Tâm trạng Lý Kiền Ý bây giờ khá vui vẻ. Nhìn Trương Tất Tường, Lý Kiền Ý thầm nghĩ mình lần này muốn lên chức thì Lâm hệ nhất định phải bỏ vị trí Bí thư Bắc Kinh ra, đây là việc bất đắc dĩ, vậy người tiếp nhận là rất quan trọng. Mặc dù Tổng bí thư không nói gì nhưng từ đủ tình hình có thể thấy Tổng bí thư có ý đưa Trương Tất Tường lên. Người này có năng lực mạnh, bây giờ có Vương Trạch Vinh tỏ vẻ không phá rối thì Trương Tất Tường lên chức sẽ không có vấn đề gì.
Lý Kiền Ý biết tình hình Bắc Kinh càng lúc càng phức tạp, mọi người đang chuẩn bị cho Đại hội. Y có Tổng bí thư ủng hộ, lại tiến hành bố trí một chút nhưng vẫn không đủ. Nhưng nếu có thể được lực lượng sau lưng Vương Trạch Vinh ủng hộ thì khả năng lên chức là hoàn toàn chắc chắn. đương nhiên ít nhất là Vương Trạch Vinh không được dựa về phía đối phương mà gây rối.
Lý Kiền Ý đang chú ý tình hình ở Bắc Kinh. Chu Trạch Cương cùng Chu Thế Khánh gây chuyện thì từ cuộc nói chuyện với Tổng bí thư, y có thể nghe ra Tổng bí thư có cái nhìn. Tin rằng nhiều người trong Đảng cũng sẽ có cái nhìn. Trương Lam đã không thể lên, Chu Trạch Cương bây giờ lại vì gây rối nên gặp nguy hiểm. Vậy mình có phải có cơ hội?
Trương Tất Tường bây giờ lại đang khá vui vẻ. Thấy Vương Trạch Vinh và Lý Kiền Ý nói chuyện như vậy, y biết khả năng mình có thể lên chức là rất cao. Làm nhân viên Hạng hệ, y đương nhiên nghe Hạng Nam và biết ý của Vương Trạch Vinh chính là ý của Hạng Nam.
Đương nhiên Trương Tất Tường bây giờ là nhân viên quan trọng nhất của Hạng hệ, quan hệ giữa y và Hạng Nam rất gần. Chuyện ở Bắc Kinh thì Trương Tất Tường cũng rõ, bây giờ đối với mình chính là cơ hội. Lý Kiền Ý nếu không có bất ngờ gì thì nhất định sẽ lên chức. Như vậy vị trí còn trống thì Thị trưởng có cơ hội lớn hơn.
Trương Tất Tường đương nhiên biết chuyện cũng không thể là như vậy. Bề ngoài chỉ cho người bình thường nhìn, nội dung thực tế trong đó chỉ có số ít mới thấy. Y muốn lên chức thì phải có sự cân bằng của nhiều bên.
Thấy Lý Kiền Ý rất hài lòng, Vương Trạch Vinh cười cười một tiếng. Ủng hộ Lý Kiền Ý là việc hắn nhất định phải làm. Hắn coi như thân tín của Tổng bí thư, ở vấn đề này không đứng về phía Tổng bí thư là không được. Như vậy đạt thành hợp tác thì Trương Tất Tường có thể lên chức và vào Bộ Chính trị. Tuy nói Trương Tất Tường chỉ có thể làm thêm một khóa, chỉ là nhân vật quá độ nhưng có tác dụng lớn đối với hắn.
Vương Trạch Vinh cũng đang thầm bố trí lực lượng tương lai của mình. Hắn biết mình muốn lên chức thì bây giờ nên bắt đầu đưa người vào các vị trí quan trọng, phải có lực lượng của mình. Trương Tất Tường nếu thành Bí thư Bắc Kinh thì hắn có thể đưa người vào Bắc Kinh, nắm giữ nhiều cơ quan. Đương nhiên người của Trương Tất Tường sau đây sẽ là người của hắn. Trương Tất Tường nhất định sẽ giao lực lượng cho hắn.
