Hội nghị đến bây giờ, Ngô Tán Lâm đương nhiên hiểu rõ lần này muốn ép Vương Trạch Vinh ra khỏi Nam Điền là rất khó khăn.
Ngô Tán Lâm nâng chung trà nhấp một ngụm. Trước đây y rất thích thưởng thức mùi thơm của trà nhưng bây giờ lại khác.
Ngô Tán Lâm biết chuyện của mình, y đại biểu không phải chỉ là lợi ích cá nhân, mà đại biểu một đám đông người.
Nam Dương phát triển rất không dễ dàng. Nam Dương từ một nơi khó khăn đến khi có Bí thư tỉnh ủy được xác định là Ủy viên Bộ Chính trị, đây là chuyện không hề đơn giản. Có một nhòm Lãnh đạo trung ương là hệ Nam Dương mặc dù đã lui nhưng vẫn chú ý tình hình phát triển của Nam Dương.
Sao bây giờ?
Đây là điều Ngô Tán Lâm đang suy nghĩ.
Chuyện đến nước này đã cho thấy lực lượng của Vương Trạch Vinh là rất mạnh. Vậy Nam Dương sẽ rơi xuống trong tay mình sao?
Ngô Tán Lâm cười khổ một tiếng, nếu xuất hiện việc này thì đừng nói người khác, dù là các Long Dũng Đình Nam Dương cũng sẽ không bỏ qua cho y. Tên đã lên dây không thể không bắn.
Ngô Tán Lâm lần đầu tiên xác nhận ý nghĩa của lời này.
Nhìn Vương Trạch Vinh, Ngô Tán Lâm thấy Vương Trạch Vinh ngồi im ở đó mà không có biểu hiện gì.
Đối với Vương Trạch Vinh, Ngô Tán Lâm đúng là không rõ tại sao tên này lại mạnh như vậy. Vì chuyện Nam Điền mà có thể khiến Trung ương tổ chức hội nghị chuyên môn.
Lại nhìn thoáng qua Hạng Nam ngồi ở đó, Ngô Tán Lâm đúng là không ngờ Hạng Nam lại là đứng ra kiên quyết chống lại kẻ phản đối Vương Trạch Vinh như vậy.
Bây giờ là việc tương đối khó khăn. Đám người do y và Chu Thế Khánh cầm đầu đều muốn lấy việc đường sắt mà nhằm vào Vương Trạch Vinh. Chỉ cần thành công thì xu thế phát triển quá nhanh của Vương Trạch Vinh sẽ dừng lại, chỉ cần như vậy thì Vương Trạch Vinh mà lui thì Nam Dương sec còn cơ hội. Sau đó dù Vương Trạch Vinh có lên chức cũng không tạo thành uy hiếp đối với mọi người.
Mọi người đã tính toán nhiều về tình hình sau Đại hội, đến lúc đó một loạt người xuống, Hạng Nam cũng lui đến lúc đó Vương Trạch Vinh chỉ là Bí thư tỉnh ủy thì đã không còn gì đáng ngại.
Hạng Nam có lẽ cũng nhìn ra vấn đề này nên lộ rõ ai mà muốn động Vương Trạch Vinh thì sẽ không bỏ qua.
Cứ như vậy lui bước sao?
Nếu là như vậy thì Nam Điền sẽ rất nhanh lên cấp, cứ như vậy Vương Trạch Vinh nhất định sẽ vào Bộ Chính trị.
Nhìn thoáng qua vài người, Ngô Tán Lâm biết dù như thế nào mình cũng phải tỏ thái độ. Chỉ có như vậy thì mới có thể làm mọi người thấy mình đã cố hết sức.
Đám người Hạng Nam không phải hy vọng Vương Trạch Vinh vào Bộ Chính trị sao? Được, mình sẽ theo ý bọn họ.
