Quan Khí​

Chương 989: Chương 989: Cao nhã




Mấy tên này tìm hai em cho Vương Trạch Vinh, nghe nói là các cô gái diễn viên rất đẹp. Các cô ngồi bên Vương Trạch Vinh như chim én dựa vào người. Chẳng qua Vương Trạch Vinh gặp nhiều cô gái rất đẹp nên không ham muốn mấy.

Thấy Vương Trạch Vinh như vậy, Ngô Uy Hoa nhỏ giọng nói:

- Vương ca, có phải không thích không khí này. Hay là anh mang theo hai cô này vào phòng riêng. Anh yên tâm ở đây tuyệt đối an toàn.

Tiền Thanh Chí cũng nói:

- Vương ca, hưởng thụ phục vụ ở đây đi. Anh yên tâm, phục vụ rất chu đáo.

Vương Trạch Vinh nối:

- Nói thật tôi không quen ở mấy nơi như thế này. Các chú sau này cũng cố gắng đừng tới mấy nơi này.

Mã Hạo Dân thở dài nói:

- Anh không phải không thấy bọn này điên cuồng lần cuối sao? Trong nhà đã ra lệnh mà.

Lúc này Hạng Định gọi điện tới Vương Trạch Vinh và nói:

- Vương ca, nghe nói anh về, em tới đón.

Vương Trạch Vinh liền nhân cơ hội nói:

- Được, chú tới Thiên thượng nhân gian. Anh chờ.

Ngô Uy Hoa cười nói:

- Hạng Định số tốt nên có ông anh rể bản lĩnh như vậy, cuộc sống của y bây giờ mới là thiên đường.

Mã Hạo Dân nói:

- Tôi nếu có chị thì cũng sẽ giới thiệu với Vương ca. Như vậy tôi sẽ không phải khổ sở.

Vương Trạch Vinh cười cười không nói gì.

Hạng Định vừa lái xe vừa nói với Vương Trạch Vinh:

- Vương ca, nơi này không thích hợp để anh tới. Chẳng may xảy ra chuyện hoặc ai nhận ra thì sẽ không tốt cho sự phát triển của anh.

Vương Trạch Vinh cười nói:

- Xem ra chú đã tiến bộ, còn để ý đến việc này.

Hắn biết ý cảu Hạng Định. Bây giờ Hạng Định về cơ bản quan hệ chặt với mình. Mình tốt hay xấu cũng rất quan trọng đối với Hạng Định.

Hạng Định cười ha hả nói:

- Anh không xem em là ai, em là chủ tịch Hạng nổi tiếng ở Bắc Kinh đó.

Vương Trạch Vinh cười cười.

Vương Trạch Vinh đồng ý với lời của Hạng Định. Hôm nay nếu không phải đám người Ngô Uy Hoa gọi tới, hắn sẽ không vào câu lạc bộ kia.

- Chú mang anh đi đâu?

Vương Trạch Vinh hỏi.

- Câu lạc bộ kém cỏi đó thì anh không nên đi vào, em sẽ đưa anh đến một nơi cao nhã, sang trọng.

- Chú bây giờ nói lớn nối đó.

- Vương ca, anh coi thường thằng em này rồi. Hạng Định em bây giờ tốt xấu cũng là người thành công, giậm chân là khiến cho làng giải trí Bắc Kinh chấn động, đương nhiên phải đề cao tư cách rồi.

Vương Trạch Vinh không còn gì để nói.

Xe rất nhanh đến công ty Hạng Định.

Đây là một tòa nhà cao tầng, Vương Trạch Vinh nói:

- Được, quy mô công ty của chú rất được.

Hạng Định cười ha hả, xe vừa mở thì đã có người cung kính lên gọi Chủ tịch Hạng.

Hạng Định không thèm để ý đến mấy người này, y nói với Vương Trạch Vinh:

- Vương ca, chúng ta lên thôi.

