cô có thể liên lạc được với Lạc Tiểu Xuyên, có thể giúp tôi chuyển lời tới cô ấy được không? Nói với cô ấy nghĩ thông suốt rồi thì lúc nào cũng có thể quay lại đây.”
Tân Hoành giật mình nhìn người quản lý.