Hôm sau, Vương Trạch Vinh lập tức chạy đến địa điểm. Đỗ Thủ Như mời hắn ăn cơm, đây là việc lớn nên không thể làm cho lãnh đạo chờ.
- Trạch Vinh, chúng ta là người ở cùng một phòng. Lão ca đến Quán Hà mà không thấy chú chào đón là sao? Có phải quên lão ca này rồi không?
Đỗ Thủ Như thấy Vương Trạch Vinh đến liền cười cười đi tới bắt tay rồi khẽ đấm Vương Trạch Vinh một chút, biểu hiện rất nhiều tình.
- Ha ha, Bí thư Đỗ bây giờ là lãnh đạo trực tiếp của tôi, tôi không dám ảnh hưởng đến công tác của anh.
Vương Trạch Vinh nói xong liền có chút xấu hổ mà nói:
- Trong huyện rất nhiều việc nên phải xử lý khiến cho Bí thư đợi lâu. Tôi xin tự phạt ba chén.
- Được rồi, anh cũng vừa đến. Hơn nữa cũng không hẹn thời gian mà.
Đỗ Thủ Như rất thân thiết mà nói.
Thấy Vương Trạch Vinh giơ chén lên uống liền ba chén, Đỗ Thủ Như cười nói:
- Tính cách của Đỗ Thủ Như vẫn không thay đổi, rất hào sảng.
Thấy hai người nhiệt tình như vậy khiến thư ký của Đỗ Thủ Như và Vương Trạch Vinh đều kinh ngạc.
Thư ký của Đỗ Thủ Như đến từ thành phố Ninh Quốc. Hắn biết tính cách của Bí thư Đỗ, đây chính là muốn kéo Vương Trạch Vinh về phía mình. Đây là tình huống trước đây hắn rất ít thấy. Nghĩ đến Vương Trạch Vinh chỉ là một Bí thư huyện ủy, hắn liền coi trọng người này.
Hác Duệ Bân càng thêm sợ. Tối qua Bí thư Vương cùng Thị trưởng ăn cơm, hai người thân thiết như vậy. Hôm nay Bí thư Vương lại ăn cơm cùng Bí thư thị ủy mà cũng thân thiết như vậy? Vậy Bí thư Vương rốt cuộc có bao nhiêu quan hệ. Hác Duệ Bân vốn còn lo lắng vì Vương Trạch Vinh không còn Tiền Dịch Tài ủng hộ, bây giờ đã không còn lo lắng nữa. Bí thư Vương có hai mối quan hệ lớn như vậy thì bước tiếp theo dù như thế nào cũng có thể dựa vào một hướng.
- Trạch Vinh, chuyện Quán Hà đúng là rất phức tạp.
Đỗ Thủ Như và Vương Trạch Vinh nói chuyện vài câu rồi đột nhiên nói.
- Với năng lực của Bí thư Đỗ thì rất dễ dàng khống chế toàn thành phố.
Vương Trạch Vinh cười nói.
Đỗ Thủ Như lấy tay chỉ vào Vương Trạch Vinh rồi cười phá lên:
- Chú càng lúc càng xa lạ với tôi. Hai anh em ta ở cùng phòng mà lại như vậy sao. Đừng gọi Bí thư gì hết, gọi Đỗ ca đi.
- Điều này sao có thể, bây giờ anh là lãnh đạo của Thành phố Quán Hà, tôi chỉ là tiểu binh của anh.
Đỗ Thủ Như giận lên mà nói:
- Sao, coi Đỗ ca này là người ngoài ư?
- Tốt lắm, lúc riêng tư thì tôi gọi anh là Đỗ ca.
Thấy thái độ này của Vương Trạch Vinh làm Đỗ Thủ Như rất vui.
- Lão Trương cũng đúng là, mời cậu ăn cơm mà không báo tôi một tiếng. Đám bạn học này đúng là càng lúc càng xa tập thể.
Đỗ Thủ Như lo lắng hôm qua Vương Trạch Vinh đã dựa vào Trương Tùng nên thử dò xét.
