Hồ Tập Sơn không ngờ đến chuyện của con út mình lại thành như vậy, đây là kết quả y không bao giờ nghĩ tới.
Theo Hồ Tập Sơn nghĩ thì bây giờ Tỉnh ủy tỉnh Giang Sơn rất phức tạp, mặc dù xảy ra chuyện như vậy nhưng đám người Vương Trạch Vinh phải dùng cách hòa hoãn, không quá mức đắc tội mình. Chỉ cần mình mang con đi nhận lỗi là giải quyết được vấn đề.
Các Thường vụ tỉnh ủy mặc dù không làm gì y nhưng họ lại quyết định lập tổ công tác tiến vào Phượng Hải, điều này rất không bình thường. Đây chính là muốn mượn việc này mà nhúng tay vào Phượng Hải.
Về đến nhà, Hồ Tập Sơn ngồi trên sô pha mà trong đầu đang nghĩ chuyện có thể xảy ra.
- Lão Hồ, sao chưa thấy con về?
Vợ Hồ Tập Sơn – Trương Huệ khó hiểu hỏi.
Trước đây Hồ Cương làm không ít chuyện nhưng chỉ cần Hồ Tập Sơn gọi điện là được về. Hôm nay ả phát hiện con mình không về nhà như trước nên có chút khó hiểu.
Hồ Tập Sơn không thèm để ý đến vợ, trong lòng đang rất tức giận vì mình đã dung túng hai mẹ con nhà này. Xảy ra chuyện là gọi điện giải quyết, bây giờ thì hay rồi. Xảy ra chuyện lớn.
Thấy Hồ Tập Sơn không nói gì, Trương Huệ bực bội nói:
- Anh sao thế, đang hỏi anh đó.
Hồ Tập Sơn hơi sợ vợ nên nói:
- Đều do cô, bảo cô quản tốt con thì không nghe, bây giờ thì hay rồi, xảy ra chuyện lớn rồi.
Trương Huệ nói:
- Không phải là thằng Vương Trạch Vinh sao? Nó là Bí thư thị ủy, anh cũng là Bí thư thị ủy, mọi người cùng cấp, sao phải sợ nó?
Hồ Tập Sơn bây giờ không có tâm trạng mà tranh cãi, người phụ nữ này chỉ biết chiều con mà thôi.
- Xảy ra chuyện gì, anh nói mau.
Trương Huệ lớn tiếng nói.
Hồ Tập Sơn đành phải nói tình hình trên hội nghị ra cho Trương Huệ nghe.
Trương Huệ không ngờ chuyện lại nghiêm trọng như vậy nên hốt hoảng nói:
- Có thể ảnh hưởng đến chức vị của anh không?
Đối với Trương Huệ thì ả quan tâm nhất là chức vụ của chồng. Ả hiểu rõ Hồ Tập Sơn không còn quan chức thì gia đình không thể thoải mái như bây giờ.
Hồ Tập Sơn gật đầu nói:
- Mọi người chỉ cần chờ Tổng bí thư tỏ thái độ là lớn chuyện.
Trương Huệ cũng thông minh, nghe vậy liền hiểu rõ nguyên nhân:
- Em thấy quan trọng là con bé Uông Kiều kia. Hay là mang mấy trăm ngàn đến xin lỗi?
Hồ Tập Sơn trừng mắt nhìn vợ rồi nói:
- Bà đừng có làm loạn.
- Làm sao chứ, em không tin tiền không giải quyết được vấn đề. Mấy trăm không đủ thì mang cả món đồ cổ kia cho nó.
- Cô muốn tôi vào tù sao? Người ta còn thiếu chút tiền sao?
Hồ Tập Sơn lần đầu tiên thấy vợ mình ngu như vậy.
Hồ Tập Sơn suy nghĩ một chút nhưng thấy lời vợ mình nói đúng. Chỉ cần Uông Kiều không truy cứu thì sẽ giải quyết được vấn đề.