Nghĩ tới đây, Ngô Tán Lâm bỏ chén xuống rồi nói:
- Vừa nãy nói đến vấn đề dư luận làm tôi phải suy nghĩ. Dư luận đúng là làm mọi người phải cẩn thận. Ý của Tỉnh ủy Nam Dương vốn là hy vọng xây dựng một không khí tự do dân chủ ở Nam Dương, nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy. Chuyện phát triển đến bây giờ thì mọi người đều biết đồng chí Nam Điền sau khi đến Nam Điền đã làm tốt công việc. Tôi thấy Trung ương khi nghiên cứu cán bộ cần phải chú ý năng lực tổng hợp của cán bộ.
Ngô Tán Lâm đổi sang chuyện này làm Hạng Nam hơi đổi mặt. Đối với việc Nam Điền lên cấp thì ông còn khẩn trương hơn Vương Trạch Vinh.
Ông là con của gia tộc cách mạng, ông đã thấy nhiều gia tộc vì phụ huynh về hưu nên xảy ra chuyện. Hạng Nam cũng biết tình hình Hạng gia. Hạng gia bây giờ rất nguy hiểm, bây giờ quan trọng nhất của Hạng gia là có người nối nghiệp.
Bây giờ trong nhân viên Hạng gia chỉ có mình Vương Trạch Vinh có thể bồi dưỡng. Lúc này Vương Trạch Vinh còn quan trọng nhất hơn bất cứ ai ở Hạng gia, lần này cũng chính là một bước rất quan trọng của Vương Trạch Vinh.
Nếu Vương Trạch Vinh có thể thành công vò Bộ Chính trị, Hạng gia sẽ có một thời gian không phải lo lắng, đây là chuyện quyết định thành hay bại của Hạng gia. Hạng Nam lúc này đang suy nghĩ là dù như thế nào cũng thể để người nào gây ảnh hưởng tới Vương Trạch Vinh.
Thấy Hạng Nam hơi đổi mặt, Ngô Tán Lâm có chút tự tin.
- Năng lực của đồng chí Vương Trạch Vinh thì mọi người đều thấy. Dù là ở Thường Hồng, Tỉnh Bắc Dương hay là Nam Điền đều có thành tích nhất định. Tôi cho rằng cục diện Nam Điền là hơi nhỏ, chỉ có nơi như Hải Đông cùng Nam Dương thì mới có không gian cho đồng chí Vương Trạch Vinh phát triển. Tôi cho rằng chuyện này Trung ương cần phải suy xét, có phải nên để đồng chí Vương Trạch Vinh nhận trọng trách nhiều hơn không?
Ngô Tán Lâm nói như vậy làm mọi người đều giật mình. Bí thư Hải Đông Lô Ninh Quốc cũng tái mặt.
Không ít người lén nhìn Lô Ninh Quốc.
Lô Ninh Quốc không thể so với ai, bây giờ Lô Ninh Quốc về cơ bản không nói chuyện gì. Y sau khi phát biểu ở Mỹ thì đã được nhận định có vấn đề về tư tưởng, đây là vết thương chết người đối với Lô Ninh Quốc. Sở dĩ không xử lý y là do nể mặt Lão bí thư. Đối với Lô Ninh Quốc mà nói bây giờ có thể an toàn lui ra đã là tốt rồi.
Ngô Tán Lâm mặc dù nói là hai lựa chọn nhưng ai cũng biết hắn nhằm vào Hải Đông. Ngô Tán Lâm thấy không thể làm gì được Vương Trạch Vinh, vì đảm bảo địa vị của Nam Dương liền muốn đẩy Vương Trạch Vinh ra khỏi Nam Điền.
Vương Trạch Vinh cũng giật mình, Ngô Tán Lâm này quá thâm trầm. Vì không cho Nam Điền lên cấp, vì giữ vị trí trong Bộ Chính trị của Nam Dương mà y quyết định vứt chức Bí thư Hải Đông ra cũng muốn điều mình khỏi Nam Điền.
