Công ty hơn hai tỷ cứ thế được quyết định thành lập. Đối với vài quan chức mà nói thì khi làm ăn sẽ rất thận trọng nhưng Vương Trạch Vinh không quá lo lắng khi góp cổ phần trong công ty này. Đối với Trung Quốc mà nói với tầm lãnh đạo cao cấp thì không phạm vào sai lầm chính trị, tình hình bình thường mọi người đều biết có rất nhiều tài chính. Hơn nữa ở đây tuy nói chỉ là mấy tên thiếu gia nhưng còn liên quan đến thế lực to lớn của bọn họ. Ai muốn động đến cũng phải suy nghĩ cụ thể.
Trong lòng Vương Trạch Vinh thì Tiểu Giang là người thay mặt tốt nhất của mình, để Tiểu Giang đi phụ trách việc làm ăn này là rất tốt. Hạng gia tuy cũng có vài ngành trả cổ phần cho mình, nhưng Vương Trạch Vinh thật ra không coi đó là của mình. Bây giờ có một cơ hội thì hắn đương nhiên không bỏ qua.
Vương Trạch Vinh xuất thân bình thường nên cũng muốn khống chế tiền trong tay, đặc biệt khi thấy thực lực của mình dần dần trở nên mạnh thì suy nghĩ này càng thêm mãnh liệt.
Lần đầu tiên Vương Trạch Vinh thấy tự tin. Trước đây chủ yếu hắn được Hạng gia ủng hộ, bây giờ có một đoàn thể lợi ích như vậy, hắn tin rằng sẽ rất có lợi đối với hắn.
Đối với công ty trong lĩnh vực công nghệ cao, Vương Trạch Vinh cũng không lo thất bại. Có đám thiếu gia này góp vốn, chỉ cần bọn họ lợi dụng đầy đủ tài nguyên trong tay mình thì công ty sẽ càng lúc càng phát triển.
Sau khi nói chuyện xong, Tiền Thanh Chí ra ngoài một lát rồi dẫn hơn mười cô gái vào, các cô gái này đều mặc đồng phục ngân hàng, hình thức đều đẹp.
Khi các cô gái này vào, mắt mọi người sáng rực lên. Các cô gái mặc đồng phục công sở nên làm người ta phải chú ý nhiều hơn.
- Các vị, một người hai em, tự chọn đi.
Tiền Thanh Chí lớn tiếng nói.
Thấy vẻ mặt này của y, Vương Trạch Vinh không biết nói gì cả.
Vương Trạch Vinh đột nhiên nghĩ đến cảnh lầu xanh trong phim thời xưa, bà chủ lớn tiếng kêu: “Khách đến, chị em ra tiếp khách” nghĩ đến đây hắn cười cười. Đám thiếu gia này xem ra gì cũng dám làm, gì cũng dám thử.
Ngô Uy Hoa nói với Vương Trạch Vinh:
- Vương ca yên tâm đi, việc này sẽ không để chị dâu biết đâu. Khó khăn lắm mới ra ngoài một lần, phải hưởng thụ chứ.
Đến đây y nhỏ giọng nói:
- Tôi cũng đã kết hôn nhưng vẫn thường xuyên lén lút kiếm cái mới mà.
Vương Tú Toàn nói:
- Vương ca, đây đều là các cô gái đáng hoàng xinh xắn. Các anh em để anh chọn trước đấy.
Vừa nói mắt y không ngừng nhìn trên người các cô gái.
Diệp Ba nói:
- Thật hay giả?
Ý của y là các cô gái này không thực sự là nhân viên ngân hàng.
Hầu Dã nói:
- Mọi người cứ yên tâm, đây đều là hàng thật. Bỏ ra rất nhiều tiền và vài chức vụ mới có được đó. Cứ chơi thoải mái, không vấn đề gì.
Tiền Thanh Chí đi đến bên cạnh Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Vương ca, cho chút mặt mũi đi, chọn hai em.
- Được rồi.
Vương Trạch Vinh thấy không chọn không được. Hắn cũng hiểu những người này hôm nay cố ý làm như vậy là muốn hoàn toàn gắn chặt với mình.
Nghe thấy Vương Trạch Vinh đồng ý, mấy tên thiếu gia liền vui vẻ. Trịnh Tuệ Kiệt cười ha hả nói:
- Hôm nay bọn này cố ý không báo cho Tiểu Uông là lo có cô ấy thì Vương ca không chơi thoải mái.
Vương Trạch Vinh chỉ vào hai người mà nói:
- Hai em này đi.
Vừa nhìn người mà Vương Trạch Vinh chọn, Tiền Thanh Chí giơ ngón cái lên nói:
- Đúng là Vương ca có ánh mắt, hai em này là xuất sắc nhất đó.
Nghe thấy thế Vương Trạch Vinh liền cẩn thận nhìn các cô gái thì thấy cũng đúng.
Đây là hai cô gái xinh đẹp cao gầy, có má lúm đồng tiền. Mặc dù là tùy tiện chọn nhưng mọi người đều thấy mắt Vương Trạch Vinh rất sáng.
Nhìn mỗi người ôm hai em mà chơi, Vương Trạch Vinh có chút hâm mộ. Đám thiếu gia dựa vào gia thế có thể nói sống thế nào cũng được. Nhưng mình lại khách bọn họ, mình là quan chức nên nhiều lúc phải ra vẻ liêm khiết.