Nghe nói như vậy, Vương Trạch Vinh liền đau đầu. Lời này hắn đúng là không dễ trả lời:
- Hai vị đều là anh của tôi, hôm nào tôi mời hai anh ăn cơm? Đương nhiên tốt nhất là hai anh đều có thể đến Huyện Đại Phường tiến hành kiểm tra chỉ đạo công tác.
- Trạch Vinh, cậu là Bí thư huyện ủy, lần này Quán Hà xảy ra vụ việc Điền Mông Lực đã nói rõ một vấn đề. Đó lầ một vài đồng chí trong chúng ta quên đi sự lãnh đạo của đảng, quên đi kỷ luật Đảng viên, ở điểm này chú phải chú ý đó.
Đỗ Thủ Như nói lời này làm Vương Trạch Vinh phải suy nghĩ.
- Đỗ ca, Huyện Đại Phường xảy ra Điền Mông Lực đó là bài học với chúng tôi. Chúng tôi sẽ tăng cường công tác xây dựng Đảng.
Vương Trạch Vinh cố ý nói tránh.
Đỗ Thủ Như nhìn Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Chúng ta hiếm khi ngồi với nhau, lão ca mời chú một chén.
Uống xong chén rượu, Đỗ Thủ Như hỏi:
- Tình hình phát triển ở Huyện Đại Phường bây giờ như thế nào? Trước khi đến đây Bí thư tỉnh ủy Phùng đã dặn phải phát triển thêm nữa Huyện Đại Phường.
- Đỗ ca, xu thế phát triển bây giờ cần phải có sự ủng hộ của Thị ủy. Có Đỗ ca ủng hộ thì sẽ thuận lợi hơn một chút.
- Ủng hộ công tác của chú là tất nhiên. Có thể làm tốt công tác thí điểm đó chính là công tác của anh, cũng là yêu cầu của Bí thư Phùng. Chú nhất định không được buông lỏng.
Vương Trạch Vinh nói:
- Không biết bao giờ thì Đỗ ca đến Huyện Đại Phường kiểm tra?
- Một thời gian nữa đi, bây giờ anh đang rất bận nên không đi đâu được.
- Đỗ ca, tôi mời anh một chén.
Sau khi uống xong, Đỗ Thủ Như nói:
- Trạch Vinh, công tác ở cơ sở các chú đúng là rất khó khăn. Sau chuyện Điền Mông Lực khiến hai phó chủ tịch huyện bỏ trống. Hôm nay anh muốn nghe ý kiến của chú một chút.
Thấy Đỗ Thủ Như nói rõ ràng như vậy, Vương Trạch Vinh biết hắn giao quyền đề bạt hai phó chủ tịch huyện cho mình, đây cũng là có ý kéo mình dựa vào.
- Đỗ ca, nói thật việc này tôi không nghĩ tới.
- Ha ha, chưa nghĩ tới không sao, chú nghĩ xong rồi nói với anh.
Vương Trạch Vinh không phải là không nghĩ đến nhưng hắn muốn xác nhận suy nghĩ của Đỗ Thủ Như. Bây giờ nghe như vậy thì biết Đỗ Thủ Như thật sự hy vọng mình đề cử danh sách.
- Trạch Vinh, thời gian trôi qua nhanh thật. Chỉ nhoáng cái mà chúng ta đã tốt nghiệp hơn năm. Nhớ lúc ấy chúng ta ở cùng phòng thì anh đã thấy năng lực của chú. Quả nhiên anh không nhìn nhầm, chú nhanh như vậy đã thành Bí thư huyện ủy. Lão ca bây giờ một mình một ngựa đến Quán Hà nên rất không quen thuộc, có tình hình gì thì chú phải kịp thời thông báo với anh đấy.
Nghe Đỗ Thủ Như nói như vậy, Vương Trạch Vinh nói:
- Đúng thế thật, bây giờ Đỗ ca cũng đã thành Bí thư thị ủy rồi.
- Nào, hai anh em ta cạn chén vì sự tiến bộ.
Đỗ Thủ Như cười nói, hai người như về lúc còn ở trường Đảng.
Thật lòng mà nói quan hệ giữa Đỗ Thủ Như và Vương Trạch Vinh thân hơn là giữa Vương Trạch Vinh với Trương Tùng.
- Lần này Trưởng ban Trương đến, Trạch Vinh có gặp không?