Hồ Tập Sơn đứng dậy nói với Trương Huệ:
- Đi, chúng ta đến gặp Uông Kiều, cố gắng làm cô ta bớt giận.
Ngay khi Hồ Tập Sơn nghĩ biện pháp thì Uông Nhật Thần gọi cho Vương Trạch Vinh.
Nhận được điện của Lâm Đạo Nguyên, Uông Nhật Thần rất hoảng sợ. Ông rất quý hai cô cháu gái, nếu xảy ra chuyện thì ông không biết sẽ như thế nào.
- Trạch Vinh, cháu làm gì vậy hả. Chuyện lớn như vậy mà không nói với ông. Mấy đứa có nghĩ cho ông không?
Vương Trạch Vinh vừa cầm điện thoại thì thấy Uông Nhật Thần hét lên.
Giọng ông rất lớn làm lỗ tai Vương Trạch Vinh ong ong lên, hắn vội vàng đưa máy ra xa tai một chút.
Thấy Vương Trạch Vinh như vậy, Uông Kiều che miệng cười nhìn hắn.
Uông Phỉ cũng ghé tai vào gần để nghe.
Sau khi Hội nghị thường ủy kết thúc, Vương Trạch Vinh lập tức tới đây thì thấy hai cô không còn khiếp sợ nên mới yên tâm.
Hôm nay thái độ của Uông Kiều đã khác trước. Uông Kiều hiểu tại sao Uông Phỉ lại chú ý đến Vương Trạch Vinh như vậy. Cô cũng thầm than mình không may mắn như Uông Phỉ, lấy người chồng không quan tâm đến mình.
Nghe Uông Nhật Thần nói như vậy, Vương Trạch Vinh nói:
- Chuyện xảy ra quá đột nhiên, chẳng qua việc này cũng không có gì lớn nên cháu không gọi cho ông.
Uông Nhật Thần nói:
- Trạch Vinh, ở việc này chúng ta không thể coi là việc nhỏ. Cháu có nghĩ đến không, Phượng Hải là trung tâm của tỉnh Giang Sơn, Bí thư thị ủy có tầm quan trọng rất lớn, có thể nắm được chức Thường vụ tỉnh ủy này thì rất có lợi cho triển khai công tác.
Vương Trạch Vinh gật đầu, tình hình Hội nghị thường ủy hôm nay cũng có ý này. Mọi người đã đột nhiên hợp lại và muốn làm Hồ Tập Sơn mất chức.
- Ông nội, cháu phát hiện một tình huống đó là mọi người đều muốn làm ngã Hồ Tập Sơn.
Uông Nhật Thần đã sớm nghe Lâm Đạo Nguyên nói về chuyện này.
Uông Nhật Thần nói:
- Hồ Tập Sơn cũng là người tới tỉnh Giang Sơn sau khi đại hội, trong thời gian này y cũng đã bắt đầu đứng vững ở Phượng Hải. Nếu như lúc này đẩy y đi thì Phượng Hải là rắn không đầu, mọi người có phải là sẽ nhân cơ hội để bố trí nhân viên không?
Vương Trạch Vinh cũng hiểu nên nói:
- Ông cho rằng cháu nên làm như thế nào?
Lời Uông Nhật Thần nói thì Vương Trạch Vinh hiểu. Chỉ cần Hồ Tập Sơn bị động thì nhân lúc Phượng Hải như rắn không đầu, các Thường vụ tỉnh ủy khác có thể đưa người mình vào, cũng chính là phân chia lợi ích của Phượng Hải. Cũng khó trách mọi người đều muốn chèn ép Hồ Tập Sơn.
- Việc này ông đã nói với Lâm Đạo Nguyên, Hồ Tập Sơn nhất định phải làm ngã, nếu không làm ngã thì uy tín của cháu ở đâu, uy tín của Bí thư Lâm ở đâu? Việc này tin rằng lão Quế cũng không thể nói gì.
Uông Nhật Thần nói. Từ việc này ông thấy cơ hội tạo uy tín cho Vương Trạch Vinh. Chỉ cần làm ngã Hồ Tập Sơn, Vương Trạch Vinh coi như tạo được uy tín trong tỉnh Giang Sơn. Người bình thường cũng không dám chọc vào Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh nói:
- Ai sẽ là người thay thế?
