- Trạch Vinh, em gần đây cảm giác có người theo dõi mình.
Tiểu Giang đột nhiên gọi tới.
Vương Trạch Vinh giật mình, bố mẹ hắn gần đây thường xuyên đến chỗ Tiểu Giang, ngay cả Lữ Hàm Yên cũng thường xuyên tới đó, có ai nhìn ra sao?
Nghĩ đến mình và Tiểu Giang đã có con, Vương Trạch Vinh đổ mồ hôi, việc này không hề nhỏ.
Xử lý chuyện này thì dùng người ngoài là không thể? Vương Trạch Vinh trong lúc nhất thời có chút do dự, rốt cuộc bảo ai đi xử lý việc này.
Rất nhanh Vương Trạch Vinh cảm thấy việc này chỉ có Long Dũng Đình là thích hợp, chuyện của mình và Tiểu Giang thì Vương Trạch Vinh tin Long Dũng Đình biết.
Vương Trạch Vinh gọi Long Dũng Đình tới rồi nói:
- Giao cho cậu một nhiệm vụ, gần đây có người thường xuyên theo dõi tiểu khu Thúy Viên, chú đi xử lý một chút.
Vương Trạch Vinh không nói rõ nhưng Long Dũng Đình không hề hỏi gì mà lập tức ra ngoài làm việc.
Long Dũng Đình là bộ đội đặc chủng nên sớm biết quan hệ giữa Vương Trạch Vinh và Tiểu Giang. Một lần khi đưa Lữ Hàm Yên đến nhà Tiểu Giang, y thấy con gái của Tiểu Giang, nhìn một cái thì biết đây là con gái của Vương Trạch Vinh. Nghĩ đến việc Vương Trạch Vinh và Tiểu Giang có con, Long Dũng Đình liền nghĩ tới quan hệ của chị mình và Vương Trạch Vinh. Y tin rằng chỉ cần chị mình có con với Vương Trạch Vinh thì nửa đời sau của chị sẽ có chỗ dựa.
Nhận được nhiệm vụ của Vương Trạch Vinh, Long Dũng Đình lại nghĩ đến chị mình, chẳng may có người theo dõi Tiểu Giang thì Vương Trạch Vinh sẽ xảy ra chuyện, đây là việc lớn. Y không dám coi thường nên vội vàng chạy đến tiểu khu.
Vương Trạch Vinh ngồi trong văn phòng mà suy nghĩ rất nhiều việc. Chuyện với những người phụ nữ là tâm bệnh của hắn. Trong thời gian này hắn vẫn còn có suy nghĩ lừa mình dối người, nghĩ rằng người khác sẽ không phát hiện ra việc này. Nhưng bây giờ chuyện xảy ra hắn mới phát hiện mình nghĩ quá ngây thơ. Chỉ cần ai đó tỉ mỉ quan sát thì khả năng phát hiện là rất cao.
- Nên làm gì bây giờ?
Đây là điều mà Vương Trạch Vinh không ngừng suy nghĩ. Dù lần này có xử lý được thì quan hệ với mấy người phụ nữ cũng là quả bom đối với hắn.
Vương Trạch Vinh về nhà thấy Lữ Hàm Yên đang ôm con xem Tv, hắn hỏi:
- Bố mẹ đâu em?
- Nói là sang nhà Tiểu Giang chơi với cháu.
Lữ Hàm Yên nói.
Vương Trạch Vinh nghe vậy liền tái mặt. Bố mẹ hắn bây giờ hôm nào cũng sang nhà Tiểu Giang. Ông bà càng lúc càng thích cháu.
- Sao thế anh?
Lữ Hàm Yên thấy vẻ mặt Vương Trạch Vinh không đúng liền có chút lo lắng hỏi.
Vương Trạch Vinh nói:
- Tiểu Giang gọi tới nói cảm giác có người theo dõi.
Hả.