Vương Trạch Vinh bây giờ đang rất phục Tổng bí thư, ngài đã bố trí được một quân bài chiến lược, bên ngoài sao biết quan hệ giữa hắn và Tổng bí thư.
Đừng nhìn Tổng bí thư cũng không tranh đoạt gì nhiều nhưng người thắng cuối cùng vẫn là Tổng bí thư. Ngoài đám người Lý Kiền Ý thì Tổng bí thư còn có lực lượng ngầm là hắn. Tin rằng trong Đại hội tới hắn sẽ có thu hoạch.
Chuyện đến bây giờ thì mọi người đều rất hài lòng. Đừng nhìn chỉ là ba người nói chuyện nhưng lại có ảnh hưởng lớn.
- Trạch Vinh, tôi chuẩn bị dẫn đoàn đến thăm quan Nam Điền một chút, xem có thể tăng cường hợp tác nữa không?
Lý Kiền Ý uống chén rượu rồi nói.
- Vậy thì tốt quá. Có Bắc Kinh ủng hộ thì Nam Điền càng phát triển nhanh hơn.
Vương Trạch Vinh biết đây là Lý Kiền Ý đang tạo thế, muốn cho người ngoài biết quan hệ giữa mình và y rất thân thiết.
Nhìn một chai Mao đài đã vào bụng, Lý Kiền Ý cười nói:
- Trạch Vinh uống rượu có tiếng, tôi không được rồi. Nếu không phải có Trạch Vinh thì bình thường tôi không uống.
Lý Kiền Ý thực ra uống cũng được nhưng đến trình độ này thì mọi người càng chú ý giữ sức khỏe, không còn đấu rượu như cán bộ xã. Ở địa phương cho cấp trên thấy mình uống được thì có hy vọng tiến bộ. Nhưng đến tầm lãnh đạo cao cấp thì sức khỏe là quan trọng nhất.
Vương Trạch Vinh nghiêm túc nói:
- Tôi thấy nên đổi chút đồ uống chúng ta vừa ăn vừa uống là được.
Trương Tất Tường cũng cười nói:
- Văn hóa rượu của Trung Quốc là như vậy. Mặc dù mọi người đều biết rượu không tốt nhưng không rượu không thành bữa tiệc. Giống như không có rượu thì tình cảm sẽ không có vậy.
Ba người đều có ý đổi lại đồ uống, Lý Kiền Ý gọi cốc sữa, Vương Trạch Vinh thì không sao. Hắn gọi một cốc nước hoa quả.
Ăn được một lúc thì thư ký của Lý Kiền Ý cầm điện thoại di động đi vào.
Thư ký lấy ra nhìn và vội vàng nói với Lý Kiền Ý:
- Là Bí thư Ngô Nam Dương.
Nghe thấy là Ngô Tán Lâm gọi, Lý Kiền Ý vội vàng nghe điện. Y vốn định ra ngoài nghe nhưng nhìn thoáng qua Vương Trạch Vinh rồi ngồi tại chỗ mà nghe.
- Lão Ngô, đến Bắc Kinh sao?
Không biết đầu kia nói gì, Lý Kiền Ý nhìn Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Tôi đang ngồi ăn với đồng chí Vương Trạch Vinh Nam Điền, còn có đồng chí Trương Tất Tường. Hay là anh đến đây cùng ăn?
Lý Kiền Ý cười ha hả vài tiếng rồi dập máy.
Lý Kiền Ý nhìn hai người rồi nói:
- Lão Ngô từ Nam Dương lên Bắc Kinh. Tôi nói với anh ta là đang cùng ăn với hai người, anh ta nói sẽ tới. Lão Ngô khác chúng ta, y là người thích uống. Tôi đoán anh ta đến thì mọi người phải uống tiếp.
Vương Trạch Vinh nghĩ thì ra Lý Kiền Ý và Ngô Tán Lâm đã sớm thành đồng minh.
