Bởi vì có sự có mặt của Lý Kiền Ý nên không khí Lâm gia cũng sống động hẳn lên, Vương Trạch Vinh và Lý Kiền Ý không ngừng nói về chuyện giao lưu giữa hai vùng. Lý Kiền Ý lại biểu đạt ý nguyện tăng cường trợ giúp Nam Điền, việc này đương nhiên Vương Trạch Vinh cảm thấy vui mừng, đối với hắn thì bây giờ càng nhiều sự trợ giúp từ bên ngoài thì càng tốt.
Khi tổng bí thư Lâm trở về thì đồ ăn cũng đã làm xong.
Thấy Vương Trạch Vinh ở nhà, tổng bí thư Lâm mặc dù có chút bất ngờ nhưng vẫn rất vui vẻ, nói với Vương Trạch Vinh:
- Tiểu Khâm đã muốn gặp mặt để cảm tạ cậu, cậu đến đúng lúc lắm.
Thấy Lý Kiền Ý thì tổng bí thư Lâm gật gật đầu sau đó liền ngồi xuống bàn trà.
Vừa ngồi xuống thì tổng bí thư Lâm nhìn thấy túi xách của Uông Kiều liền quay lại hỏi Lâm Khâm:
- Tiểu Kiều đã về à?
Lâm Khâm đáp vâng một tiếng, tổng bí thư Lâm gật đầu đáp lại rồi cũng không nói gì nữa.
Vương Trạch Vinh cũng quan sát thấy tình cảnh này, chuyện Uông Kiều không về nhà chắc cũng khiến cho vợ chồng tổng bí thư Lâm đau đầu. Ngẫm lại tình hình Uông gia, Vương Trạch Vinh ít nhiều cũng hiểu được Lâm gia, Uông Kiều này cũng không phải loại người có thể tùy tiện nắn bóp. Lần này coi như nàng đã bắt được nhược điểm của Lâm Khâm nên với tính cách của nàng thì Lâm gia đúng là khó mà xử lý.
Lúc này Lâm phu nhân đi ra nói với mọi người:
- Có thể ăn cơm được rồi!
Thấy Lâm phu nhân tự mình nấu cơm, trong lòng Vương Trạch Vinh có phần cảm thán, tới vị trí của tổng bí thư Lâm hiện giờ thì trong nhà vốn không cần tự mình nấu cơm rồi, vậy mà không ngờ nhà bọn họ lại vẫn duy trì tác phong mộc mạc này, điều này thật hiếm có! Tuy Vương Trạch Vinh biết loại đi nấu cơm kiểu này chẳng qua chỉ là đi chỉ đạo một chút chứ cũng không phải tự mình động chân tay nhưng có thể làm được đến mức này cũng không dễ dàng gì rồi.
Không nói đâu xa, ngay cả bản thân Vương Trạch Vinh nếu mà không có Long Hương Băng làm việc này thì hoàn toàn có thể tìm người chuyên phục vụ chuyện này.
Suy tư trong phút chốc, Vương Trạch Vinh chợt nghe thấy tổng bí thư Lâm cười nói:
- Cùng đi ăn cơm nào.
Nói xong liền đứng dậy đi vào phòng ăn.
Lý Kiền Ý và Vương Trạch Vinh liếc nhìn nhau một cái rồi cùng theo sát sau lưng tổng bí thư Lâm.
Mới vừa đi được hai bước, quay đầu lại thì thấy Lâm Khâm đang chống nạng, Vương Trạch Vinh vội bước lại giúp hắn đi lại.
- Nghe nói anh dạy thái cực quyền rất tốt, chân của tôi thế này thì có thể luyện thái cực quyền được hay không?
Lâm Khâm khẽ hỏi.
Nhìn xuống chân Lâm Khâm, Vương Trạch Vinh khẽ lắc đầu nói:
- Trước tiên chân của anh phải tự đứng lên mới được.
