Thấy Vương Trạch Vinh đã đồng ý, Phú Tuấn Tiên liền yên tâm không ít.
- Phó thị trưởng Vương, lần này Tiểu Dũng không đúng, chỉ cần có thể hóa giải thì dù bị mấy thanh niên kia đánh cho Tiểu Dũng một trận cũng được.
Vương Trạch Vinh nói:
- Việc này chờ tôi nói chuyện với bọn họ rồi nói tiếp. Anh biết đó, con anh đánh Vương Tú Toàn, tôi sợ cậu ta không chịu.
Phú Tuấn Tiên biết đám thiếu gia này coi trời bằng vung, đến Phượng Hải mà bị đánh thì nhất định phải phát tiết, vì thế y nói:
- Tôi nhờ Phó thị trưởng Vương.
Tiễn Phú Tuấn Tiên rời đi, Vương Trạch Vinh lập tức đến bệnh viện. Vào căn phòng cao cấp thấy mấy tên thiếu gia đang ngồi tán phép, Vương Tú Toàn căn bản không có bệnh tình gì, tâm trạng lại rất vui vẻ.
Thấy Vương Trạch Vinh vào, Ngô Uy Hoa cười nói:
- Vương ca, sao rồi, lần này mấy thằng này làm ổn chứ. Thu thấp một thằng ranh có giúp gì cho anh không? Chúng tôi đã điều tra thì thấy bố thằng đó là Thường vụ thị ủy, ít nhiều lão ta cũng có tác dụng với anh. Đến lúc đó lão nhất định nhờ anh giúp, người khác chúng ta không nhận, chỉ có anh nói mới được.
- Người phụ nữ kia là từ đâu mà ra?
Vương Trạch Vinh hỏi.
- Ha ha, tôi biết không giấu được Vương ca mà.
Hầu Dã cười nói.
Mấy tên thiếu gia đều cười phá lên.
Mã Hạo Dân nói:
- Một nữ ngôi sao trông cũng đẹp, một trăm ngàn để cô ta đóng vai.
Đúng là không có chỗ tiêu tiền nên mới làm vậy. Vương Trạch Vinh thầm than nhưng cũng cảm kích bọn họ.
Vương Trạch Vinh nhìn mọi người một chút rồi nói:
- Lần này đúng là xấu hổ, mọi người mới đến Phượng Hải mà đã như vậy.
- Ha ha, để thằng kia đến đây tôi đánh một trận là được.
Vương Tú Toàn vừa cười vừa nói.
Vương Trạch Vinh hỏi:
- Cậu không sao chứ?
- Làm sao có vấn đề gì được chứ, chẳng qua phải cho thằng ranh kia biết đòn.
Bọn họ vốn nghĩ đến đồn rồi gọi điện thoại là được, không ngờ lại bị đánh.
Vương Trạch Vinh nói:
- Hôm nay bố tên Phú Dũng kia đến tìm tôi, tỏ vẻ để các cậu xử lý thằng Phú Dũng. Các cậu thấy việc này có thể kết thúc không. Phượng Hải bây giờ tạm thời không thể xảy ra chuyện, nếu gặp chuyện thì không tốt.
Ngô Uy Hoa nói:
- Vương ca yên tâm, bọn này cũng không muốn làm lớn mà.
Tiền Thanh Chí nói:
- Nói cũng đúng, làm lớn thì lão gia tử ở nhà cũng bực bội.
Vương Trạch Vinh coi như yên tâm mà nói:
- Được rồi, tôi mang bố con Phú Tuấn Tiên đến đây. Vương Tú Toàn muốn trút giận thế nào cũng được, chỉ cần đừng đánh chết.
Ngô Uy Hoa nói:
- Thằng ranh đó có thể bỏ, nhưng đám nhân viên công an kia thì phải xử lý mới được.
Vương Trạch Vinh gật đầu nói:
- Việc này cho dù các cậu không nói thì Phượng Hải cũng phải xử lý.
Ngô Uy Hoa nói:
- Dù chúng tôi không truy cứu nhưng có lẽ việc này lão gia tử ở nhà rất nhanh sẽ biết. Lão gia tử biết thì Phượng Hải mà không có câu trả lời thuyết phục thì nhất định sẽ gặp phiền phức lớn.