Đồng thời Vương Trạch Vinh cũng than thở vì các cô gái, không biết phó giám đốc kia đã hứa hẹn gì với các cô mà lại như thế này.
- Thiếu gia, mời ăn anh đào.
Một cô gái ngồi dán sát vào Vương Trạch Vinh, dùng hai ngón tay gắp một quả anh đào đưa lên. Cách gọi này làm trong lúc nhất thời Vương Trạch Vinh không quen.
Tay cô gái rất trắng và thon dài, quả anh đào kẹp trong ngón tay cô trông rất quyến rũ, không biết mùi của hoa quả hay mùi cơ thể mà làm Vương Trạch Vinh muốn mê đi.
Vương Trạch Vinh còn chưa kịp phản ứng thì quả anh đào đã đưa lên miệng, Vương Trạch Vinh vô thức mở miệng ra.
Quả anh đào cứ như vậy được cô gái nhét vào miệng, Vương Trạch Vinh còn cảm thấy cô gái đưa hai ngón tay vào cho mình mút một chút.
Cảm giác này rất lạ.
Vương Trạch Vinh nhìn cô gái đang cười cười đầy quyến rũ, nghĩ đến khi nãy mình ăn anh đào, cô gái này cố ý để ngón tay tiếp xúc với miệng mình liền hơi động, xem ra cô gái này cũng có ý của mình. Lại nhìn cô gái kia thì thấy cô ta không đề ngại, người dựa sát vào Vương Trạch Vinh.
Lại nhìn đám thiếu gia kia, Vương Trạch Vinh không còn nói gì nữa, bọn họ cũng đang ôm gái mà tận hưởng.
- Thiếu gia, em là Khương Chi, sau này xin ngài giúp nhiều.
Cô gái nhỏ giọng nói vào tai Vương Trạch Vinh. Thấy Vương Trạch Vinh không có hành động gì, cô ta liền chủ động đặt tay lên đùi hắn.
Mặc dù cô gọi Vương Trạch Vinh là thiếu gia, nhưng Vương Trạch Vinh có thể từ mắt cô biết cô ta nhận ra mình. Nghĩ vậy Vương Trạch Vinh nhìn cô ta mà nói:
- Cô nhận ra tôi?
Trong mắt cô gái hơi bối rối, chẳng qua rất nhanh đã bình tĩnh nói:
- Em thấy thiếu gia trên Tv.
Cô gái này phản ứng rất nhanh, không hề phủ nhận. Khi trả lời cô còn cầm lấy tay Vương Trạch Vinh đặt lên đùi mình.
Vương Trạch Vinh lúc này mới nhớ mình đã lên Tv không ít sau vụ động đất rồi cười khổ một tiếng.
Quả nhiên cô gái bên cạnh càng dán lại gần hơn, nhỏ giọng nói:
- Có thể hầu hạ Bí thư Vương là vinh dự của bọn em.
Nghe thấy vậy Vương Trạch Vinh liền có quyết định dù như thế nào cũng không thể có quan hệ với mấy cô gái này. Vương Trạch Vinh vốn còn nghĩ nếu mấy cô này không nhận ra mình, không ngại chơi với đám thiếu gia một chút. Nhưng bây giờ Vương Trạch Vinh không còn suy nghĩ này nữa. Một hai người nhận ra mình thì không sao, nhưng bây giờ không ít người biết mình, chuyện của mình sẽ truyền trong tai đám nhân viên ngân hàng.
- Em là Nhâm Tư, em còn trinh.
Cô gái kia gần như dán sát vào tai Vương Trạch Vinh mà nói, chữ còn trinh vừa ra, Vương Trạch Vinh không biết sao liền có phản ứng.
Vương Trạch Vinh đang suy nghĩ nên làm như thế nào để rời đi thì điện thoại di động đột nhiên vang lên.
Vương Trạch Vinh lập tức đứng dậy ra ngoài nghe điện. Đây là do thư ký của chủ tịch tỉnh gọi tới, Vương Trạch Vinh đương nhiên không thể thư ký này nghe thấy tiếng nhạc ầm ĩ.
Thấy Vương Trạch Vinh ra ngoài nghe điện, hai cô gái không biết sao lại có danh thiếp của Vương Trạch Vinh, vì thế các cô liền nhớ thật kỹ số điện thoại của hắn.
Hai người ra vẻ không có gì, đều lấy lý do vào Wc mà lưu số điện thoại vào mày mình ngay.
Điện thoại là do văn phòng của Hồng Quân gọi tới, yêu cầu Vương Trạch Vinh lập tức đến gặp chủ tịch tỉnh.
Vương Trạch Vinh thầm cao hứng mà nói với mấy người kia:
- Thư ký của Chủ tịch Hồng gọi yêu cầu tôi lập tức đến đó.
Ngô Uy Hoa nói:
- Có lẽ là việc xây dựng Khu công nghệ cao.
Hắn sớm biết tình hình, nghe thấy Vương Trạch Vinh bảo Hồng Quân gọi thì cũng đoán ra.
Vương Trạch Vinh nói:
- Các chú tiếp tục chơi nhé.
Đây là cơ hội rất tốt để hắn thoát thân.
Vương Tú Toàn thở dài nói:
- Biết làm sao được, người ta quan lớn mà. Anh mau đi đi, nếu như về sớm thì cứ tới, người bọn này sẽ giữ lại cho anh.
Mặc dù có chút nuối tiếc vì Vương Trạch Vinh không cùng với bọn họ làm việc này, nhưng mục đích về cơ bản đã đạt được.