Lữ Hàm Yên có chút giật mình, lo lắng nói:
- Trạch Vinh, vậy nên làm gì bây giờ, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện.
Vương Trạch Vinh cố cười gượng nói:
- Chắc không sao đâu, anh bảo Long Dũng Đình đi dò xét rồi.
Lữ Hàm Yên nói:
- Trạch Vinh, việc này em sớm muốn nói với anh. Góc độ của anh bây giờ đã khác, nhiều người nhìn chằm chằm vào anh, Tiểu Giang ở Thường Hồng không thích hợp.
Vương Trạch Vinh cũng biết việc này, bây giờ nghe Lữ Hàm Yên nói như vậy thì không biết nói gì.
Lữ Hàm Yên nói:
- Thực ra Tiểu Giang cũng biết như vậy không tốt. Bọn em đã bàn qua thời gian nữa cô ấy sẽ đến Hongkong định cư, nếu bố mẹ không muốn xa cháu thì mời hai người đến Hongkong.
Vương Trạch Vinh gật đầu nói:
- Biện pháp này cũng tốt, chỉ là khổ cho Tiểu Giang.
Lữ Hàm Yên cười nói:
- Còn biện pháp nào nữa, người ta đã sinh con cho anh rồi còn gì.
Vương Trạch Vinh nói:
- Chờ Long Dũng Đình về rồi nói tiếp.
Việc này trong lòng Vương Trạch Vinh thực ra rất lo lắng, chẳng may đối phương biết nhiều hơn thì càng phức tạp. Bây giờ phải xem đối phương là ai.
Việc hôm nay đã nhắc nhở Vương Trạch Vinh, việc của mình mà do đối thủ làm ra thì vấn đề rất lớn.
Một lúc sau ông bà về. Từ trên mặt Tiền Thanh Phân, Vương Trạch Vinh có thể nhận ra bà rất vui.
- Bố mẹ ăn cơm chưa?
Lữ Hàm Yên hỏi.
Tiền Thanh Phân nói:
- Ăn cùng Tiểu Giang rồi, cháu muốn ăn bột, mẹ nấu cho nó.
Vương Đại Hải nhìn Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Sao hôm nay con về sớm thế?
Vương Trạch Vinh nói:
- Hôm nay con ít việc nên về sớm một chút.
- Ừ, như vậy đi ngủ sớm đi.
Vương Đại Hải nói xong liền ngồi xem Tv.
Vương Trạch Vinh mặc dù ngồi nói chuyện với mọi người nhưng hắn đang vô cùng lo lắng.
Vu Dương sau khi ăn xong cũng đến nhà báo cáo công việc với Vương Trạch Vinh.
Nhìn thân tín tin cậy của mình, Vương Trạch Vinh phát hiện chuyện mình nhiều việc không thể cho Vu Dương biết. Lúc quan trọng mình chỉ có mình Long Dũng Đình, sau đây phải kiểm tra Vu Dương về nhiều mặt, nhất định phải biến y thành người có thể dùng như Long Dũng Đình.
Long Dũng Đình về rất muộn.
Vương Trạch Vinh liền trực tiếp đưa y vào thư phòng.
Ngồi trong thư phòng, Vương Trạch Vinh không nói gì mà chỉ nhìn Long Dũng Đình.
Long Dũng Đình lập tức lấy mấy cuộn phim và ảnh đặt lên bàn.
Vương Trạch Vinh mở ảnh ra thì thấy trong đó đều là ảnh của Tiểu Giang, mặc dù chụp từ xa nhưng vẫn lộ rõ vẻ xinh đẹp của cô.
Tìm một loạt thì chỉ thấy ảnh của Tiểu Giang và bé con, không có ảnh nào ghi hình hắn.
Sau khi xem xong mấy bức ảnh, Vương Trạch Vinh mới thở phào nhẹ nhõm.
- Rốt cuộc là như thế nào?
Vương Trạch Vinh hỏi.