Nghe Ngô Uy Hoa nói như vậy, Vương Trạch Vinh cũng nghĩ đến bố tên này là Ủy viên Quốc vụ viện. Con ông ta xảy ra chuyện ở Phượng Hải thì sớm muôn ông cũng biết.
- Như vậy đi, tôi sẽ nói lại ý của các cậu với Bí thư thị ủy, việc này nhất định có kết quả làm mọi người hài lòng.
Vương Trạch Vinh nói thêm:
- Các cậu ở đây cũng không hay, dù sao Thị ủy cũng sẽ xử lý. Tôi sẽ bố trí các cậu đến chỗ khác.
Ngô Uy Hoa cười nói:
- Việc này anh không cần quan tâm, tự nhiên có người xử lý.
Vương Trạch Vinh nói:
- Cứ để tôi gọi điện thoại xem sao.
Đúng lúc này Chánh văn phòng Ủy ban thành phố Triệu Hải Đào dẫn vài người đi vào.
Triệu Hải Đào theo yêu cầu của Lô Cát Xuân mà đến. Mục đích chính là đưa những người này đến khách sạn. Hắn không hy vọng đám Ngô Uy Hoa ở lại bệnh viện, nếu tiếp tục ở lại bệnh viện thì việc nhỏ cũng thành việc lớn.
- Phó thị trưởng Vương cũng ở đây sao?
Triệu Hải Đào bắt tay Vương Trạch Vinh.
Tình hình Phượng Hải khá đặc biệt. Các thành phố khác thì Chánh văn phòng Ủy ban không vào thường vụ, nhưng Triệu Hải Đào lại là Thường vụ thị ủy, coi như người có thực lực.
- Chánh văn phòng Triệu đến xử lý việc này?
Triệu Hải Đào gật đầu rồi bắt tay đám Ngô Uy Hoa mà nói:
- Ủy ban thành phố phái tôi đến xử lý việc của mọi người. Tình hình cơ bản đã điều tra rõ, toàn bộ trách nhiệm là của Phú Dũng và đồn công an. Xin mọi người yên tâm, chuyện này nhất định có câu trả lời thuyết phục cho mọi người.
Triệu Hải Đào cũng biết qua về tình hình của đám thiếu gia này. Đừng thấy bọn Ngô Uy Hoa không có quan chức, nhưng sức ảnh hưởng rất lớn. Chẳng may đám Ngô Uy Hoa muốn gây chuyện thì Phượng Hải sẽ loạn. Lô Cát Xuân cũng rất lo lắng, y đương nhiên không muốn chuyện đến mức đó.
Vương Trạch Vinh nhân cơ hội nói giúp:
- Đúng thế, Chánh văn phòng Triệu làm rất nhiều công tác, tôi thấy mọi người hay là đến nhà khách thị ủy nghỉ?
Vương Tú Toàn giả vờ nói:
- Không được, lưng tôi còn rất đau.
- Vương thiếu gia, coi như nể mặt tôi mà đi đến nhà khách thị ủy. Ở bệnh viện cũng không có gì hay mà. Xin mọi người yên tâm, Thị ủy nhất định sẽ công bằng xử lý việc này.
Vương Tú Toàn vuốt vuốt lưng mà nói:
- Được rồi, nể mặt anh đó.
Triệu Hải Đào không ngờ Vương Trạch Vinh lại giúp mình nên khá cảm kích tên này.
Sau khi bố trí xong mấy người này, Vương Trạch Vinh liền đến chỗ Âu Dương Hải Ba báo cáo một chút tình hình.
Âu Dương Hải Ba bây giờ đang khá lo lắng, nghe Vương Trạch Vinh nói xong liền nói:
- Trạch Vinh, việc này tuyệt đối không thể làm lớn. Bây giờ Phượng Hải đang là tâm điểm chú ý, nếu lộ ra việc này thì không biết mọi người sẽ nhìn Phượng Hải như thế nào?
Vương Trạch Vinh nói:
- Tôi cũng hơi quen mấy người bọn họ. Tôi đã nói chuyện một chút, bọn họ đồng ý bỏ qua cho Phú Dũng, nhưng đối với nhân viên cảnh sát thì bọn họ hy vọng Thị ủy xử lý tốt một chút.
- Ngô Uy Hoa nói việc này nếu để bố cậu ta biết trước thì có khi sẽ làm Phượng Hải động đất.