Đỗ Thủ Như đột nhiên hỏi.
- Trương thúc quá bận nên không có thời gian gặp tôi.
Nghe thấy Vương Trạch Vinh nói đến hai chữ Trương thúc, mắt Đỗ Thủ Như sáng lên.
- Trạch Vinh, Trưởng ban Trương là một lãnh đạo rất tốt, đáng tiếc tôi không có qua lại gì với ngài.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Tôi cũng ít khi gặp được Trương thúc.
Lời này của Vương Trạch Vinh đã chặn lại lời nhờ giới thiệu của Đỗ Thủ Như. Có Hạng Nam chỉ đạo, Vương Trạch Vinh liền ra vẻ nhũn nhường trước mặt Đỗ Thủ Như.
Đỗ Thủ Như thử mấy lần và cảm thấy Vương Trạch Vinh không có quyết định dựa vào mình, mặc dù có chút buồn bực nhưng cũng không quá ép.
Hai người thân thiết nói chuyện một lúc rồi mới tan tiệc.
Ngồi trên xe, thư ký Lâm Khải Xương nhìn Đỗ Thủ Như đang nhắm mắt mà nói:
- Bí thư, Bí thư Vương đã về Huyện Đại Phường.
Đỗ Thủ Như nói:
- Khải Xương, chỗ ở của cậu bố trí xong chưa?
- Bí thư, chỗ ở của tôi đã được bố trí xong.
- Ừ, chú ý nhiều hơn chút. Chuyện làm thế nào rồi?
- Thư ký của Thị trưởng Trương – Cao Vệ Quân ăn ở phòng bên, người mời khách là Bí thư thành đoàn.
- Làm rất tốt.
Vương Trạch Vinh lúc này cũng đang ngồi xe chạy về Huyện Đại Phường. Hôm nay gặp mặt mặc dù chủ yếu nói về các bạn học, nhưng thủ đoạn của Đỗ Thủ Như cao hơn Trương Tùng nhiều. Đỗ Thủ Như chủ yếu nói bằng quan hệ tình cảm.
- Bí thư Vương, thư ký của Bí thư Đỗ cho lái xe đưa một ít quà vào xe. Làm sao bây giờ?
- Cậu và Tiểu Long cầm đi.
Vương Trạch Vinh cũng không suy nghĩ gì về việc này, hắn cũng bảo Hác Duệ Bân đưa vài thứ cho lái xe của Đỗ Thủ Như.
- Bí thư Vương, có một chuyện tôi muốn báo cáo với ngài.
- Ồ, chuyện gì?
- Việc ngài và Bí thư Đỗ ăn cơm bị thư ký của Thị trưởng Trương nhìn thấy.
- Ồ.
Vương Trạch Vinh giật mình, việc này sao bị hắn ta thấy:
- Cậu xác định?
- Đúng thế. Hôm qua khi ngài và Thị trưởng Trương ăn cơm thì chúng tôi đã ngồi cùng nhau.
Vương Trạch Vinh mỉm cười, việc này thú vị đây.
- Không có gì cả, thấy cũng không sao.
Nghe thấy Vương Trạch Vinh nói như vậy, Hác Duệ Bân coi như yên tâm.
Vương Trạch Vinh cẩn thận suy nghĩ thì thấy đây là thủ đoạn của Đỗ Thủ Như.
Xe rất nhanh về đến huyện. Tâm trạng Vương Trạch Vinh lúc này khá tốt, Bí thư thị ủy và Thị trưởng Quán Hà đều muốn kéo hắn, hắn đứng giữa thì xem bọn họ làm gì được mình.
Vào nhà, Long Hương Băng vội vàng đi tới cầm cặp cho Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh cũng rất tự nhiên mà nhận sự hưởng thụ này, đi tới ghế mà ngồi xuống.
Trên Tv đang phát bản tin thời sự buổi tối.
Thấy kênh này, Vương Trạch Vinh liền có một cái nhìn mới đối với Long Hương Băng. Có lẽ cô nàng nghe thấy tiếng xe nên lập tức đổi kênh. Long Hương Băng không thích xem mấy chương trình này.
- Bí thư Vương, ngài uống trà.
Long Hương Băng bưng trà đi tới mà nói.