Thang máy không ngừng tiến lên. Hai người đi đến một sàn nhảy rất sang trọng.

Hạng Định vừa vào đã lớn tiếng nói với một thanh niên:

- Chuẩn bị xong chưa?

Thanh niên cung kính nói:

- Chủ tịch Hạng yên tâm, tất cả đã chuẩn bị tốt.

Thú vị là ở đây đặt mấy ghế sô pha rất lớn, trước bày nhiều hoa quả.

Kéo Vương Trạch Vinh ngồi xuống, Hạng Định nói:

- Hôm nay cho anh thưởng thức thế nào là sang trọng, đây là một buổi ca múa chuyên nghiệp.

Vương Trạch Vinh nhìn quanh, khó hiểu hỏi:

- Hình như không nhiều người đến xem mà.

Hạng Định cười ha hả nói:

- Vương ca không biết rồi. Hôm nay chuyên môn biểu diễn cho anh xem mà.

Vương Trạch Vinh thế mới biết Hạng Định làm lớn như vậy là cho mình xem.

- Có lãng phí không đó?

Vương Trạch Vinh nói.

- Cao nhã cần chữ tình, anh cứ thưởng thức.

Lúc này tiếng đèn vang lên, đèn trên sân khấu không ngừng lấp lóe.

Vương Trạch Vinh thầm nghĩ Hạng Định đúng là biết làm.

- Vừa thưởng thức, vừa nghỉ ngơi, đây mới là cuộc sống thần tiên. Mấy chỗ kia chẳng thú vị gì, Vương ca hưởng thụ đi.

Hạng Định cười nói với Vương Trạch Vinh.

Lúc này có mấy cô gái trẻ tuổi xinh đẹp đi vào.

Vương Trạch Vinh lúc này mới phát hiện bên cạnh ghế sô pha đã sớm đặt mấy chậu ngâm chân.

Chỉ thấy một cô gái điều chỉnh nhiệt độ của nước rồi ngồi xuống trước mặt Vương Trạch Vinh, cởi tất cho hắn.

Vương Trạch Vinh giật mình nhìn Hạng Định và định nói chuyện thì thấy đối phương cũng được một cô gái làm như vậy.

Sân khấu đã bắt đầu diễn. Trong tiếng nhạc du dương, cô gái đang bóp vai cho Vương Trạch Vinh nhỏ giọng nói:

- Bây giờ biểu diễn với ngài chính là ca sĩ hàng đầu Trung Quốc – Lâm … các bài hát của cô ấy có đặc điểm là trong sáng.

Cô ca sĩ mặc chiếc váy màu tím đứng trên sâu khấu làm người ta thấy rất trong sáng.

Hai chân ngâm trong nước ấm được xoa bóp, sau lưng cũng được đấm bóp, trong tai nghe tiếng hát ngọt ngào, Vương Trạch Vinh thấy rất thoải mái.

- Sao Vương ca, hoàn cảnh ổn chứ?

Hạng Định cười nói.

Vương Trạch Vinh không nói gì mà nhìn cô ca sĩ trên sân khấu. Hắn hình như thấy cô gái này trên Tv rồi, thời gian trước còn tổ chức một liveshow riêng, rất được thanh niên nam nữ yêu thích.

- Anh nhìn trúng ai thì nói một tiếng, em bảo cô ta cùng anh.

Hạng Định nhỏ giọng nói.

Sau đó là ba cô gái xinh đẹp vừa hát vừa múa, chỉ thấy ba cô ăn mặc rất gợi cảm vừa hát vừa múa bài hát sôi động như muốn thiêu đốt lòng người.

- Đây là tam ca rất nổi tiếng ở Trung Quốc….

Cô gái sau lưng lại giới thiệu.

- Sao anh, ba cô bé này được chứ?

Hạng Định hỏi.

Vương Trạch Vinh nói:

- Bình thường thôi, anh không quá thích thứ này.

