Tin tức tiếp theo về vụ việc nhanh chóng được truyền đến, các nhân vật lớn nhỏ của thành phố Thường Hồng nhìn vào văn phòng của Vương Trạch Vinh đều với một ánh mắt lộ ra sự kính sợ. Lần này, trong nội tình của tỉnh thì Vương Trạch Vinh đã làm ra một động tĩnh rất lớn.
Từ lúc Vương Trạch Vinh vỗ bàn với Trương Hồng Thì ở Ủy ban nhân dân tỉnh, mọi người trong Thường Hồng sau đó đều chú ý đến kết quả mà Vương Trạch Vinh phải gánh chịu. Một cán bộ cấp dưới dám đập bàn với một Phó chủ tịch tỉnh, đây đúng là sự kiện mà tỉnh Giang Sơn chưa bao giờ xuất hiện. Ngẫm lại cũng cảm thấy Vương Trạch Vinh phải có phiền toái, bất kể nói thế nào nói thì chắc chắn Tỉnh ủy cũng phải có hành động để gìn giữ quyền uy của lãnh đạo Ủy ban nhân dân tỉnh.
Mọi người đoán bất kể như thế nào thì kết quả là Vương Trạch Vinh cũng phải bị xử phạt. Còn về Trương Hồng Thì, mọi người cho rằng dù sao cũng là Phó Chủ tịch tỉnh, lãnh đạo cấp trên nên giỏi lắm là mắng cho mấy câu. Đây cũng là việc bình thường, cho dù là đập bàn thì cũng không có gì nghiêm trọng lắm. Vì hai mươi triệu tệ tài chính để sửa đường để đắc tội với một Phó Chủ tịch tỉnh, Vương Trạch Vinh này hãy còn rất trẻ tuổi, đang rất kích động!
Biết được tin tức này, ngay lập tức trong lòng Phó Bí thư Các Vũ Tuấn có chút hưng phấn, gọi điện thoại tới Phùng Triêu Lâm cười nói:
- Thị trưởng Phùng, lửa giận của Bí thư Vương rất mạnh!
Phùng Triêu Lâm cũng không phải loại người mới đến Thường Hồng không biết gì cả. Trải qua vài lần tranh đấu biết Vương Trạch Vinh không dễ chọc, hắn liền nghiêm túc nói:
- Lão Các, lần này Bí thư Vương vì Trạch Điện, rất là quyết đoán!
Hiện tại hắn cũng không dám tùy tiện bàn luận.
Nghe được Phùng Triêu Lâm nói như vậy, Các Vũ Tuấn cũng nghĩ đến sự lợi hại của Vương Trạch Vinh liền cười nói:
- Thị trưởng Phùng nói rất đúng!
Ngoài miệng hai người thì nói như vậy nhưng từ đáy lòng lại đang nghĩ để xem náo nhiệt.
Đối với việc Vương Trạch Vinh vỗ bàn, trên cơ bản đội ngũ cán bộ ở tỉnh Giang Sơn cũng không xem trọng Vương Trạch Vinh. Cho dù có hậu trường như thế nào thì huyện quan cũng không bằng hiện quan, người đó và Vương Trạch Vinh không cùng một đẳng cấp.
Nhưng, tiếp sau chuyện này xảy ra lại cải biến hoàn toàn ý tưởng của mọi người.
Bởi vì Phó Chủ tịch tỉnh Trương Hồng Thì trong việc xây dựng quốc lộ đã vi phạm quy định nên bị Ủy ban Kỷ luật Trung ương tiến hành bắt điều tra. Trong quá trình xử lý thẩm tra lại không ngừng có các lãnh đạo của tỉnh thị bị liên lụy. Tại thời điểm này, những người chỉ cần có chút dính dáng đến Trương Hồng Thì thì tất cả đều cảm thấy bất an.
Sau khi tin tức truyền tới Thường Hồng, không ít người hít sâu một hơi, xem ra Vương Trạch Vinh đúng là người không đụng tới được.
Phùng Triêu Lâm là cảm nhận được sâu sắc nhất. Trong lòng ngay lập tức nghĩ may mà mình đã không có manh động nào, nếu không sẽ xảy ra vấn đề. Vương Trạch Vinh này chẳng lẽ đúng là khắc tinh của mình, như thế nào mà những lần như vậy hắn đều có thể bình an vượt qua.
