Quan Khí​

Chương 92: Chương 92: Ánh sáng và rượu (6)




Mùi thuốc nổ đã nồng nặc trong phòng, Diệp Ny Na ở bên kia cũng phát hiện. Nàng đi tới nói:

- Điền Tân Sinh, anh làm cái gì thế hả?

Vương Trạch Vinh cười nói:

- Tiểu Điền muốn uống rượu trắng với tôi.

Nhưng trong lòng Vương Trạch Vinh lại suy nghĩ thằng ranh này không biết sống chết rồi. Muốn uống rượu ư?

- Uống rượu trắng với anh.

Diệp Ny Na biết cái danh hiệu “Tửu tiên” của Vương Trạch Vinh. Nàng dở khóc dở cười nói:

- Hắn ta có lẽ uống nhiều rồi. Anh đừng uống với hắn ta.

- Ai nói anh uống nhiều. Anh sẽ uống với hắn ta.

Điền Tân Sinh lớn tiếng nói.

Mấy đồng chí nữ bạn học đều khuyên nhưng không biết như thế nào mà mọi người càng khuyên thì Điền Tân Sinh càng tức tối, bắt buộc phải uống với Vương Trạch Vinh.

Thấy hiện trường đã thành như vậy, Diệp Ny Na nói với mọi người:

- Nếu hắn đã không biết sống chết thì để hắn uống đi.

Điền Tân Sinh náo loạn như vậy làm nàng rất mất mặt.

Điền Tân Sinh nghe thấy Diệp Ny Na đồng ý để mình uống rượu với Vương Trạch Vinh, vì thế hắn chạy đi gọi người lấy rượu.

Đỗ Vĩ rất quan tâm mà hỏi Vương Trạch Vinh:

- Có được không, nếu không được thì lui.

Hướng Lan nói:

- Điền Tân Sinh hôm nay làm sao vậy, lạ quá.

Nói xong cô ta nhìn Diệp Ny Na rồi nói:

- Có phải tên này...

Nguyễn Du Hà nhìn thoáng qua Diệp Ny Na rồi nói:

- Ghen rồi.

Diệp Ny Na dậm chân nói:

- Tên này muốn ăn đòn.

Vương Trạch Vinh lắc đầu. Việc này đúng là tự dưng gặp phải một kẻ địch.

Gặp phải một người không say như Vương Trạch Vinh thì kết quả có thể biết ngay. Chỉ trong chốc lát Điền Tân Sinh đã ngã xuống ghế.

Đương nhiên, sức rượu của Vương Trạch Vinh làm mọi người sợ hãi. Hắn uống rượu như uống nước vậy.

Đám người Đỗ Vĩ đưa Điền Tân Sinh ra ngoài. Điền Tân Sinh say rượu nhưng Diệp Ny Na chẳng có phản ứng gì, không hề đồng tình. Mà ngược lại Diệp Ny Na còn tự mình lái xe đưa Vương Trạch Vinh về khách sạn.

- Xin lỗi, tôi không nên gọi Điền Tân Sinh đi.

Diệp Ny Na nói với Vương Trạch Vinh.

- Mọi người uống chút rượu thôi mà.

Vương Trạch Vinh cười nói. Tên Điền Tân Sinh muốn say thì cho hắn say đi.

Nơi có người là có tranh đấu, Vương Trạch Vinh không khỏi lắc đầu thở dài một tiếng.

- Thực ra hắn ta vẫn theo đuổi tôi.

Diệp Ny Na nhỏ giọng nói.

- Cô không thích hắn ta?

Vương Trạch Vinh thầm nghĩ Diệp Ny Na nếu có thể nói với mình như vậy, đó chính là coi mình là bạn. Vì thế hắn quan tâm hỏi.

- Người này không phải loại tôi thích.

Diệp Ny Na nói đến đây liền dừng lại, đưa tay bật đài, trong xe lập tức vang lên tiếng nhạc.

Mặc dù trời đã tối muộn nhưng trên đường đầy ánh sáng nhờ những ngọn đèn. Xe từ từ lăn bánh trên đường. Xe buổi tối đã bớt đi nhiều. Vương Trạch Vinh nhìn thế giới bên ngoài xe, hắn cảm thấy mình vẫn như một vị khách qua đường vậy.

- Có đôi khi tôi không biết mình suy nghĩ cái gì. Nhìn đám bạn học từng người từng người lập gia đình nhưng trong lòng vẫn trống không. Tôi thật muốn tìm đại người nào đó mà lấy.

Tâm trạng Diệp Ny Na có vẻ không tốt lắm.

- Bài nhạc này khá buồn.

Vương Trạch Vinh cười nói. Nghe bài hát trong xe, đúng là làm cho người ta buồn bã:

- Đổi bài Trở lại từ đầu đi, tôi thích bài này.

- Đàn ông các anh.

Diệp Ny Na cười nói:

- Tôi đúng là hâm mộ Hàm Yên.

Lời này của Diệp Ny Na khá lộn xộn.