Đối với việc đến Hải Đông công tác, Vương Trạch Vinh không hề suy nghĩ tới. Hắn biết mình đến Hải Đông thì không gian phát triển lớn nhưng hắn cảm thấy mình tới Hải Đông sẽ rất bất lợi. Hải Đông là cơ sở của Lão bí thư, hắn mà đến Hải Đông thì không phải làm khó Lão bí thư sao? Đến lúc đó mình có thể công tác tốt ở Hải Đông hay không cũng là vấn đề.
Không thể không nói Ngô Tán Lâm nói như vậy là rất hấp dẫn đối với Hạng Nam. Nếu Vương Trạch Vinh có thể đến Hải Đông làm Bí thư thì cũng có thể vào Bộ Chính trị. Với địa vị của Hải Đông ở Trung Quốc, Vương Trạch Vinh vào Bộ Chính trị thì cũng là xếp phía trên, điều này tốt hơn so với phát triển ở Nam Điền nhiều.
Phòng hội nghị lập tức trở nên yên tĩnh.
Đề nghị này vừa đưa ra, một số người Hạng hệ liền không có quyết định.
Hạng Nam lúc này đúng là không nghĩ ra. Nói thật đến bây giờ thì chỉ cần Hạng Nam dẫn đầu đồng ý, đám người Ngô Tán Lâm liền nói theo, đến lúc đó việc Vương Trạch Vinh làm Bí thư Hải Đông rất có thể thực hiện.
Ngô Tán Lâm và Chu Thế Khánh nhìn nhau. Việc này đối với Ngô Tán Lâm là tốt, đối với Chu Thế Khánh cũng là có thể chấp nhận.
Chu Thế Khánh nghe xong Ngô Tán Lâm nói liền rất nhanh phân tích lợi và hại trong đó.
Chu Thế Khánh đảo mắt và nhìn thoáng qua Lô Ninh Quốc rồi nhìn Lý Kiền Ý. Lô Ninh Quốc thầm nghĩ Lý Kiền Ý mặc dù đã quay lại nhưng muốn vượt trội là không thể. Ngô Tán Lâm bây giờ muốn tự bảo vệ, y cũng không có cơ hội tranh đoạt, thực ra Lô Ninh Quốc là ẩn số. Tuy nói Lão bí thư rất tức Lô Ninh Quốc, nhưng dù sao đây là nhân vật được Lão bí thư cẩn thận bồi dưỡng, nếu Lão bí thư đột nhiên đứng ra nói giúp thì sao?
Nghĩ vậy, Chu Thế Khánh cảm thấy tốt nhất là đánh ngã Lô Ninh Quốc.
Bây giờ chính là cơ hội tốt.
- Đồng chí Ngô Tán Lâm nói đúng. Bây giờ truyền thông không ngừng nói về Nam Điền. kết quả như thế nào, đồng chí Vương Trạch Vinh sau khi đến Nam Điền đã có nhiều thành tích. Chỉ trong thời gian ngắn mà Nam Điền đã thành trọng điểm của phía Tây. Đảng ta vẫn coi trọng nhân tài, nếu đưa đồng chí Vương Trạch Vinh đến nơi như Nam Dương hay Hải Đông thì mới hoàn toàn phát huy hết năng lực.
Hai người đã đứng lên ủng hộ Vương Trạch Vinh đến Hải Đông.
Chuyện đến nước này ngay cả Bí thư Lâm cũng không rõ ràng. Ngài hơi nhíu mày vì nghĩ việc này có quan hệ với Hạng Nam. Chẳng lẽ Hạng Nam nóng lòng muốn Vương Trạch Vinh đến Hải Đông công tác như vậy sao?
Bí thư Lâm đúng là có chút băn khoăn với Lô Ninh Quốc. Lão bí thư đúng là rất tức giận vì Lô Ninh Quốc có vấn đề về tư tưởng, nhưng Lão bí thư vẫn không có thái độ hoàn toàn xử lý Lô Ninh Quốc hay không. Ở tình hình này thì tạm thời duy trì cân bằng là rất quan trọng.