Quấn Hôn: Tổng Giám Đốc Thô Bạo Của Tôi

Chương 280: Chương 280: Yêu em như hút thuốc phiện (24)




Không được nhúc nhích…

Ra tay đi…

Tân Hoành bi phẫn, cũng không phải là mưu sát mà…

Nhưng trong lúc cô còn đang hoảng sợ, trên chân phải truyền tới một trận đau đớn kịch liệt, âm thanh “rắc rắc” vang lên, Phong Dương đã ra tay.

Một nháy mắt kia, Tân Hoành đau đến không thốt ra được tiếng nào, sau đó, nước mắt lập tức chảy xuống.

“Tốt rồi, tốt rồi, ngoan, không đau nữa.”

Tân Hoành đã bao lâu rồi chưa khóc trước mặt người ngoài? Lúc này thấy nước mắt cô nói rơi là rơi, Dịch Tân cũng bị dọa sợ, vội vàng lên tiếng dỗ dành, giơ tay nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cô.

Tân Hoành mất một lúc mới phản ứng lại được, bắt đầu hít vào một hơi thật sau, lại mở lớn hai mắt.

Lúc này mới kêu ra tiếng: “Dịch Tân, đau chết em rồi….”

Giọng cô không thê thảm, chỉ là đang run run, đau đến run rẩy.

Thấy dáng vẻ đáng thương của cô, Dịch Tân được coi là lòng dạ sắt đá cũng thoáng chốc trở nên mềm nhũn, không để ý đến còn có người ngoài, quay sang hôn lên mặt cô một cái, nhỏ giọng dỗ dành: “Ngoan, không đau.”

Trong lúc bọn họ còn đang âu yếm dỗ dành nhau, Phong Dương đã hết sức thuần thục thực hiện các thao tác, băng bó chân Tân Hoành kỹ càng.

Nhìn về phía Tân Hoành, Phong Dương ngắn gọn dặn dò còn không quên dọa dẫm: “Không phải hù dọa em đâu, nghỉ ngơi cho hẳn hoi, thay thuốc đúng giờ, đừng có để bị động đến vết thương. Nếu không, khẳng định sẽ phải vào phòng phẫu thuật mổ đấy.”

Mặt Tân Hoành đầy vẻ oán niệm nhìn Phong Dương: “Thế này chẳng lẽ còn không phải hù dọa à?”

Phong Dương: “…”

Tang Nhuế bên cạnh nhanh nhẹn chen vào: “Cái này mà gọi là hù dọa? Tớ nói cho cậu biết cái gì mới là hù dọa: “Lần này cậu chỉ là nghe thấy tiếng rắc rắc, nhưng ít ra vẫn còn đầy đủ da thịt. Còn bị thương lần nữa là phải găm dao vào chân rạch da thịt mở ra, sau đó là hình ảnh máu thịt be bét, rồi rắc rắc một tiếng nữa, sau đó với khâu lại như vá quần áo ấy, mũi kim sẽ xuyên qua từng thớ da cậu, sau đó còn phải bó thạch cao ngồi xe lăn. Cái này còn chưa hết đâu. Đã nghe qua bị thương đến gân cốt phải nghỉ ngơi trăm ngày chưa? Đúng thế, chính là cậu phải ngồi xe lăn đủ trăm ngày, trong thời gian đó, đi đâu cũng cần Dịch Tân đẩy xe cho cậu đấy.”

Tân Hoành: “…”

Phong Dương nhìn khuôn mặt cứng đờ của Tân Hoành, cuối cùng thì đạo đức lương y như từ mẫu cũng trỗi dậy, không đành lòng mà lên tiếng an ủi: “Thật ra thì, sau khi máu thịt be bét rồi cũng sẽ không nghe ra được tiếng rắc rắc đâu.”

Tân Hoành: “…”

Xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, Tân Hoành quay đầu, nhìn Dịch Tân, ngượng ngùng nói: “Cái đó, lần sau, chúng ta không tìm hai người này tới nữa có được không?”

Đôi mắt Dịch Tân nheo lại hết sức nguy hiểm, kéo dài giọng nói đầy ý tứ: “Lần này còn chưa đủ? Em còn muốn có lần sau nữa?”

Tân Hoành nghe thế cả người lại run lên, sống lưng cứng đờ cũng toát mồ hôi lạnh.

Thấy vẻ mặt Dịch Tân trầm xuống, tiếng chuông cảnh báo trong lòng Phong Dương và Tang Nhuế không hẹn mà gặp cùng vang lên, không nhịn được mà thầm run một cái, đánh mắt về phía đối diện hết sức ăn ý.

Phong Dương vội vàng tỏ ý, vết thương của Tân Hoành đã không sao rồi, nghỉ ngơi một hai tuần là sẽ tốt thôi, có đi chơi nhảy sào cũng không có vấn đề gì.

