Người chạy đến bắt Vương Trạch Vinh không ngờ lại do con mình sai khiến, Cố Chính Đào đúng là không thể nhịn nổi. Hắn vốn đang suy nghĩ làm như thế nào lấy được chỗ tốt từ đây, nhưng bây giờ nghe thấy tin tức này thì biết mình rất phiền phức.
- Rốt cuộc là có chuyện gì?
Cố Chính Đào gần như là rống lên, hắn đương nhiên biết gặp phải tình hình này sẽ xảy ra chuyện gì. Bí thư thị ủy Thôi Vân đang chờ nắm lấy nhược điểm của hắn. Nếu xử lý không tốt thì thế lực hắn khó khăn lắm mới thành lập sẽ bị sụp đổ, đây là điều hắn không muốn thấy.
Giang Chí Phong nói:
- Tôi cũng không biết tình hình cụ thể, tôi đang chạy đến Công an huyện.
Giang Chí Phong thầm nói muốn biết nguyên nhân gì thì sao không gọi điện cho con ông. Cố Tiền này không biết làm gì nữa.
Trưởng phòng Công an huyện Lâm Thạch Lý Đông nghe thấy tin tức liền vội vàng chạy đến phòng, vừa chạy, hắn vừa bố trí. Điều hắn có thể làm là đảm bảo an toàn cho Vương Trạch Vinh. Nói đùa bắt Vương Trạch Vinh thì chức trưởng phòng này của hắn coi như xong. Đương nhiên, hắn cũng khá vui vẻ vì tên phó trưởng phòng Thường Hỉ là người gây chuyện. Thằng Thường Hỉ này không phải kiêu căng lắm ư, xảy ra chuyện này hắn có thể giữ chức mới là lạ.
Sau khi đưa Vương Trạch Vinh và Lưu Kiến đến phòng, đám người Cố Tiền liền vào phòng Thường Hỉ. Cố Tiền còn gác chân lên bàn mà nói:
- Anh Thường, hôm nay anh làm rất tốt, nhất định phải cho hai tên đó một trận.
Thường Hỉ vừa rót trò cho mọi người rồi cười nói:
- Ở đất của tôi mà dám đánh các anh, món nợ này dù như thế nào thì tôi cũng lấy lại giúp các anh.
Cố Tiền nói với con của phó trưởng ban Tuyên giáo Cung Lộc Phúc:
- Lão Cung, muốn xả giận như thế nào.
Tên Cung Điên này bị người ta hắt rượu lên người, Cố Tiền dù như thế nào cũng phải giúp hắn xả giận.
Cung Điên đúng là đã uống nhiều nên nằm trên ghế mà nghỉ. Nghe thấy Cố Tiền nói, hắn xua tay mà nói:
- Bỏ đi, giam cả đêm là được.
- Được, vậy giam bọn họ cả đêm.
Cố Tiền cười ha hả mà nói:
- Đáng tiếc bây giờ là đêm nếu không cho chúng ngủ với muỗi.
Mọi người nghe thấy thế liền cười phá lên.
Một tên thanh niên nói:
- Không muỗi không sao, cho không khí lạnh vào là được.
Mọi người lại cười to, Thường Hỉ cười nói:
- Giam bọn chúng vào trong một phòng thông gió. Hôm nay trời lạnh mà.
Đang nói chuyện thì điện thoại di động của Thường Hỉ vang lên.
Sau đó điện thoại di động của hắn không ngừng vang lên, không ngừng có người hỏi về chuyện của Vương Trạch Vinh.
Thành phố Lôi Mộc nằm giữ Thành phố Hoa Khê và Quán Hà, nên lãnh đạo Thành phố Lôi Mộc biết một ít tình hình ở Quán Hà. Tên Vương Trạch Vinh thì mọi người đã sớm nghe thấy. Nghe thấy mọi người hỏi về Vương Trạch Vinh, Thường Hỉ từ từ nói chuyện mình làm ra.
Hắn rất hối hận, lúc ấy sao không hỏi lai lịch hai người kia, mình làm công an nhiều năm như vậy mà lại vì nịnh bợ mà làm ra việc đó.