Nghĩ đến hai người này mà thành đồng minh, Vương Trạch Vinh đúng là khiếp sợ với thực lực của hai người. Từ tình hình bây giờ có thể nhìn ra hai người này hợp lại thì đã mạnh hơn hai người kia nhiều. Không biết quan hệ giữa Chu Thế Khánh và Lô Ninh Quốc là như thế nào?
Vương Trạch Vinh biết cuộc đấu của đám người kia càng lúc càng quyết liệt.
Trương Tất Tường lúc này cũng nhìn Vương Trạch Vinh và khẽ gật đầu.
Đây là Trương Tất Tường ra hiệu cho Vương Trạch Vinh biết Lý Kiền Ý và Ngô Tán Lâm có quan hệ.
Vương Trạch Vinh không nói gì mà đưa cho Lý Kiền Ý điếu thuốc rồi nói:
- Tôi đã sớm muốn liên hệ với Bí thư Ngô mà không có cơ hội. Tôi phải cảm ơn Bí thư Lý, nếu không có quan hệ của ngài thì tôi không biết lúc nào mới có thể được Nam Dương giúp.
Nghe thấy Vương Trạch Vinh nói như vậy, Lý Kiền Ý chỉ vào hắn mà cười nói:
- Giỏi cho Trạch Vinh cậu, thì ra cũng đã tính toán tới lão Ngô. Cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ gõ lão giúp cậu. Lão Ngô rất giàu, phải xẻ thịt lão là đúng.
Vương Trạch Vinh cũng cười nói:
- Ai bảo Nam Điền nghèo.
Thư ký của Lý Kiền Ý sớm đã sai nhân viên phục vụ dọn đồ ăn thừa ra ngoài, bày một bàn mới.
Thấy lãng phí đồ ăn như vậy, Vương Trạch Vinh không biết nói gì. Quan chức bây giờ ăn uống đúng là quá lãng phí. Ngành thực phẩm của Trung Quốc phát triển chính là do nguyên nhân này.
Nghĩ thế Vương Trạch Vinh liền suy nghĩ miên man. Hắn biết hàng ngày quan viên Trung Quốc tiêu tốn rất nhiều tiền vào bàn tiệc. Nếu tiết kiệm số tiền này thì không biết có thể khiến bao thôn bản miền núi giàu lên được.
Một cảm giác vô lực tràn ngập trong lòng hắn. Hắn biết mình không thể thay đổi. Quan viên có tiền lương cao, phúc lợi cao là điều quần chúng nhân dân không thể sánh bằng. Vì thế bọn họ tiêu pha cũng là điều dễ hiểu.
Vương Trạch Vinh đang suy nghĩ thì thấy bên ngoài có tiếng nói vọng vào. Bí thư tỉnh ủy Nam Dương Ngô Tán Lâm đi cùng thư ký của Lý Kiền Ý vào trong.
Ngô Tán Lâm chỉ đứng ngoài cửa mà đón. Các bữa tiệc như thế này thì ai cũng phải chú ý ảnh hưởng. Tuy nói cũng không thể bị người ngoài thấy nhưng tránh vẫn tốt hơn.
Vương Trạch Vinh nghĩ vậy mà khá giật mình. Ở đây có Bí thư Bắc Kinh, Bí thư tỉnh ủy Nam Dương, hai người này đều là Ủy viên Bộ Chính trị. Mình là Bí thư tỉnh ủy Nam Điền, sau lưng có đám nguời Hạng Nam, nếu như bị kẻ khác thấy thì sẽ nghĩ như thế nào?
Ngô Tán Lâm cũng hiểu tại sao mọi người không ra đón mình, y cười cười đi lên bắt tay Lý Kiền Ý, sau đó nhìn Vương Trạch Vinh, bắt tay hắn và nói:
- Đồng chí Vương Trạch Vinh, hôm nay đúng là cơ hội hiếm có, chúng ta phải uống vài chén mới được.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Hôm nay tôi đến ăn nhờ Bí thư Lý, do Bí thư Lý quyết định.