Sau khi hiểu rõ ý Uông Nhật Thần, Vương Trạch Vinh càng nghĩ xa hơn.
Uông Nhật Thần nói:
- Bây giờ vẫn chưa thể nói, phải xem ý Bí thư Lâm.
Hai người đang nói chuyện thì Bí thư Lâm cũng đang nghe Chánh văn phòng Trung ương Đảng Trần Hoa Kỳ báo cáo, nội dung chính là việc xảy ra ở tỉnh Giang Sơn. Bởi vì việc liên quan đến Uông Kiều nên Trần Hoa Kỳ không dám chậm trễ, sau khi nhận được tin liền lập tức báo cáo với Tổng bí thư.
Bí thư Lâm nghe xong liền gật đầu không nói gì.
Bí thư Lâm biết lần này Uông Kiều đến tỉnh Giang Sơn tìm Uông Phỉ để thư giãn. Trong lòng Bí thư Lâm rất hài lòng với cô con dâu này. Nghe thấy việc xảy ra ở tỉnh Giang Sơn, Bí thư Lâm rất tức giận, cảm thấy an ninh trật tự Phượng Hải rất không tốt.
- Lần trước tỉnh Giang Sơn truyền đến tin tức nói đồng chí Vương Trạch Vinh có năng lực đặc biệt phải không?
Bí thư Lâm đột nhiên nói.
- Sau khi điều tra thì thấy rất lợi hại.
Trần Hoa Kỳ nói.
- Theo quy định đi.
Bí thư Lâm nói.
Trần Hoa Kỳ đáp một tiếng, y biết Bí thư Lâm rất khen ngợi Vương Trạch Vinh vì cứu con dâu mình.
Thấy Bí thư Lâm không nói gì, Trần Hoa Kỳ liền đi ra ngoài.
Y biết rõ tính cách của Tổng bí thư, khi ngài không nói tức là trong lòng rất tức giận.
Trần Hoa Kỳ ra ngoài rồi liên tục gọi điện.
Chuyện này cũng xảy ra ở Bắc Kinh. Hạng Nam nghe được việc này nhưng không quan tâm, chỉ hơi nhíu mày. Nghe thấy Vương Trạch Vinh đi dạo cùng Uông Phỉ và Uông Kiều, ông không quá vui vẻ.
Hôm qua Hàm Yên đã nói chuyện với ông, ở chuyện này do Uông Phỉ chủ động.
Hạng Nam rất không thoải mái vì việc qua lại giữa Vương Trạch Vinh và Uông Phỉ. Bây giờ nghe được Lữ Hàm Yên nói nên ông cũng bớt giận Vương Trạch Vinh hơn.
Phó Thủ tướng Quế là chỗ dựa của Hồ Tập Sơn nghe thấy việc này liền thở dài một tiếng. Ông đương nhiên biết tình hình tỉnh Giang Sơn, khó khăn lắm mới đưa được Hồ Tập Sơn đến làm Bí thư thị ủy Phượng Hải, không ngờ lại thành như vậy. Ông đau đầu nhất và vấn đề cảnh sát Phượng Hải. Không hỏi người đã ra tay đánh, còn đổ tội cho người nữa chứ.
Bây giờ tỉnh Giang Sơn phức tạp quan trọng thì cần nhất là nhẫn nhịn làm việc. Nhưng Hồ Tập Sơn lại dung túng coi trai đi gây chuyện, điều này khó trách người ta muốn ra tay.
Ông lắc đầu và biết Hồ Tập Sơn lần này không thể qua cửa.
Khi Hồ Tập Sơn mang vợ đến nhà Uông Phỉ thì ngoài Vương Trạch Vinh, giám đốc Sở công an Cổ Minh Phong thì một vài lãnh đạo cũng ở đây như Cục trưởng cục Công an Phượng Hải Điền Quang Bình.