Theo thời gian, Thường Hỉ nhận được điện thoại của lãnh đạo cấp càng cao hơn. Khi hắn thấy Bí thư thị ủy và Thị trưởng đều quan tâm đến, nghe nói cả bí thư đảng ủy cục Công an thành phố đều tới, hắn biết việc này lớn như thế nào rồi.
Nhìn mấy tên ngồi trong phòng, lại nghĩ đến Vương Trạch Vinh bị nhốt trong phòng kia, Thường Hỉ đổ mồ hôi.
Thường Hỉ nhìn Cố Tiền mà nói:
- Tiểu Cố, hôm nay bắt phải một tên hình như là Vương Trạch Vinh?
Cố Tiền nói:
- Anh sợ gì, tôi không cần biết Vương Trạch Vinh nào cả, có bố tôi thì ai dám làm gì anh. Hơn nữa còn cả lão Cung ở đây mà.
Thường Hỉ đang lo lắng thì đã bỏ lỡ thời gian tốt nhất. Chỉ thấy trưởng phòng Lý Đông chạy ào vào trong, vừa vào đã hét lớn:
- Nhốt người ở đâu?
Thấy trưởng phòng tự mình hét lên như vậy, người trong phòng đều sợ hãi. Hôm nay sao Lý Đông lại như vậy?
Chánh văn phòng vội vàng chạy đến nói:
- Trưởng phòng, anh hỏi chính là nhóm năm người bị mang vào phòng ư?
Nghe thấy thế, Lý Đông lớn tiếng nói:
- Vương Trạch Vinh ở đâu?
- Hình như không ở đây.
Chánh văn phòng suy nghĩ một chút rồi nói:
- Hình như là phó trưởng phòng Thường mang hai người về nhưng không làm biên bản, trực tiếp nhốt vào trong một căn phòng.
- Mẹ nó chứ.
Lý Đông chửi một câu, đó nhất định là Vương Trạch Vinh.
Lý Đông lao vọt tới rồi nói:
- Còn không mở cửa.
Nhìn Vương Trạch Vinh và Lưu Kiến đang nói chuyện, Lý Đông cẩn thận nói:
- Trong hai anh ai là Vương Trạch Vinh?
Lưu Kiến nói:
- Anh ta là Vương Trạch Vinh.
Nghe thấy đúng là có Vương Trạch Vinh, Lý Đông vội vàng đi tới bắt chặt tay Vương Trạch Vinh mà nói:
- Phó thị trưởng Vương, ngài bị uất ức rồi, cấp dưới làm việc không tốt.
Vương Trạch Vinh chỉ vào Lưu Kiến rồi nói:
- Đây là Thị trưởng Thành phố Hoa Khê – Lưu Kiến.
- Thị trưởng Lưu Kiến.
Lý Đông càng đổ mồ hôi hơn. Có một phó thị trưởng thường trực, bây giờ lại có một Thị trưởng nữa chứ.
Lý Đông đi tới bắt chặt tay Lưu Kiến:
- Thị trưởng Lưu.
Lý Đông suy nghĩ một chút rồi nói:
- Đều là hiểu lầm, hai vị lãnh đạo đến văn phòng tôi ngồi một chút.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- phòng này rất tốt, chúng ta đang nói chuyện khá vui. Anh cứ đi làm việc của mình đi.
Vương Trạch Vinh nói như vậy làm Lý Đông muốn ngất đi. Hắn vội vàng nói:
- Phó thị trưởng Vương, việc này tôi không biết, đều là người bên dưới làm loạn. Tôi nhất định nghiêm túc xử lý.
Vương Trạch Vinh nói:
- Phó trưởng phòng Thường của các anh nói Thị trưởng Lưu đánh người, việc này không giải quyết sẽ ảnh hưởng đến danh dự của Thị trưởng Lưu. Thị trưởng Lưu đi cùng tôi, tôi có thể làm chứng anh ta không đánh người.
- Thị trưởng Lưu sao có thể đánh người.
Lý Đông vội vàng nói.
Thường Hỉ nhận được tin tức cũng chạy tới, phía sau hắn còn đám người Cố Tiền. Thấy Lý Đông muốn thả Vương Trạch Vinh ra, Cố Tiền vẫn chưa tỉnh dậy nói:
- Tôi có thể chứng minh bọn họ đánh người, Công an huyện các anh làm gì vậy hả, sao lại thả người.