Tang Nhuế cũng tiếp lời nói với Phong Dương, muốn bọn họ rời đi trước, để cho Tân Hoành nghỉ ngơi cho tốt, sớm có thể đi chơi nhảy sào.

Sau đó, hai người chạy ra cửa biến mất nhanh như thỏ.

Để lại cho Tân Hoành vẫn còn đang trợn mắt há miệng hai bóng lưng hoảng hốt.

Có điều cô cũng không thể nán lại quá lâu.

Hai người Phong Dương và Tang Nhuế kia cũng luyện gần như thành hồ ly tinh rồi, bình thường hành động của bọn họ đều là có dự tính từ trước, lúc này hai người đột nhiên chạy trốn, trong lòng Tân Hoành cũng nên có cảnh giác mới đúng.

Nhưng mà có cảnh giác cũng có tác dụng gì chứ, hơn nữa cô có trốn cũng chẳng thoát, chứ đừng nói đến việc có trốn hay không.

Cô cúi đầu nhìn cái chân vẫn đang quấn băng trắng…

“Ngoan, nói cho anh biết, làm sao lại bị ngã thế này?”

Giọng điệu kia… Êm ái lại dịu dàng, ⋆ ꒒ê ꆰꀎý Đôꈤ ⋆ êm ái dịu dàng đến mức làm cả người cô không tự chủ được mà co rụt lại, có điều co lại cũng vẫn là núp trong ngực anh, bị cánh tay anh quấn chặt quanh eo.

Cô co rúm khúm núm trả lời: “Em tự ngã.”

“Ừ.” Dịch Tân chỉ nói một chữ, còn dùng cái giọng điệu “Hóa ra là như vậy”, vô cùng thành thật như thể rất tin tưởng.

Tân Hoành nghe thế càng không biết đường nào mà lần, lại một lần nữa giải thích: “Thật sự là em tự ngã.”

Ánh mắt Dịch Tân nhìn đỉnh đầu cô, im lặng.

Hồi lâu sau anh khẽ thở dài, để đầu cô áp vào ngực: “Nói cho anh biết, không sao đâu, anh giúp em báo thù, ai dám bắt nạt em, anh đều không tha cho chúng.”

Tân Hoành rối loạn, lúng ta lúng túng nói: “Nhưng mà thật sự là em tự mình vấp ngã, làm sao bây giờ?”

Khóe môi Dịch Tân cong lên.

Giơ tay vuốt tóc cô, giọng anh trầm thấp lại kiên định: “Tân Hoành, em cũng biết, anh không thích em giấu giếm anh chuyện gì, cực kỳ không thích.”

Trong lòng Tân Hoành suy nghĩ một chút, nghĩ đến việc hôm nay cô gặp Mạc Tương Đằng và Nghê Tranh ở sảnh lớn, người đến người đi, sau đó còn bị ngã trật chân, cho dù Dịch Phong Nghiêu có không nói thì sau này Dịch Tân cũng có thể điều tra ra được.

Cân nhắc một chút, chỉ có thể nói thẳng: “Được rồi, hôm nay, em đi từ chức, đầu tiên thì gặp phải Mạc Tương Đằng, không có việc gì, sau đó gặp Nghê Tranh, cũng không có việc gì, ꓄ꋪꀎꌩệꈤ độꉓ ꆰꀎꌩềꈤ ꓄ạꀤ đꍟ ꒒ê ꆰꀎý Đôꈤ cuối cùng đang đi xuống bậc thang thì lại không cẩn thận trượt chân ngã.”

Tân Hoành cũng cảm thấy rất mất mặt. Cô đối mặt với Mạc Tương Đằng biến thái, lòng dạ độc ác còn có thể bình tĩnh như vậy, thành thạo như thế, sau đó còn gặp phải Nghê Tranh… Đủ loại tình huống, nhưng cũng coi như miễn cưỡng an ổn,… Nào biết gặp phải hai người quái thai như vậy cô đều không có việc gì, cuối cùng lại vì một bước hụt chân một cái mà ngã từ trên cầu thang xuống.

Trước mặt biết bao nhiêu người, cô đi một mình cũng vấp ngã… Mặt mũi cô còn biết để vào đâu được nữa!

Lại còn ngã đến trật khớp, nghĩ thế nào cũng thấy có cảm giác “lật thuyền trong mương”*!

*Lật thuyền trong mương: Thuyền lớn mà vì gợn nước trong cái mương nhỏ mà bị lật, ý nói rất mất mặt.

“Thật sự là tự mình ngã?” Dịch Tân rõ ràng rất lo lắng.

Tân Hoành nặng nề gật đầu: “Thật sự là em tự ngã, em thề!”

Cô nắm chặt tay, bởi vì, nhớ đến thôi cũng cảm thấy mất thể diện!

“Thế thì dấu tay trên mặt cũng là tự mình tát à?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.