Nghe được câu trả lời của Vương Trạch Vinh, Lâm Khâm thở dài một tiếng, hắn thấy Vương Trạch Vinh uy phong như vậy nên cũng hi vọng có kỳ tích xuất hiện, giờ xem ra không có kỳ tích rồi.
Sau khi mọi người ngồi xuống chỗ của mình, tổng bí thư Lâm nói với Lâm Khâm:
- Lần trước nếu không có đồng chí Trạch Vinh cứu con thì con không có khả năng ngồi ở đây rồi. Kính đồng chí Trạch Vinh một chén rượu đi.
Đặt chuyện này lên đầu tiên, điều này đủ để chứng tỏ tổng bí thư Lâm rất để ý.
Nghe nói như thế, trong đầu Lý Kiền Ý lại suy nghĩ, ánh mắt nhìn Vương Trạch Vinh rồi lại nhìn sang tổng bí thư Lâm, thầm nghĩ, chuyện Vương Trạch Vinh cứu Lâm Khâm có thể nói là đại ân đối với Lâm gia, có đại ân này thì Vương Trạch Vinh xem như dựa được vào tổng bí thư Lâm rồi!
Những người thực sự có thể tiến vào tầng trung tâm của tổng bí thư Lâm cũng chẳng có mấy, mình chính là hạt nhân trong cái vòng tròn trung tâm này. Hiện giờ sau khi Bắc Kinh xuất hiện chuyện xã hội đen thì mình đã bị nghi ngờ từ nhiều phía, việc này cũng khiến cho tổng bí thư Lâm bị áp lực rất lớn, dưới tình hình này liệu tổng bí thư Lâm có thể nâng đỡ một người lên một lần nữa hay không?
Lúc này vẫn là Uông Kiều đứng dậy đầu tiên, bưng một chén rượu bên trong có chứa ít rượu rồi nhìn về phía Lâm Khâm.
Hành động này của Uông Kiều được tổng bí thư Lâm rất tán thưởng, ánh mắt khi nhìn về phía Uông Kiều thì rất dịu dàng, bất kể thế nào thì người con dâu này của mình rất biết phân biệt đại thể.
Nhìn thấy Uông Kiều như vậy, Lâm Khâm cũng rót đầy một chén rượu rồi vịn vào bàn đứng lên, Vương Trạch Vinh vội nói:
- Lâm Khâm, thương thế của anh còn chưa khỏi, tôi thấy dùng trà thay rượu cũng được.
Lâm phu nhân cũng nói:
- Chủ yếu là tấm lòng, tấm lòng đầy đủ là được rồi.
Bà cũng lo lắng con mình uống rượu vào sẽ khiến miệng vết thương không tốt lắm.
Tổng bí thư Lâm trầm giọng nói:
- Chỉ một vết thương nhỏ thì tính là cái gì, đây là đại ân cứu mạng, quyết không thể quên, chén rượu này con phải uống hết!
- Trạch Vinh, đa tạ!
Lâm Khâm giơ chén nói với Vương Trạch Vinh.
Uông Kiều nói với Vương Trạch Vinh:
- Chúng tôi xin kính trước.
Dứt lời nàng liền dốc sạch chén rượu.
Lâm Khâm cũng uống cạn chén rượu.
Vương Trạch Vinh nói:
- Tôi tin anh có thể đứng lên nhanh chóng.
Lời này là có hai ý.
Tổng bí thư Lâm thấy Vương Trạch Vinh uống cạn chén rượu rồi mới lên tiếng:
- Đồng chí Trạch Vinh, tình hình lúc này tôi cũng biết, đồng chí có thể không cần lao ra thế mà kết quả lại vẫn xông ra ngoài. Trước tiên không kể anh có đánh thắng được đối phương hay không nhưng chỉ riêng tinh thần cứu người này đã làm cho Lâm Khâm và mọi người chúng ta phải học tập rồi. Một người thì đầu tiên phải có khí khái, chỉ khi có được điều này thì mới có dũng khí đối mặt với tất cả!