Lúc nào có thể lên làm trên thành phố nhỉ? Vương Trạch Vinh nhìn thế giới bên ngoài mà nghĩ như vậy, suy nghĩ của hắn cũng linh hoạt hơn. Hắn đột nhiên rất muốn tiến thêm nhiều nhiều bước nữa. Thế giới của ánh sáng và rượu này, mình không nên là một người qua đường. Mình phải nghĩ cách lên trên thành phố.

Xe dừng trước cửa nhà khách thị ủy, Diệp Ny Na ngọt ngào nói:

- Có cần tôi đưa anh lên phòng không?

Vương Trạch Vinh mỉm cười nói:

- Hôm nay tôi uống không nhiều mà.

Đoàn người tiến vào thành phố Hà Thị, đây là thành phố sẽ tiến hành giao lưu với thành phố Hoa Khê.

Thời tiết hôm nay rất đẹp, mắt có thể nhìn ra rất xa.

Thành phố Hà Thị ở phía nam với cảnh sắc tuyệt đẹp, với những loại cây cối xanh tươi chỉ có ở phương nam. Đặt mình trong thành phố như thế này, tâm trạng Vương Trạch Vinh rất thoải mái. Nơi này như chốn thần tiên vậy. Hắn ở huyện Khai Hà căn bản không thể thấy những cảnh tượng này. Mọi người đều mau chóng lấy máy ảnh hoặc điện thoại di động ra mà ghi lại những khung hình.

Sau khi máy bay đáp xuống phía Nam, ủy ban nhân dân tỉnh Vân Nam đã tiếp đón bọn họ rất tốt.

Thành phố Hà Thị cũng không phải thành phố khó khăn gì. Từ những con phố phồn hoa ven đường là thấy được nơi đây giàu có như thế nào. Thành phố Hoa Khê và thành phố Hà Thị có nhiều phương diện hỗ trợ lẫn nhau. Mấy năm gần đây hai thành phố thường xuyên tiến hành giao lưu, quan hệ giữa hai bên rất tốt.

- Đẹp quá.

Diệp Ny Na nhìn phong cảnh của thành phố Hà Thị, nàng phải bật thốt ra câu tận đáy lòng. Thời tiết phương Bắc rất lạnh nhưng thành phố Hà Thị lại vô cùng ấm áp. Các đồng chí nữ như Diệp Ny Na đã sớm mặc quần áo mùa hè nên trông rất tươi tắn và bắt mắt.

Vương Trạch Vinh ngồi bên cạnh Diệp Ny Na, hắn cũng than thở:

- Tôi đã sớm nghe nói cảnh ở Vân Nam rất đẹp nhưng chưa được đến đây bao giờ. Cây cối bên đường rất đặc biệt, trong thành phố lại có một không khí rất tốt. Nơi này rất được.

- Đúng thế, không khí huyện Khai Hà chúng ta đâu có tươi mát như vậy.

Diệp Ny Na thở dài một tiếng mà nói. Bây giờ trên người Diệp Ny Na căn bản không thấy là cô gái với nhiều tính toán.

Bí thư thị ủy thành phố Hà Thị tự mình đến đón đoàn giao lưu của thành phố Hoa Khê. Bởi vì đây là tiếp đón cấp thành phố nên đám người Vương Trạch Vinh chỉ có thể nghe lãnh đạo sắp xếp mà thôi.

Vương Trạch Vinh chưa bao giờ tham gia các hoạt động giao lưu phỏng vấn như vậy bao giờ, hắn sợ sẽ sơ xuất ở chuyện gì đó. Vì vậy hắn luôn giữ quy củ. Ngay cả Diệp Ny Na luôn hoạt bát cũng ngoan ngoãn hơn nhiều.

Trong hội trường của thị ủy, người của hai thành phố ngồi ở hai bên. Ở đây không phải ngồi như các đại hội bình thường, mà hai bên ngồi đối diện với nhau như đàm phán vậy.

Hội trường ngồi chật kín nhân viên của hai thành phố. Người thực hiện công tác chụp ảnh, đưa tin vô cùng bận rộn, ánh đèn không ngừng chớp lên. Là người ngồi trong hội trường, Vương Trạch Vinh đúng là cảm thấy mình như quan lớn vậy.

Bí thư thị ủy thành phố Hà Thị tên là Bảo Hữu Quân, là người đàn ông khoảng 50 tuổi và khá béo. Trên khuôn mặt lộ ra ánh mắt như xuyên thấu lòng người, vừa nhìn đã biết không phải nhân vật yếu kém gì. Có không ít lãnh đạo thành phố Hà Thị tham gia hội nghị, giới thiệu phải đọc mất gần chục phút mới hết những người tham gia. Vương Trạch Vinh không nhớ được mấy cái tên. Hắn chỉ thấy người ngồi trên bàn chủ tịch khá nhiều. Quan sát mấy người này, Vương Trạch Vinh thấy quan khí của bọn họ đều là màu trắng và rất dày, có không ít người có màu đỏ bên trong.

Vương Trạch Vinh quan sát quan khí của Bảo Hữu Quân thì thấy màu đỏ đã chiếm hơn phân nửa, hơn nữa lại rất dày.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.