Hạng Định thở dài nói:

- Mấy cô gái này vẻ ngoài thì trong sáng nhưng trong lòng lại dâm đãng, ba cô em này để em hưởng thụ.

Lúc này hắn nói với cô gái phía sau:

- Gọi ba cô gái lại đây.

Không lâu sau tam ca đi tới bên cạnh Hạng Định. Ba người cung kính nói:

- Chủ tịch Hạng.

Hạng Định xua tay nói:

- Lại đây, xem biểu diễn với tôi.

Ba cô gái rất hưng phấn ngồi bên cạnh Hạng Định. Có hai cô gái ngồi sát bên cạnh Hạng Định, có một cô nhỏ giọng hỏi Hạng Định thích ăn gì. Nghe Hạng Định muốn uống bia, cô vội vàng rót cho hắn.

Lúc này thì tiếng đàn tỳ bà rất dễ nghe vang lên. Một cô gái mặc quần áo thời phong kiến, đầu vén cao ôm tỳ bà đang đàn.

Cô gái có làn da rất trắng, chiếc sườn xám tôn rõ những đường cong hoàn mỹ, đôi mắt rất mông lung.

Cô gái sau lưng Vương Trạch Vinh chưa kịp nói, Hạng Định đã giới thiệu:

- Em biết Vương ca thích loại này. Cô này vừa tốt nghiệp ở Học viện âm nhạc Trung ương, là nghiên cứu sinh, là người mà công ty em trọng điểm bồi dưỡng. Anh nhìn ánh mắt cô ấy xem, rất mông lung và thu hút. Tin rằng chỉ cần công ty lăng xê là nổi tiếng khắp cả nước.

Vương Trạch Vinh đúng là bị ánh mắt của cô gái quyến rũ. Theo tiếng đàn của cô, hắn thấy mình như thả hồn vào nơi yên tĩnh. Ánh mắt đó ngoài sự yên lặng còn sự khao khát.

Thấy Vương Trạch Vinh như vậy, Hạng Định rất vui vẻ. Rốt cuộc đã có người mà Vương Trạch Vinh thích.

Vương Trạch Vinh không ngừng phát triển, Hạng Định cũng càng lúc càng địa vị trong vòng tròn kia. Trước đây bọn họ còn thấy y là họ hàng của Hạng Nam nhưng bây giờ thì khác. Vương Trạch Vinh là ngôi sao chính trị mới của Trung Quốc, người ở Bắc Kinh không ai dám xem thường. Hạng Định đã hạ quyết tâm dù như thế nào cũng phải ôm chặt lấy Vương Trạch Vinh.

- Cô ấy tên Liễu Mộng Dao.

Sau một bài nhạc, Vương Trạch Vinh thấy mình vẫn chìm đắm trong tiếng nhạc.

- Chủ tịch Hạng.

Liễu Mộng Dao đi tới.

- Đây là Vương ca, em gọi Vương ca đi. Vương ca hài lòng thì em sẽ thành công.

Hạng Định nói với Liễu Mộng Dao.

Nhìn thoáng qua Vương Trạch Vinh, Liễu Mộng Dao mặc dù khó hiểu và không biết người đàn ông trẻ tuổi này có gì đặc biệt. Chẳng qua cô biết một việc là trong làng giải trí mà tổ chức đêm diễn chuyên biệt ở đẳng cấp cao như vậy thì không phải kẻ có tiền là thưởng thức được.

Liễu Mộng Dao nhẹ nhàng nói với Vương Trạch Vinh:

- Em chào Vương ca.

Vương Trạch Vinh đúng là rất thích cô gái này. Thấy Hạng Định tốn nhiều tâm trí làm như vậy, hắn biết Hạng Định muốn mình vui:

- Em ngồi xuống nói chuyện, cùng xem biểu diễn.

Liễu Mộng Dao vâng rồi đi tới vài bước, ngồi sát bên cạnh Vương Trạch Vinh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.