Vương Trạch Vinh vội nói:
- Tổng bí thư Lâm nói đúng, tôi nhất định sẽ nhớ kỹ lời dặn này.
Nhìn về phía Lý Kiền Ý, tổng bí thư Lâm nói:
- Kiền Ý à, Bắc Kinh xảy ra xã hội đen quy mô lớn như vậy nên cậu làm bí thư thị ủy cũng phải chịu trách nhiệm, Bắc Kinh là nơi nào chứ? Đây là trung tâm của cả nước, để xảy ra chuyện như vậy thì không phải là một chuyện nhỏ. Thông qua việc lần này có thể nhìn ra được, thị ủy Bắc Kinh các cậu chưa làm tốt công tác!
Một bên là khen ngợi Vương Trạch Vinh, một đằng là phê bình Lý Kiền Ý, so sánh này có phần khá đối lập.
Chẳng qua mọi người cũng hiểu được tổng bí thư Lâm nói ra một tin tức này tức là không coi Vương Trạch Vinh là người ngoài.
- Tổng bí thư Lâm, đây là trách nhiệm của tôi!
Lý Kiền Ý đành phải thừa nhận sai lầm.
- mọi người dùng bữa đi.
Tổng bí thư Lâm kêu gọi mọi người bắt đầu ăn.
Dưới tình cảnh này Vương Trạch Vinh đúng là không dám thả lỏng, chưa từng ăn cơm với nhân vật số 1 như vậy nên trong lòng Vương Trạch Vinh ít nhiều cũng có chút khẩn trương.
Nhìn thoáng qua Vương Trạch Vinh, tổng bí thư Lâm nói với Lý Kiền Ý:
- Đã phát sinh chuyện xã hội đen nên bộ công an đã tiến hành điều tra tình hình ở Bắc Kinh. Kiền Ý à, cậu phải nhớ kỹ một điều, bất kể chúng ta làm chuyện gì thì điều kiện tiên quyết là phải đặt công tác an toàn lên hàng đầu. Một địa phương muốn phát triển mà không có một hoàn cảnh để an cư lập nghiệp thì không được, cậu có biết là sau khi bộ công an điều tra thì kết luận báo lên trung ương là cái gì không? Rất loạn!
Khi nghe được kết luận rất loạn thì sắc mặt của Lý Kiền Ý liền biến hóa rất lớn.
Vương Trạch Vinh nghe xong cũng thấy kinh hãi, không ngờ kết luận báo lên trên lại thành như vậy, điều này rất đáng để nghiên cứu.
Không chỉ Vương Trạch Vinh có ý tưởng này mà mọi người cũng đều suy nghĩ.
Lâm Khâm nhìn về phía Lý Kiền Ý nói:
- Bí thư Lý, có phải ai muốn chỉnh ngài hay không?
- Nói lung tung, ai chỉnh ai hả? Công tác làm không tốt thì kết luận như vậy là tất nhiên, việc này như một hồi chuông cảnh báo cho thị ủy Bắc Kinh, chứng minh công tác của các cậu làm được không ổn định, điều này là không được!
Hôm nay không ngờ tổng bí thư Lâm lại phê bình Lý Kiền Ý ngay trước mặt Vương Trạch Vinh, mà lời này lại không hề khách khí gì cả.
Nghe thấy lời phê bình của tổng bí thư Lâm, Vương Trạch Vinh và Lâm Khâm đều có chung một ý nghĩ, chắc chắn có một số người muốn chỉnh Lý Kiền Ý.
Nghĩ đến tình hình bộ công an, Vương Trạch Vinh biết nếu chỉ dựa vào lực lượng của bộ công an mà muốn chỉnh Lý Kiền Ý thì không có khả năng, đằng sau việc này nhất định có tồn tại của một đại nhân vật.
- Tổng bí thư phê bình rất đúng!
Lý Kiền Ý nghiêm trọng thừa nhận sai lầm.