Khi Trương Hồng Thì xảy ra chuyện, lại có thêm sự kiện làm cho mọi người giật mình. Xuất hiện sự việc vợ của Phó Bí thư tỉnh ủy Phú Thì Cách bởi có dính dáng đến sự việc của Trương Hồng Thì đã được Phú Thì Cách tự mình đem đến để tự thú.
Nghe được tin tức này, thái độ của mọi người càng thêm quái dị. Một Phó Bí thư tỉnh ủy lại tự thân đem chính vợ của mình đi tự thú, việc này đúng thật sự là trước giờ chưa bao giờ có!
Không ai biết tâm tình hiện tại của Phú Thì Cách, từ lúc điểu tra được vợ của mình có dính dáng sâu vào rắc rối của Trương Hồng Thì, sau đó chủ yếu là ông cậu đứng ra dàn xếp và đành phải áp dụng biện pháp thí xe cứu tướng để bảo tồn lại thể diện. Cũng may cá nhân Phú Thì Cách đúng là không có vấn đề, bằng không thì kể cả biện pháp này cũng không sử dụng được.
Tiếp sau lại, cấp trên lại phát ra một văn bản, bởi lý do yêu cầu công tác nên đồng chí Phú Thì Cách không đảm nhiệm chức vụ Phó Bí thư tỉnh ủy của Giang Sơn và sẽ được phân công công tác khác.
Những người không rõ nội tình thì có cảm giác rất mơ hồ, những người có biết chút ít thì bị một chấn động thật sự lớn.
Vương Trạch Vinh này quá trâu! Vì nguồn tài chính hai mươi triệu không ngờ đưa tỉnh Giang Sơn đến bộ dáng này.
Thế sự của Giang Sơn thay đổi!
Đây là ý tưởng của mọi người. Phú Thì Cách rời khỏi tỉnh Giang Sơn, cục diện chính trị tỉnh Giang Sơn khẳng định phải phát sinh biến hóa. Hiện tại liên minh Phú Thì Cách và Hà Vi Trạch đã bị lay động, vấn đề rất lớn!
Mọi người trên tỉnh thành phân tích tình thế, kết quả phát hiện được lực lượng của Uông hệ lần này lại có thêm sự điều chỉnh phát triển. Nguyên Trưởng ban Tổ chức cán bộ Giang Doanh Hà không ngờ trở thành Phó Bí thư tỉnh ủy. Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy là một người bốn mươi tuổi từ Trung ương Đoàn tên là Triệu Giới Vĩ tiếp nhận chức vụ. Đợt này xem như là một lần đổi máu.
Vương Trạch Vinh thông qua Hạng Nam hỏi thăm tình hình một chút biết rằng Triệu Phong Vĩ là đệ tử của Triệu gia, thuộc loại nhân vật mà Triệu gia trọng điểm bồi dưỡng. Từ trước tới giờ vẫn công tác tại các Bộ và Ban ngành ở Trung ương, kinh nghiệm công tác cơ sở cũng không tính là nhiều. Hỏi Hạng gia về quan hệ với người này, Hạng Nam nói:
- Không tốt cũng không xấu, bình thường thôi.
Sau khi biết Triệu Giới Vĩ đến, Vương Trạch Vinh minh bạch người này thuộc loại người hỗn hợp, thế đại cục của Uông hệ có lẽ bởi vì sự xuất hiện của hắn mà sẽ có một chút thay đổi.
Đối với người của Thường Hồng mà nói thì năm nay đúng là trên trời cho rơi xuống những điều tốt lành lên đầu. Tập đoàn trong nước Phú Hoa tới đầu tư khởi công một con đường cao cấp ở Thường Hồng, con đường này đi qua ba huyện Tông Bình, La Tràng, Chương Huyện. Sau khi con đường này được hoàn thiện thì hoàn toàn có thể giải quyết được vấn đề giao thông của ba huyện kia. Đối với sự phát triển kinh tế của Thường Hồng thì cực kỳ có tác dụng trọng yếu.
Nhận được tin tức, với cách xử sự này của Phú gia thì Vương Trạch Vinh cực kỳ vừa lòng. Chỉ cần hoàn thiện lại đoạn đường này thì nhân dân của ba huyện là người được lợi nhất. Mặc dù là vì lợi ích của nhân dân ba huyện nhưng Vương Trạch Vinh cảm thấy mình không nên dính sâu vào. Việc này chắc hẳn cũng là kết quả của hai nhà Uông gia và Phú gia thương nghị. Phú Thì Cách cũng rất nhanh đến tỉnh Cân Trúc phía tây làm Phó bí thư. Thế lực của Phú gia bởi vì việc này nên gần như là rút khỏi địa bàn tỉnh Giang Sơn.