Lý Đông bây giờ đã biết dù đắc tội Cố Tiền cũng không thể đắc tội hai người này. Hắn lớn tiếng nói:
- Anh là ai, nghĩ Công an huyện là nhà anh ư?
Lý Đông nhìn Thường Hỉ mà nói:
- Phó trưởng phòng Thường, tôi muốn anh có một câu trả lời, việc này anh làm gì vậy hả?
Đang khi nói chuyện, điện thoại di động của Cố Tiền vang lên. Chỉ nghe thấy Cố Chính Đào hét lớn:
- Mày làm gì vậy thế hả? Sao lại sai người bắt Vương Trạch Vinh.
Cố Tiền chưa thấy bố mình giận như vậy bao giờ nên nói:
- Bố, con cùng Cung Điên đi uống rượu, hai người này đổ rượu vào người Cung Điên nên con xả giận cho anh ta.
- Anh nói thật cho tôi, rốt cuộc là có chuyện gì?
Cố Chính Đào rất giận, việc này không biết chừng ảnh hưởng đến vị trí của hắn.
Cố Tiền rất sợ ông bố nên vội vàng đi sang bên mà nhỏ giọng nói.
Nghe xong Cố Tiền nói, Cố Chính Đào nói:
- Còn không mau đi nhận lỗi, nói là uống nhiều rượu nên mới vậy.
- Đúng rồi bố, con vừa nghe được tên hai người kia. Một người là Vương Trạch Vinh, một người là Lưu Kiến. Lưu Kiến kia hình như là Thị trưởng Thành phố Hoa Khê.
Cố Tiền liền nói tin tức này ra.
Không nghe còn đỡ, nghe xong Cố Chính Đào đúng là muốn ném vỡ điện thoại.
Bí thư huyện ủy Giang Chí Phong, Chủ tịch huyện Diệp Minh bây giờ cũng đã chạy đến Công an huyện.
Thấy Vương Trạch Vinh và Lưu Kiến không muốn ra, hai người đúng là không biết làm gì.
Một Thị trưởng, một Phó thị trưởng bị bắt, huyện Lâm Thạch không muốn nổi tiếng cũng khó, bọn họ đều muốn bóp chết Thường Hỉ.
- Thưa hai vị Thị trưởng, chuyện đã xảy ra, huyện Lâm Thạch chúng tôi nhất định có câu trả lời thuyết phục với hai ngài.
Mấy tên thanh niên bây giờ cũng không dám làm loạn, chúng đã nhận được điện của người nhà.
Xảy ra chuyện lớn như vậy thì nhà bọn họ sao không biết. Đám phụ huynh đều nhắc mấy tên này dù như thế nào cũng phải thỏa mãn hai người Vương Trạch Vinh, không thể làm chuyện lan rộng.
Thấy Bí thư huyện ủy, Chủ tịch huyện đã nói như vậy, Vương Trạch Vinh nhìn Lưu Kiến một chút. Lưu Kiến gật đầu. Hai người cũng không muốn làm quá lớn.
- Bí thư Giang, Chủ tịch Diệp, chúng tôi chờ ở huyện hay là được rời đi?
Nghe Vương Trạch Vinh hỏi như vậy, Giang Chí Phong vội vàng nói:
- Xin tùy hai vị Thị trưởng.
Vương Trạch Vinh nói:
- Vì chứng minh chúng tôi trong sạch, tôi có đoạn băng, mời mọi người nghe một chút.
Vương Trạch Vinh nói xong liền lấy điện thoại di động ra.
Vương Trạch Vinh bật đoạn băng nói rõ tình hình ra.
Nghe xong đoạn băng, mọi người đều biết ai đúng ai sai. Giang Chí Phong trừng mắt nhìn Thường Hỉ mà nói:
- Bắt đầu từ bây giờ, Thường Hỉ bị đình chỉ công tác.
Nói xong Giang Chí Phong nhìn mấy tên thanh niên, hắn thầm than việc này mình không thể xử lý, phải giao cho cấp trên rồi.
Giang Chí Phong đúng là không ngờ lúc này tổ công tác trên tỉnh đang chạy đến huyện Lâm Thạch.