Vương Trạch Vinh liền nhìn quan khí của Lý Kiền Ý, hắn thấy quan khí của Lý Kiền Ý cũng không tăng trưởng chút nào mà ngược lại lại hơi yếu bớt đi.
Đây không phải là điều mà Vương Trạch Vinh quan tâm, lần này khi quan sát quan khí của Lý Kiền Ý thì Vương Trạch Vinh phát hiện thấy quan khí của hắn có vẻ rất loạn, giống như là đang không tìm thấy phương hướng vậy.
Một điều không ngờ nữa là Vương Trạch Vinh còn phát hiện quan khí của Lý Kiền Ý lại có ý bài xích với quan khí của mình.
Nhìn thấy tình hình này rồi lại nhìn lại vẻ mặt của Lý Kiền Ý nhưng hắn không nhìn ra điểm gì cả.
Tuy rằng là vậy nhưng Vương Trạch Vinh lại sinh ra ý phòng bị Lý Kiền Ý.
Vì sao Lý Kiền Ý lại bài xích mình?
Nhanh chóng ngẫm nghĩ lại, Vương Trạch Vinh liền nghĩ tới một khả năng, đó chính là Lý Kiền Ý hiện giờ đang bắt đầu ghen tị với mình!
Hồi tưởng lại từ lúc tổng bí thư Lâm trở về đến giờ, Vương Trạch Vinh thấy rằng có thể là do tổng bí thư Lâm không ngừng phê bình Lý Kiền Ý, do đó mới khiến cho hắn bất mãn với mình.
Trong lúc nhất thời, Vương Trạch Vinh cứ đắm chìm trong đủ loại ý nghĩ.
Dưới tình hình này nên Vương Trạch Vinh đành phải giả bộ mải miết ăn cơm mà không nói một câu nào.
Ăn cơm xong, Vương Trạch Vinh nhận thấy nếu cứ tiếp tục ở lại thì không ổn, đoán rằng tổng bí thư Lâm sẽ có mấy lời muốn nói riêng với Lý Kiền Ý nên hắn liền xin cáo từ.
Thấy Vương Trạch Vinh xin về, tổng bí thư Lâm mỉm cười nói với Vương Trạch Vinh:
- Nếu đã biết nhà rồi thì sau này tới Bắc Kinh thì nhớ đến chơi nhé.
Vương Trạch Vinh nói:
- Chỉ sợ ảnh hưởng tới tổng bí thư nghỉ ngơi.
- Ha ha, tôi cũng muốn được tâm sự nhiều với cán bộ địa phương, chỉ có từ chỗ các cậu thì mới có thể thu được tư liệu trực tiếp.
Thấy tổng bí thư Lâm đồng ý cho mình tới nhà thường xuyên, Vương Trạch Vinh mừng thầm trong lòng, vội nói:
- Tôi sẽ thường xuyên báo cáo công tác với tổng bí thư.
Đây là một lần thu hoạch rất lớn!
Vương Trạch Vinh cũng không ngờ lần này tới Lâm gia thì lại gặp tổng bí thư Lâm trở về, nhận được lời mời của tổng bí thư Lâm thì xem như mình quan hệ được với nhà tổng bí thư Lâm rồi.
Lúc này Lâm phu nhân cũng mỉm cười nói:
- Lần sau có tới thì không thể tới một mình đâu đấy.
Biết ý của Lâm phu nhân là bảo mình dẫn theo Uông Phỉ, Vương Trạch Vinh gật đầu nói:
- Tôi xin ghi nhớ lời của phu nhân!
Thật không ngờ, Vương Trạch Vinh này chỉ mới tới nhà tổng bí thư Lâm một lần mà đã chiếm được tình cảm của tất cả mọi người trong nhà Lâm gia, tên này thật sự là lợi hại! Ánh mắt Lý Kiền Ý nhìn về phía Vương Trạch Vinh liền lóe lên.