Khi ra về, Diệp Ny Na gọi Vương Trạch Vinh lên xe mình. Ngồi trên xe hai người không nói gì, xe lặng lẽ đi về phía trước.
- Mai anh sẽ về Quán Hà?
Diệp Ny Na vẫn là người mở miệng hỏi trước.
- Ừ, mai tôi về.
Diệp Ny Na trầm ngâm một chút rồi nói:
- Em sẽ đến Chiếu Đông mua một căn nhà.
Nghe Diệp Ny Na nói như vậy, Vương Trạch Vinh giật mình nói:
- Em có tiền đồ rất lớn mà.
Xe đột nhiên dừng lại ở nơi yên tĩnh, Diệp Ny Na điên cuồng ôm lấy Vương Trạch Vinh mà hôi, hơn nữa nàng còn đặt tay Vương Trạch Vinh lên ngực mình.
Vương Trạch Vinh có thể cảm nhận được sự mềm mại, nóng bỏng từ ngực Diệp Ny Na truyền tới. Hắn cố nhịn mà đẩy nàng ra:
- Em phải tỉnh táo, tôi biết bây giờ em không được bình tĩnh.
Thấy Diệp Ny Na điên cuồng như vậy, Vương Trạch Vinh có cảm giác như mình nằm giữa ngọn núi lửa vậy.
Diệp Ny Na không nói gì mà cứ thế ôm chặt lấy Vương Trạch Vinh. Biết ngày mai Vương Trạch Vinh sẽ đi, nàng không thể bình tĩnh được.
Sau khi hai người hôn nhau, Vương Trạch Vinh khẽ hôn lên mặt Diệp Ny Na rồi nói:
- Em đã đáp ứng tôi, em sẽ suy nghĩ lại mà.
Diệp Ny Na u oán nhìn Vương Trạch Vinh mà nói:
- Dù sao em chỉ yêu anh.
Hai người cứ thế ngồi trong xe một lát.
- Hai hôm nay em rất vui.
Xe lại lăn bánh, lần này Diệp Ny Na rất chăm chú lái xe, không lâu sau đã đến khách sạn.
Diệp Ny Na nhìn Vương Trạch Vinh xuống xe mà nhỏ giọng nói:
- Em sẽ chờ anh.
Vương Trạch Vinh lắc đầu mà vẫy tay với Diệp Ny Na:
- Chú ý an toàn.
Vương Trạch Vinh gần như là chạy vào trong khách sạn. Hắn biết mình nếu còn đứng đó nữa thì sẽ không thể khống chế được bản thân.
Thấy Vương Trạch Vinh vào trong, Diệp Ny Na rất buồn mà khóc.
Nàng là một cô gái xinh đẹp, rất nhiều người theo đuổi nhưng sao lại thích người có vợ. Diệp Ny Na đưa tay vuốt ve ngực mình, vừa nãy Vương Trạch Vinh đã sờ vào đó. Diệp Ny Na cho rằng ngực mình đâu kém người phụ nữ nào, sao không thể giữ được Vương Trạch Vinh?
Xe Mitsubishi chạy như bay trên cao tốc, tối qua Vương Trạch Vinh không thể ngủ ngon. Chuyện của Diệp Ny Na làm hắn rất đau đầu. Người phụ nữ này yêu quá điên cuồng khiến hắn phải sợ.
- Thị trưởng Vương, lần này Hoa Khê tặng rất nhiều quà, tôi để hết ở phía sau.
Quà tặng của Hoa Khê cũng chia làm nhiều cấp bậc. Vương Trạch Vinh là phó thị trưởng thường trực, lại do Lưu Kiến đặc biệt phân phó nên quà có giá rất cao. Ngay cả Long Dũng Đình là lái xe cũng được quà.
- Ừ, giao cho chị cậu xử lý đi.
Nghe thấy Vương Trạch Vinh nói giao cho chị mình xử lý, Long Dũng Đình rất vui. Hắn là bộ đội đặc chủng xuất ngũ thì sao không thể nhìn ra chuyện giữa Vương Trạch Vinh và chị gái mình, hắn chỉ là giả vờ không biết mà thôi. Nếu là người khác làm chuyện đó với Long Hương Băng, hắn nhất định sẽ đánh cho đối phương vỡ đầu. Nhưng đối với Vương Trạch Vinh, hắn cảm thấy chị mình nếu có thể ở bên Thị trưởng Vương, đây sẽ không phải chuyện xấu với chị.
