Nhận được điện thoại của Vu Dương, bí thư đảng ủy cục công an Quán Hà tân nhiệm là Sở Lợi Cương liền cảm thấy trợn tròn mắt, vốn đang buồn ngủ cũng hoàn toàn biến mất. Là một bí thư đảng ủy cục công an nhưng hắn có một chút bất đắc dĩ, cái chức cục trưởng cũng không do hắn kiêm nhiệm điều đó cũng tức là không có thực quyền. Cục công an Quán Hà hiện giờ hoàn toàn nằm trong tay Vu Dương, hắn biết chắc tên Vu Dương này chỉ nghe lời của Vương Trạch Vinh, nếu muốn xen vào cục công an thì Sở Lợi Cương cảm thấy khó khăn vô cùng.
Không ngờ một phó cục trưởng cục công an lại có hành vi liên quan đến xã hội đen! Sau cuộc điện thoại, Sở Lợi Cương ngồi xuống đầu giường lấy một điếu thuốc ra hút, đây là một cơ hội mà mình có thể tận dụng để đạt được một ít lợi ích. Nếu như có thể mượn việc này đến nắm giữ cục công an trong tay mình thì quá tốt, chuyện trung tâm mát xa chân chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, đã có bọn Vu Dương làm loạn rồi, mình dù có chạy tới cũng chẳng có thể can thiệp, phải mau chóng nghĩ kế sách ứng đối một chút. Sáng sớm ngày hôm sau Sở Lợi Cương liền bấm tới số của bí thư đảng ủy sở công an tỉnh Lô Chính Cường:
- Bí thư Lô, tôi muốn báo cáo với ngài một việc.
Sở Lợi Cương cung kính nói, lần trước Chư Quốc Quân ở Quán Hà chính là người thuộc hệ Lô Chính Cường. Sau khi xảy ra chuyện, bởi vì Phùng Nhật Hoa muốn tìm kiếm thế cân bằng nên sau khi trao đổi với Lô Chính Cường liền đem Sở Lợi Cương hắn là người bên mình tới Quán Hà. Nghe thấy Sở Lợi Cương gọi điện thoại tới nói có chuyện, Lô Chính Cường nói:
- Tiểu Sở, Quán Hà lại xảy ra chuyện gì à?
Trong tâm tưởng một số lãnh đạo tỉnh thì Quán Hà cũng gần như là một nơi chuyên có chuyện phát sinh, Sở Lợi Cương liền nói:
- Bí thư Lô, là như vậy, tối qua mới xảy ra một cuộc ẩu đả, kết quả là từ chuyện này phát hiện ra phó cục trưởng cục công an Quán Hà là Ninh Cường có hành vi liên quan đến xã hội đen.
- Sao lại như vậy?
Lô Chính Cường đúng là chẳng biết nói gì, Quán Hà này rốt cuộc là làm sao vậy?
- Bí thư Lô, tôi nghĩ như thế này, Quán Hà đã xảy ra chuyện như vậy, ngoại trừ Ninh Cường thì Vu Dương kia hẳn là cũng có trách nhiệm.
Thế này tức là tố cáo trực tiếp.
- Tiểu Sở à, sao cậu lại như thế, ánh mắt phải nhìn xa một chút, bộ máy chính quyền Quán Hà vừa mới điều chỉnh, Vu Dương cũng chỉ vừa mới trở thành cục trưởng cục công an. Cậu cho rằng lúc này đem phức tạp hóa vấn đề là thích hợp sao?
Lô Chính Cường có chút tức giận, cái tên Sở Lợi Cương này cũng không chịu nhìn tình hình, làm loạn trật tự Quán Hà thì lãnh đạo tỉnh ủy sẽ nhìn như thế nào. Nghe thấy Lô Chính Cường phê bình, Sở Lợi Cương liền cả kinh, ý nghĩ của mình quá đơn giản, tưởng rằng có thể nhờ việc này làm Vu Dương mang tiếng xấu nhưng lại quên đi một điểm quan trọng, bộ máy chính quyền Quán Hà bao gồm cả Vu Dương đều là kết quả nghiên cứu của tỉnh ủy. Nếu hiện giờ làm lớn chuyện này thì khác nào tát vào mặt lãnh đạo tỉnh ủy.
- Bí thư Lô, tôi nên làm thế nào?
Sở Lợi Cương liền hỏi.
Kỳ thật, sau khi Lô Chính Cường nói xong thì Sở Lợi Cương liền biết mình phạm vào một sai lầm, nóng lòng cầu thành công một cách quá mức, muốn mượn việc này lật đổ Vu Dương, từ đó đạt được mục đích nắm giữ cục công an trong tay mình. Hiện giờ xem ra ý tưởng này rất không thích hợp, Lô Chính Cường nói:
- Tiểu Sở, thời gian còn rất dài, việc này tốt nhất xử lý êm thấm, không thể lật đổ Vu Dương. Sao không mượn việc này làm một chút hành động, nâng cao hình tượng bản thân trong suy nghĩ của dân chúng. Đây cũng là một chuyện tốt.