Âu Dương Hải Ba nói:
- Trạch Vinh vất vả rồi, việc này có lẽ còn cần cậu trao đổi với bọn họ, có thể hóa giải thì quá tốt. Theo tình hình tôi biết thì Phó cục trưởng Cục công an thành phố Hoàng Kiến Cương có biểu hiện không tốt, tôi thấy nên triệu tập Hội nghị thường ủy nghiên cứu công tác cục Công an.
Vương Trạch Vinh không nói gì, mở hội nghị hay không, không phải việc hắn cần quan tâm.
Vương Trạch Vinh bây giờ rất vui vẻ, thông qua việc này mình coi như tạo quan hệ tốt với Phú Tuấn Tiên và Triệu Hải Đào.
Vương Trạch Vinh liền gọi cho Phú Tuấn Tiên:
- Bí thư Phú, tôi đã liên hệ, bọn họ đồng ý không truy cứu chuyện của Phú Dũng. Chẳng qua anh cũng biết đó, Vương Tú Toàn bị đánh một gậy nên tâm trạng không tốt. Cậu ta nói muốn đánh cho Phú Dũng một trận, việc này tôi không thể thuyết phục.
Phú Tuấn Tiên nói:
- Xin Phó thị trưởng Vương yên tâm, tôi sẽ để bọn họ xử lý Phú Dũng.
- Bí thư Phú, anh dẫn Phú Dũng đến đây đi.
Sau khi nói địa chỉ, Vương Trạch Vinh liền dập máy.
Nghe trong phòng có tiếng kêu của Phú Dũng, mắt Phú Tuấn Tiên không khỏi giật giật.
Vương Trạch Vinh nói với Ngô Uy Hoa:
- Ngô thiếu gia, phiền anh vào xem một chút, tuyệt đối không thể để xảy ra chuyện.
Ngô Uy Hoa nói:
- Yên tâm, chuyện này chúng tôi gặp nhiều ở Bắc Kinh mà.
Cũng may không lâu sau Vương Tú Toàn xắn tay áo đi ra rồi nói với Phú Tuấn Tiên:
- Hắn đánh tôi, tôi phát tiết một chút. Nể mặt Vương ca về sau tôi không truy cứu.
Phú Tuấn Tiên bây giờ coi như đã hoàn toàn yên tâm.
Phú Dũng lúc này đã đi ra, trên mặt không hề có vết thương nào. Thấy ánh mắt sợ hãi của Phú Dũng, Phú Tuấn Tiên thở dài một tiếng rồi nói:
- Cảm ơn mọi người đã bỏ qua. Tôi xin ghi nhớ.
Ngô Uy Hoa nói:
- Bí thư Phú yên tâm, có Vương ca lên tiếng, chúng tôi nhất định không tiếp tục làm khó ông.
Vương Trạch Vinh cùng Phú Tuấn Tiên ra khỏi khách sạn, có chút xấu hổ mà nói:
- Bí thư, tôi chỉ có thể làm như vậy mà thôi. Bọn họ coi như nể mặt tôi, nhưng không ngờ Phú Dũng vẫn bị đánh.
Phú Tuấn Tiên thở dài nói:
- Tôi vẫn cảm ơn Phó thị trưởng Vương. Nếu không có anh giúp thì việc này không biết phát triển đến mức nào nữa.
Phú Tuấn Tiên thấy mấy tên thiếu gia này có vẻ rất quen thuộc với Vương Trạch Vinh, y liền nghĩ xem ra phải tạo quan hệ tốt với Vương Trạch Vinh. Vương Trạch Vinh xem ra có chỗ dựa rất mạnh, còn không gian phát triển. Nếu mình ủng hộ hắn ta, không biết chừng sẽ có chỗ tốt.
Phú Tuấn Tiên còn một suy nghĩ, đừng nhìn Phú Dũng không hợp với đám thiếu gia kia, nhưng nếu thông qua Vương Trạch Vinh để tạo quan hệ với đám người kia thì không biết chừng có đường lên trời.
Vương Trạch Vinh nhìn Phú Dũng rồi nói:
- Bí thư Phú, anh đưa Phú Dũng đến bệnh viện xem xem có bị thương không?
Phú Tuấn Tiên nói:
- Phó thị trưởng Vương, nhân tình này tôi xin ghi nhớ. Xin anh nói với bọn họ, sau khi về nhà tôi nhất định sẽ nghiêm khắc giáo dục Phú Dũng.