Tào Tín Xuân là người hiểu rõ nội tình này. Hắn dĩ nhiên biết sau lưng Tập đoàn Phú Hoa chính là gia tộc họ Phú. Thông qua một ít nguồn tin tức bên trong, Tào Tín Xuân gần như biết rõ con đường này hoàn toàn là do Phú gia vì bảo vệ Phú Thì Cách mà đưa ra trao đổi. Tuy rằng sau khi Phú gia hoàn thiện việc tu bổ con đường này thì những năm sau đó có thể đưa lại rất nhiều lợi ích, nhưng mọi người đều rõ ràng hiểu rằng những nội dung thể hiện trong hợp đồng thì ít nhất Phú gia trong lúc tu bổ con đường này sẽ có trên trăm ngàn tổn thất, mà tiền vốn bỏ ra là rất lớn.
Thấy được sự mạnh mẽ của Vương Trạch Vinh, Tào Tín Xuân thở dài một tiếng. Vốn đang nghĩ Vương Trạch Vinh bởi vì sự kiện này mà sẽ bị một ít đả kích, bây giờ xem ra không chỉ đứng nhìn mà lại thêm khẳng định sự tồn tại của một Bí thư Thị ủy hùng mạnh. Tào Tín Xuân cảm thấy mình ở vài năm nay đều trong vòng áp chế gắt gao của Vương Trạch Vinh, ở Thường Hồng thì không có cơ hội cho mình.
Cầm điện thoại lên, Tào Tín Xuân liên lạc với bên trong kinh thành.
- Tôi đồng ý rời Thường Hồng!
Khi nói những lời này, Tào Tín Xuân cảm thấy toàn thân có vẻ mất hết sức lực.
Lúc này rốt cuộc Tào Tín Xuân cũng đã đưa ra quyết định. Thường Hồng để cho Vương Trạch Vinh vùng vẫy đi, nếu mình ở lại thì các lợi ích cũng không đến lượt mình. Có lẽ mình nên tìm một địa bàn khác để phát triển. Hắn không tin dựa vào lực lượng gia tộc của mình mà khi đổi sang địa phương khác rồi mà không phát triển được. Có lẽ ly khai khỏi vùng phủ sóng của Vương Trạch Vinh thì có lẽ mình sẽ phát triển nhanh hơn một ít.
- Bí thư Vương, Giám đốc Sở Giao thông tỉnh Trịnh đang tới đây.
Tô Hành Chỉ nhỏ giọng nhắc nhở.
Khẽ mỉm cười, Vương Trạch Vinh biết này ý đồ của cuộc viếng thăm của Giám đốc Sở Giao thông Trịnh Vệ Lâm. Trịnh Vệ Lâm được nhậm chức sau khi Giám đốc Sở cũ bị bắt. Có lẽ bị sợ hãi bởi các việc làm của Giám đốc Sở trước đây nên khi Trịnh Vệ Lâm nhậm chức thì chuyện thứ nhất chính là đưa khoản tài chính hai mươi triệu tệ để sửa đường đến cho Thường Hồng.
Trịnh Vệ Lâm là một người khá mập mạp. Vừa nhìn thấy Vương Trạch Vinh, trên mặt y liền hiện ra vẻ tươi cười:
- Bí thư Vương, đã quấy rầy ngài!
Vương Trạch Vinh nhìn Giám đốc sở Trịnh này, trong lòng cảm thấy có ý tứ. Tất cả mọi người đều là cán bộ cấp Giám đốc Sở, thế mà Trịnh Vệ Lâm này lại biểu hiện giống như đang là cấp dưới của mình vậy.
Bắt chặt tay Trịnh Vệ Lâm, Vương Trạch Vinh nói:
- Giám đốc Sở Trịnh có thể đến để kiểm tra công tác của chúng tôi, đại biểu cho Thị ủy Thành phố Thường Hồng tôi cảm tạ sự có mặt của ngài.
- Ha ha, không nên nói kiểm tra, không nên nói kiểm tra. Tôi mục đích chính đến là để xem Thường Hồng cần gì không. Bí thư Vương ạ, Thường Hồng là địa phương mà Trung ương yêu cầu cần sự chú ý đặc biệt. Công tác của Sở Giao thông tỉnh chúng tôi chính là mong muốn được phục vụ cơ sở, phục vụ Thường Hồng.