Vương Trạch Vinh cũng không biết Sở Lợi Cương đang có ý định nhân cơ hội sinh sự, lúc này hắn đang ngồi trong văn phòng nghe Vu Dương báo cáo. Sáng sớm này Vu Dương đã tới văn phòng của Vương Trạch Vinh, mặc dù mình nên báo cáo trước với bí thư đảng ủy công an, nhưng hắn cảm thấy việc này phải báo cáo Vương Trạch Vinh đầu tiên. Cả đêm qua Vu Dương cũng chưa từng được nghỉ ngơi, đem toàn bộ người bị bắt giữ thẩm tra lại một lần, hơn nữa cũng cho tịch thu rồi lục tung lại đại bản doanh của bang Cương Quản.
- Anh tới báo cáo với bí thư Trương một chút đi.
Vương Trạch Vinh nghe xong liền nói với Vu Dương, việc này ý của Trương Tùng là muốn xử êm. Vương Trạch Vinh suy nghĩ cả đêm qua cũng cảm thấy việc này nên làm êm, xét ra có khi trên tỉnh cũng có thể có thái độ như thế này. Trương Tùng cũng cả đêm ngủ không ngon, nhìn thấy Vu Dương đến, chăm chú lắng nghe Vu Dương trình bày công tác suốt đêm qua, trông thấy đủ các loại chứng cứ liền nói:
- Theo tôi lên tỉnh một chuyến đi.
Sáng sớm hôm sau, Lô Chính Cường tới chỗ bí thư tỉnh ủy Phùng Nhật Hoa, đem chuyện xảy ra ở Quán Hà nói lại một lần. Nghe được Quán Hà lại xảy ra chuyện Phùng Nhật Hoa đầu tiên là muốn trút giận phẫn nộ, sau đó lại nhìn xuống, nghĩ đến lúc này Quán Hà cần ổn định là hơn hết liền nói với Lô Chính Cường:
- Xem ra cần phải tiến hành chỉnh đốn cơ quan công an ở Quán Hà một chút mới được.
Lô Chính Cường nói:
- Dù sao thì Vu Dương mới được đưa lên. Không có kinh nghiệm!
Phùng Nhật Hoa sao lại không hiểu rõ ý của Lô Chính Cường, nghĩ đến thế lực của đám người Chương Kiều Cương và Trương Tất Trường, mỉm cười nói:
- Tiến hành xử lý Ninh Cường trong phạm vi nhỏ.
Thấy mục đích của mình không đạt được, Lô Chính Cường thở dài một hơi, xem ra Phùng Nhật Hoa vẫn không nắm chắc đối phó được với đám người bên kia!
Tiễn Lô Chính Cường xong, Phùng Nhật Hoa thầm nhíu mày, Trương Tùng ở Quán Hà sao lại như vậy, đến bây giờ cũng không gọi một cú điện thoại nào, chẳng lẽ trong suy nghĩ của tên này không có mình sao?
Đang nghĩ tới Trương Tùng thì điện thoại vang lên.
- Bí thư Phùng, cục công an Quán Hà đã xảy ra một chuyện, tôi dẫn theo cục trưởng cục công an tới để báo cáo với ngài.
Thế mới phải chứ!
Trong lòng Phùng Nhật Hoa khá hài lòng, nói:
- Tôi chờ các anh.
Ninh Cường phó cục trưởng cục công an thành phố Quán Hà e là người nhận được tin trễ nhất, cuối ngày hắn lén chạy lên tỉnh. Tên Ninh Cường này có sở thích lớn nhất là háo sắc, ở trên tỉnh hắn có bao nuôi một sinh viên xinh đẹp. Vì muốn hưởng thế giới riêng của hai người nên đã tắt di động đi, Quán Hà xảy ra chuyện lớn như vậy, đám thủ hạ thân tín của hắn rối tung rối mù lên, gọi di động cho hắn thì không được. Tới ngày hôm sau khi khởi động máy lên hắn mới phát hiện nhiều tin nhắn báo cuộc gọi nhỡ như vậy, trong đó phần nhiều là người ở ban Cương Quản gọi tới, thế là hắn liền gọi lại nhưng ai ngờ tất cả di động của đám người đó đều trong tình trạng không ai nghe máy, đã xảy ra chuyện gì? Trữ Cương cảm thấy sốt ruột, nghĩ một lúc rồi gọi cho Dương Đào đồn trưởng đồn công an Thành Nam. Sáng ngày hôm qua hắn từng gọi điện thoại ra chỉ thị cho Dương Đào đừng xen vào chuyện của trung tâm mát xa chân, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi?
Nhìn thấy số máy của Ninh Cường, Dương Đào giật cả mình, vội nói:
- Phó cục trưởng Ninh, ngài chạy tới chỗ nào thế, tối qua ở đây xảy ra chuyện lớn rồi. Bang Cương Quản ở Quán Hà bị cục trưởng Vu dẫn người tới tóm gọn rồi tra khảo, ngay cả đại bản doanh của bọn họ cũng đều bị tạm giữ.
- Cái gì?