Long Dũng Đình khi rảnh rỗi cũng suy nghĩ chuyện giữa chị và Vương Trạch Vinh. Hắn biết chị mình không thể làm vợ chính thức của Thị trưởng Vương, kết quả tốt nhất chính là giữ được tình trạng này.
Chỉ cần Thị trưởng Vương đối tốt với chị gái mình là được.
- Dũng Đình, cậu không thể làm lái xe cho tôi cả đời được. Hay là tôi đưa cậu vào cục Công an?
Vương Trạch Vinh đột nhiên hỏi Long Dũng Đình.
Vương Trạch Vinh nói như vậy làm Long Dũng Đình giật mình, xe thiếu chút nữa bị lệch tay lái. Hắn vội vàng nói:
- Thị trưởng Vương, tôi muốn lái xe cho ngài, có phải tôi có chỗ nào không đúng thì ngài cứ phê bình tôi.
Vương Trạch Vinh không ngờ Long Dũng Đình lại nghĩ như vậy nên cười nói:
- Cậu lái xe tôi rất yên tâm. Nếu cậu có thể vào cục Công an, tôi có thể bố trí một chức vụ cho cậu, sau đó từ từ phát triển lên. Cậu muốn học thêm là tốt. Tôi thấy như vậy, đến lúc đó tôi bố trí cậu tham gia một khóa tại chức và có bằng thì rất có lợi cho sự phát triển của cậu.
Suy nghĩ của Vương Trạch Vinh bây giờ là đưa Long Dũng Đình đến cục Công an rèn luyện, sau này nếu như hắn có thể phát triển thì hoàn toàn có thể thành một trợ thủ đắc lực cho mình.
Nghe thấy không phải mình làm sai, Long Dũng Đình coi như yên tâm:
- Tôi chỉ thích lái xe cho ngài.
Long Dũng Đình bây giờ là người Vương Trạch Vinh tuyệt đối tin tưởng nên cũng không giấu làm gì:
- Dũng Đình, tôi rất nhanh sẽ được điều khỏi Quán Hà. Nếu như tôi bị điều đi thì trong thời gian ngắn cũng không thể mang cậu đi. Tôi sẽ bố trí một vị trí cho cậu, chờ tôi đứng vững ở bên kia rồi sẽ điều cậu đi.
- Thị trưởng sẽ phải đi?
Long Dũng Đình giật mình nói.
Vương Trạch Vinh nói:
- Rất nhanh tôi sẽ đi.
Long Dũng Đình gật đầu nhưng lại nghĩ đến chị mình nên nói:
- Vậy chị tôi thì sao?
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Cái này thì không có vấn đề gì. Tôi dùng quen cô ấy rồi, Hương Băng sẽ đi theo tôi.
Long Dũng Đình biết Vương Trạch Vinh tạm thời không thể đưa mình đi nên nói:
- Thị trưởng Vương, tôi nghe theo sắp xếp của ngài.
Vương Trạch Vinh nói:
- Cậu là người có năng lực, tôi không hy vọng cậu mãi là một lái xe. Tôi sẽ bố trí cậu vào trường Đảng học, cậu cần phải chú ý học vài thứ. Nếu như có thể thì tiếp tục học và thi tại chức. Sau khi vào cục Công an, cậu sẽ được làm phó trưởng phòng, chỉ cần cậu cố gắng làm việc thì rất nhanh sẽ được đề bạt.
Long Dũng Đình không ngờ mình có thể làm quan nên cười ha hả nói:
- Tôi còn có thể làm quan ư?
Vương Trạch Vinh vũng vui vẻ nói:
- Ai nói cậu không thể làm quan? Cậu là bộ đội đặc chủng xuất ngũ, tôi định bố trí cậu làm phó đội trưởng đội Cảnh sát hình sự, nơi đó rất tốt để rèn luyện.
Long Dũng Đình nói:
- Tôi nghe lời ngài.
Vương Trạch Vinh vừa về nhà không lâu thì thư ký Hác Duệ Bân đã đến. Lần này Vương Trạch Vinh đến Hoa Khê không dẫn hắn theo làm hắn vô cùng lo lắng.
- Thị trưởng Vương, ngài đã về?
Hác Duệ Bân cung kính nói.
Vương Trạch Vinh chỉ vào ghế ra hiệu cho Hác Duệ Bân ngồi xuống rồi nói:
- Tiểu Hác, thông qua hơn năm công tác, các phương diện của cậu đều đã tốt hơn, hoàn toàn có thể đảm nhiệm công tác có trọng trách cao hơn. Tôi định bố trí một cương vị mới cho cậu.