- Ha ha, nói đúng, mọi người đến ăn nhờ lão Lý, sao, có rượu ngon mang ra để mọi người say một phen.
Lý Kiền Ý cười nói:
- Biết mọi người thích uống. Chẳng qua vừa nãy mọi người nói hôm nay không uống rượu, uống không có lợi cho sức khỏe.
- Linh tinh, chúng ta không uống rượu thì công ty rượu sản xuất cho ai uống. Chúng ta phải ủng hộ các công ty rượu chứ.
Lý Kiền Ý chỉ vào Ngô Tán Lâm mà nói:
- Anh lý luận giỏi nhỉ.
Y liền nói với thư ký:
- Xem có rượu Mao Đài lâu năm không, lấy mấy bình tới đây.
Sau khi bắt tay Vương Trạch Vinh, Ngô Tán Lâm lại bắt tay Trương Tất Tường mà nói:
- Chúng ta là người quen từ trước, không nên khách sáo làm gì. Lát anh phải uống vài chén đó. Không mấy khi lão Lý lấy rượu Mao Đài lâu năm ra mà.
Trương Tất Tường rất cung kính nói:
- Đến lúc đó tôi mời Bí thư Ngô.
Lý Kiền Ý lúc này cười nói với Vương Trạch Vinh:
- Lão Ngô chỉ thích uống Mao Đài.
Vương Trạch Vinh thầm nhìn quan khí của Ngô Tán Lâm rồi thầm than Ngô Tán Lâm mặc dù kém Lý Kiền Ý nhưng cũng đã gần tiếp cận mức Phó Thủ tướng. Nếu không có bất cứ điều gì bất ngờ thì Ngô Tán Lâm có thể sẽ lên.
Vương Trạch Vinh còn phát hiện sau khi vào cửa Ngô Tán Lâm mặc dù vẫn cười nói nhưng chủ yếu là nhìn mình.
Nói chuyện một lúc, Ngô Tán Lâm nói với Vương Trạch Vinh:
- Trạch Vinh, sớm đã muốn liên hệ với cậu nhưng không có cơ hội. Nghe nói lão Lý vẫn ủng hộ sự phát triển của Nam Điền, ông anh này cũng không muốn theo sau. Tôi thấy Nam Dương và Nam Điền có thể hợp tác.
Ngô Tán Lâm đã thay đổi cách gọi Vương Trạch Vinh để tỏ vẻ thân thiết.
Vương Trạch Vinh nghĩ Ngô Tán Lâm là người của cựu Thủ tướng, lực lượng sau lưng rất mạnh. Bây giờ Ngô Tán Lâm chủ động tạo quan hệ với mình, đây là nói rõ đối phương không muốn mình làm đối thủ.
- Ha ha, Trạch Vinh vừa nãy còn nói với tôi là muốn lấy viện trợ từ chỗ anh, không ngờ anh lại chủ động nói ra.
Lý Kiền Ý cười phá lên nói.
Vương Trạch Vinh ra vẻ có chút xấu hổ nói:
- Vừa nãy nghe thấy ngài sẽ tới, tôi còn muốn nhờ Bí thư Lý giúp một chút, muốn hợp tác với Nam Điền.
Ngô Tán Lâm cười ha hả nói:
- Vậy là tốt rồi, anh em chúng ta có gì cũng có thể nói. Cậu yên tâm, Nam Điền là trọng điểm trong chính sách phát triển phía Tây của Trung ương, chúng tôi phải ủng hộ là chắc chắn. Tôi sẽ tổ chức nhân viên liên lạc với Nam Điền. Nam Dương tôi sẽ không thua kém Bắc Kinh.
Lý Kiền Ý cũng ra vẻ vui mừng mà nói:
- Không ngờ chuyện Vương Trạch Vinh nhờ tôi làm lại dễ hoàn thành như vậy.