- Vương ca, khi em đến thì vừa vặn thấy đối phương, sau đó đã theo dõi đến chỗ ở của y. Đó là một người nước ngoài.
Nghe thấy là người nước ngoài, Vương Trạch Vinh có chút giật mình. Tuy nói bây giờ Thường Hồng có nhiều người nước ngoài nhưng hắn dù như thế nào cũng không ngờ đối phương lại là người nước ngoài.
- Người nước ngoài này tên là Bu Laixi, một nhà đầu tư đến Thường Hồng kinh doanh linh kiện ô tô. Theo lời Bu Laixi nói thì sau khi gặp Giang tiểu thư liền thích.
Long Dũng Đình có chút do dự rồi nói.
Vương Trạch Vinh nghe vậy liền nhíu mày, trong lòng hắn đang muốn chửi tên Bu Laixi kia.
- Thật vậy sao?
Vương Trạch Vinh có chút không tin mà nói.
- Vương ca yên tâm, bọn em đã hỏi kỹ. Bu Laixi cũng đồng ý rời khỏi Thường Hồng.
Vương Trạch Vinh không muốn biết Long Dũng Đình dùng biện pháp gì, một lần nữa nhìn mấy bức ảnh mà nói:
- Cậu vất vả rồi.
Long Dũng Đình cười nói:
- Vương ca, nếu không có việc gì thì em về trước.
Vương Trạch Vinh cảm thấy mình như trả qua trận chiến ác liệt.
- Tình hình đã được tra rõ, là một người Mỹ thích em nên thầm theo dõi.
Khi Vương Trạch Vinh nói với Tiểu Giang thì tâm trạng hắn có chút phức tạp.
- Trạch Vinh, em đã nghĩ kỹ rồi, em ở lại Thường Hồng sẽ không tốt cho mọi người. Lần trước em đã bàn với Hàm Yên, sau này em đến Hongkong định cư. Em đã mua nhà, em định ngày kia sẽ đi.
Vương Trạch Vinh mặc dù biết đây là biện pháp tốt nhất nhưng không cam tâm.
Tiểu Giang nói:
- Bây giờ giao thông thuận tiện, anh có thời gian thì đến Hongkong gặp em là được. Em đã nghĩ rồi, em mua một căn nhà ở Nghiễm Châu, đến lúc đó anh tới Nghiễm Châu là được.
Vương Trạch Vinh nói:
- Một mình em cũng vất vả, hay là bảo bố mẹ sang đó với em.
Tiểu Giang nói:
- Vậy phải do bố mẹ.
Vương Trạch Vinh nói:
- Thiệt cho em.
- Bao giờ thì anh đi gặp bố mẹ em?
- Anh sẽ mau đi gặp họ.
- Hai ngày này anh đến chỗ em.
- Được, anh lập tức tới.
Vương Trạch Vinh bỏ máy xuống thì thấy Lữ Hàm Yên đứng ở cửa.
- Đã giải quyết xong rồi à anh?
Lữ Hàm Yên chỉ mấy thứ trên bàn mà nói.
- Anh bây giờ sẽ sang chỗ Tiểu Giang sao?
Lữ Hàm Yên nhìn Vương Trạch Vinh đầy ẩn ý.
Vương Trạch Vinh không biết sao lại có chút xấu hổ, chẳng qua hắn nói:
- Hay là cùng sang?
- Được rồi, Tiểu Giang sẽ đi, anh sang an ủi cô ấy.
Lữ Hàm Yên nói giọng này mà lộ rõ sự ghen tuông.
Vương Trạch Vinh cười khổ một tiếng, ai bảo Lữ Hàm Yên không ghen cơ chứ?
- Trạch Vinh, em hy vọng anh không có người phụ nữ nào khác nữa. Chuyện hôm nay làm em rất sợ, anh không được xảy ra chuyện.
Lữ Hàm Yên nói làm Vương Trạch Vinh rất xấu hổ.