Hác Duệ Bân rất sợ. Hắn cảm thấy Vương Trạch Vinh có gì không hài lòng với mình nên không muốn dùng mình. Hác Duệ Bân vội vàng nói:
- Thị trưởng Vương, tôi làm sai chuyện gì ư?
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Cậu làm rất tốt, sao có thể nói là lầm sai?
Thấy Hác Duệ Bân có vẻ buồn bã, Vương Trạch Vinh lúc này mới nghĩ ra. Hắn cười phá lên mà nói:
- Cậu nghĩ đi đâu thế, tôi sắp rời khỏi Quán Hà. Ở cương vị mới làm tôi không thể mang thư ký theo. Trước khi đi tôi muốn bố trí cho cậu.
Hác Duệ Bân lúc này mới hiểu ý của Vương Trạch Vinh. Hắn nhìn Vương Trạch Vinh mà nói:
- Thị trưởng Vương sẽ đi?
Vương Trạch Vinh gật đầu nói;
- Việc này coi như đã được quyết định. Cậu bây giờ đã được đãi ngộ là một Phó chánh văn phòng Ủy ban thành phố, có hai vị trí để cậu chọn. Một là tiếp tục làm Phó chánh văn phòng Ủy ban thành phố, một là đến huyện làm Phó chủ tịch. Tôi muốn hỏi ý kiến cậu.
Hác Duệ Bân nghe vậy liền vô cùng hưng phấn. Phó chủ tịch huyện, đó là chuyện mà trước đây hắn không dám nghĩ đến. Mặc dù không thể vào thường vụ nhưng nếu thành phó chủ tịch huyện thì không gian phát triển của hắn nhất định sẽ rất lớn.
- Tôi nghe Thị trưởng Vương.
Hác Duệ Bân cố lấy lại bình tĩnh mà nói.
Vương Trạch Vinh nói:
- Tôi định đưa cậu đến huyện rèn luyện một chút.
Hác Duệ Bân gật đầu nói:
- Vâng.
- Cứ như vậy đi.
Vương Trạch Vinh cũng biết tính cách của Hác Duệ Bân, hắn rất nhanh sẽ xử lý xong việc còn tồn tại.
Thấy Hác Duệ Bân đi ra, Vương Trạch Vinh cảm thấy khá mệt.
- Lấy nước đi, anh muốn tắm.
Vương Trạch Vinh nói với Long Hương Băng.
Thấy Vương Trạch Vinh vừa vào nhà đã phải bàn công việc, Long Hương Băng đã sớm lấy nước nóng cho hắn. Cô nói:
- Em chuẩn bị nước rồi.
Vương Trạch Vinh đứng dậy đi tới.
Trong nhà bây giờ chỉ có hai người. Hai ngày nay Vương Trạch Vinh bị Diệp Ny Na khiêu khích đến độ vô cùng khó chịu, nhìn cơ thể quyến rũ của Long Hương Băng, hắn liền bế bổng cô lên.
Long Hương Băng không ngờ Vương Trạch Vinh lại đột nhiên ôm mình, nàng rất hạnh phúc. Sau lần trước hai người với nhau, Vương Trạch Vinh vẫn không có hành động gì làm Long Hương Băng phải suy nghĩ.
- Ngài tắm trước đi.
Long Hương Băng nhỏ giọng nói.
Vương Trạch Vinh nói:
- Em vào chà lưng cho anh đi.
Long Hương Băng đỏ mặt. Vương Trạch Vinh thấy nàng sẽ từ chối không ngờ Long Hương Băng lại khẽ “vâng” một tiếng.
Trong phòng tắm, Long Hương Băng từ từ cởi bỏ quần áo, một cơ thể trắng nõn và quyến rũ hiện ra trước mặt Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh đi lên ôm lấy Long Hương Băng.
- Chờ chút, em giúp ngài tắm trước.
Long Hương Băng cẩn thận chà người cho Vương Trạch Vinh.
Giữa làn nước, hai bên vú trắng nõn không ngừng nhảy lên.
Vương Trạch Vinh không thể nhẫn lại được nữa, hắn kéo Long Hương Băng vào và mạnh mẽ tiến vào trong cơ thể nàng.
Đây là cảm giác rất đặc biệt, dưới làn nước nóng, hai người đã quấn lấy nhau.