Trịnh Vệ Lâm là một người rất khéo đưa đẩy, những lời nói ra làm cho người khác cảm thấy tri kỷ. Vương Trạch Vinh đối với tên này đúng là có cảm tình tốt.
- Giám đốc Sở Trịnh, anh chắc hẳn đã biết Thường Hồng đã gặp tai ương động đất. Tuy rằng có cấp trên ủng hộ nhưng tài chính của chúng tôi hiện thiếu rất nhiều. Hy vọng Sở Giao thông tỉnh về phương diện này có thể cho sự ủng hộ mạnh mẽ.
Dù sao Trịnh Vệ Lâm nhìn qua đến đây chính là để tạo một dấu ấn trong lòng của mình nên Vương Trạch Vinh cũng không khách sáo.
Trịnh Vệ Lâm lần này đặc biệt chạy tới Thường Hồng mục đích chính là muốn cùng Vương Trạch Vinh tạo nên mối quan hệ. Trịnh Vệ Lâm cực kỳ hiểu rõ, hiện tại đừng nhìn Vương Trạch Vinh chỉ là một Bí thư Thị ủy, có cấp bậc cán bộ Giám đốc Sở giống như mình nhưng mà theo dõi các biểu hiện của bối cảnh hậu trường ra bên ngoài cho thấy hắn có tiềm lực phát triển cực kỳ lớn. Bây giờ nếu có thể cùng Vương Trạch Vinh có mối quan hệ tốt thì về sau không chừng sẽ dùng tới. Trịnh Vệ Lâm không hy vọng giống như vị tiền nhiệm, không hiểu biết gì nên bị xô ngã.
- Giám đốc Sở Trịnh, vừa đúng lúc mấy ngày tới tôi cũng muốn đi kiểm tra tình hình. Chúng ta cùng đến các huyện để kiểm tra, anh thấy thế nào?
Vương Trạch Vinh cũng muốn những điều tốt, thừa dịp Trịnh Vệ Lâm đến đây có thể gõ thêm được một ít tài chính của tỉnh.
Nghe được Vương Trạch Vinh dự tính tự hắn bồi tiếp mình để đến các huyện xem xét, Trịnh Vệ Lâm trong lòng mừng thầm vội nói:
- Có Bí thư Vương cùng đi, tôi lập tức có thêm những hiểu biết sâu sắc về tình hình của Thường Hồng. Cảm tạ Bí thư Vương đã ủng hộ công tác của chúng tôi.
Sau khi an bài chu đáo với Trịnh Vệ Lâm, Ngô Kim Thành lại bước vào báo cáo với Vương Trạch Vinh:
- Bí thư Vương, đoàn nghệ thuật từ thủ đô đang tới Thường Hồng để biểu diễn nghệ thuật, trưởng ban Lục của tỉnh sẽ tới kiểm tra công tác của Thường Hồng.
Đoàn biểu diễn nghệ thuật tới lần này là đoàn nghệ thuật lớn của Trung Quốc. Đoàn này do ban Tuyên giáo trung ương trực tiếp phụ trách. Đoàn nghệ thuật này có uy tín rất cao, là những người định hướng xây dựng nên đời sống tinh thần ở Trung quốc. Đoàn này được hình thành bởi các nghệ nhân hàng đầu trong nước, thực lực hùng mạnh, không ngờ là lại tới Thường Hồng đến tiến hành biểu diễn.
- Lão Ngô, việc này là một việc lớn cần phải tiến hành cẩn thận. Anh lập một danh sách tổ lãnh đạo. Tổ trưởng do tôi đảm nhiệm, các thường ủy đều nằm trong danh sách này.
Việc này cực kỳ trọng yếu đối với việc nâng cao hình tượng Thường Hồng, trong lòng Vương Trạch Vinh thực sự hiểu rõ. Việc này thể hiện rõ ràng đây là một sự ủng hộ của cấp trên đối với Thường Hồng.
Ngô Kim Thành nhìn về phía Vương Trạch Vinh, ánh mắt có vẻ rất kính sợ. Hắn cảm thấy mình đầu quân theo Vương Trạch Vinh chính là một lựa chọn cực kỳ chính xác. Hiện tại, Vương Trạch Vinh mới chỉ là một Bí thư Thị ủy mà đã có gan đối nghịch với lãnh đạo của tỉnh. Nếu hắn tiến thêm được một bậc nữa thì quyền thế kia trở nên lớn hơn rất nhiều. Nghĩ đến Vương Trạch Vinh không ngừng tiến bộ, Ngô Kim Thành tràn đầy tin tưởng đối với tiền đồ của mình.