Ninh Cường cảm thấy toàn thân rét run, mình câu kết với bang Cương Quản không phải chỉ một hai lần, từ trước tới nay mình luôn che đậy, cho dù gặp chuyện không may thì mình cũng sẽ thông báo trước một chút, giờ thì toi rồi, tất cả đều nằm trong tay Vu Dương. Nói cách khác, việc mình câu kết cùng bang Cương Quản cũng bị đám người Vu Dương nắm được. Tùy tiện đáp vài câu lấy lệ với Dương Đào rồi Ninh Cường thu thập một số đồ đạc của mình, cũng chẳng thèm quay về Quán Hà lấy tiền tài của mình mà mua một chiếc vé máy bay bay thẳng xuống phương Nam, tất cả đều tiến hành một cách lén lút. Vốn đang muốn âm thầm tóm gọn Ninh Cường thì lại nhận được kết quả là hắn đã chạy thoát, tỉnh đã huy động rất nhiều người để tiến hành truy bắt, hệ thống công an Quán Hà lập tức được học tập và chỉnh đốn hoạt động trên quy mô lớn. Sở Lợi Cương nhân dịp này liên tục tới các ban ngành để chứng tỏ uy thế của mình, Vu Dương thấy tình hình như vậy vội vàng tìm tới chỗ Vương Trạch Vinh:
- Phó thị trưởng Vương, Sở Lợi Cương làm như vậy mục đích chính là muốn mở rộng tầm ảnh hưởng, từ đó muốn nắm giữ cục công an.
Vu Dương nói, nhịn thời gian lâu như vậy xem ra Sở Lợi Cương cũng sốt ruột lắm rồi, Vương Trạch Vinh cũng nhìn ra mục đích của Sở Lợi Cương, cười nói:
- Đây là chuyện tốt, nội bộ cục công an các anh cũng nên chỉnh đốn một lần.
Sau khi nói chuyện với Vu Dương xong, Vương Trạch Vinh liền gọi cho Lý Trấn Giang ở sở công an tỉnh:
- Lão Lý, tôi muốn hỏi một chuyện.
Vương Trạch Vinh nói.
- Trạch Vinh à, chuyện gì, anh nói đi.
Tâm tình Lý Trấn Giang rõ ràng rất vui.
- Lão Lý, bí thư đảng ủy công an Quán Hà là người như thế nào?
- Bí thư đảng ủy công an tỉnh Lô Chính Cường rất ưa hắn.
Lý Trấn Giang cười nói, hắn vừa nghe liền biết Vương Trạch Vinh và Sở Lợi Cương không cùng bên. Lại nghe đâu Lô Chính Cường với bố vợ của mình cũng không thích nhau cho lắm, xem ra người này không thể nào cùng phe với mình được! Sau khi nghe rõ tình hình, Vương Trạch Vinh biết tên Sở Lợi Cương này hẳn là sẽ liên tục thò tay vào cục công an. Đối với việc này thì yêu cầu đầu tiên của tỉnh là quét sạch băng nhóm xã hội đen, hai là đưa việc của Trữ Cương cho tỉnh phụ trách, ba là giữ gìn đại cục ổn định. Một điều thú vị là Mã Đại Đầu - Ông chủ của trung tâm mát xa Lam Nguyệt Lượng lại còn đích thân dẫn theo một đám người tới cục công an thành phố gióng trống khua chiêng, treo băng rôn biểu ngữ dạng như Công an vì nhân dân. Ngoài việc này còn tặng một trăm ngàn đồng cho cục công an để tỏ ý thương nhân kính dâng với xã hội. Bang Cương Quản là một khối ung nhọt của xã hội, dân chúng đã oán hận từ lâu, bây giờ nghe nói cục công an đã đánh bật gốc rễ thế lực xã hội đen này trong môt đêm nên tất cả mọi người đều cho rằng đây là một kết quả từ quá trình chuẩn bị lâu dài của cục công an, từ đó hết lòng ca ngợi cục công an. Từ quá trình chỉnh đốn hệ thống công an, công an nhân viên ở Quán Hà đều nâng cao về mọi phương diện, nhìn thấy biến hóa như vậy, lần đầu tiên Vương Trạch Vinh cảm nhận được quyền lực của mình. Nếu như không có mệnh lệnh của mình thì việc này căn bản là sẽ không phát sinh, cũng sẽ không thúc đẩy sự thay đổi to lớn của hệ thống công an Quán Hà. Qua sự xử lý của Vu Dương, việc Vương Trạch Vinh và Phan Tiến Di tới trung tâm mát xa cũng không bị người khác phát hiện, ngoại trừ có một vài người đương nhiên biết việc này. Sau chuyện này Mã Đại Đầu lại càng cực kỳ bội phục Vương Trạch Vinh, bang Cương Quản mặc dù cũng không đáng sợ nhưng cũng rất nhiều người không dám khinh thường, vậy mà Vương Trạch Vinh chỉ cần gọi một cuộc điện thoại mà đã làm tan rã cả bang, đây là thực lực gì chứ!
Lúc này trong đầu Mã Đại Đầu có rất nhiều ý tưởng, nếu như có thể móc nối vào với Vương Trạch Vinh thì dù bỏ bao nhiêu vốn cũng không tiếc.