- Bọn mày nghe đây, lập tức đưa bọn tao ra nước ngoài, bọn tao muốn sang Mỹ.
- Cho bọn tao 100 triệu Usd.
Thằng vệ sĩ rống lên.
Mấy thằng biết lần này đã quá lớn chuyện, đã không còn có bao cơ hội sống. Vì thế nghĩ Triệu Thường Lâm là con của Triệu Cao Cường, nên muốn lợi dụng Triệu Thường Lâm mà trốn thoát.
Đám người Tôn Tây Lâm đều là xã hội đen, trong tay đã giết không ít người. Tôn Tây Lâm vốn nghĩ bố Triệu Thường Lâm là Triệu Cao Cường, dù là đắc tội Vương Trạch Vinh cũng không sao. Bây giờ chuyện lại thành vậy, càng làm bọn chúng khó chịu là Triệu Thường Lâm lại không lo lắng an nguy của đồng bọn mà giơ tay đầu hàng. Như vậy Triệu Thường Lâm có thể sống, còn mình thì sao?
Ở tình hình như vậy, Tôn Tây Lâm chỉ có thể mạo hiểm đánh cuộc, không đánh cuộc sẽ chết, đánh cuộc thì có thể còn sống.
Nhìn ba ả phụ nữ trong phòng, Tôn Tây Lâm thở dài một tiếng. Đời này mình đã hưởng thụ hết những thứ cần hưởng thụ.
Thấy vệ sĩ đã thành công bắt giữ Triệu Thường Lâm, Tôn Tây Lâm thở phào nhẹ nhõm. Y không tin Triệu Cao Cường để Triệu Thường Lâm chết. Triệu Cao Cường nếu muốn giữ mạng của Triệu Thường Lâm thì phải thả bọn chúng ra, lúc ấy mọi người có thể ra nước ngoài.
Từ trước đến giờ Tôn Tây Lâm vẫn ra vẻ trung thành với Triệu Thường Lâm, nhưng đó là do có Triệu Cao Cường mà thôi. Bây giờ đã lộ hết, chỗ dựa mất đi thì không cần giả vờ nữa, thoát thân là quan trọng nhất.
Chuyện biến hoá rất nhanh, đầu tiên Triệu Thường Lâm uy hiếp con tin, bây giờ Triệu Thường Lâm lại thành con tin.
Vương Trạch Vinh đến đây thì thấy có nhiều quan chức cũng chạy tới.
- Tình hình thế nào.
Vừa thấy Vu Dương, Vương Trạch Vinh liền hỏi.
Nghe xong Vu Dương nói, Vương Trạch Vinh nhìn về ban công ở xa xa, hắn lắc đầu.
Triệu Cao Cường lúc này đang đứng thẳng đó nhìn Triệu Thường Lâm, tâm trạng của y rất phức tạp. Triệu Thường Lâm sao lại đi quan hệ với đám xã hội đen cơ chứ?
- Lấy súng lại đây.
Triệu Cao Cường lớn tiếng nói.
Thấy Triệu Cao Cường như vậy, ai cũng biết y đây là muốn giết cả con của mình.
Quách Hành Tùng có chút sợ hãi. Triệu Thường Lâm là nhân vật tàn nhẫn, muốn giết con mình sao. Y vội vàng đi lên nói:
- Bí thư, chuyện còn chưa tới lúc cuối cùng, chờ chuyên gia đàm phán tới đã.
Triệu Cao Cường rất kiên quyết nói:
- Chúng ta là cảnh sát thì phải nhớ dù lúc nào cũng không thể bị kẻ thù uy hiếp, sau lưng chúng ta là hàng tỷ dân chúng. Nếu cảnh sát mà mềm yếu thì sao có thể bảo vệ dân chúng.
Nói tới đây, Triệu Cao Cường nhìn quanh một vòng mà trầm giọng nói:
- Triệu Cao Cường tôi cả đời đấu tranh với tội phạm, chưa có ai có thể uy hiếp tôi.
Triệu Cao Cường cầm lấy súng do một cảnh sát đưa tới, sau đó giơ súng lên.
Nghe Triệu Cao Cường lớn tiếng nói như vậy, Vương Trạch Vinh đứng bên mà thấy chấn động. Hắn nhìn Triệu Cao Cường thì thấy trên người đối phương tản mát ra một cỗ chính khí rất mạnh.
Vương Trạch Vinh nhìn quan khí của Triệu Cao Cường thì thấy có rất nhiều chính khí. Chính khí của Triệu Cao Cường đang lan ra khắp nơi. Vương Trạch Vinh cảm nhận chính khí của mình tăng lên không ít.
Hắn nhìn xung quanh thì thấy mọi người cũng nhận thêm nhiều chính khí. Vương Trạch Vinh liền biết cách để có thêm chính khí.
Triệu Cao Cường bây giờ đang rất thất vọng, y không ngờ lại có một đứa con như vậy.
Vương Trạch Vinh muốn ngăn cản một chút nhưng suy nghĩ rồi lại thôi. Thực ra Vương Trạch Vinh cũng ít nhiều đoán ra được suy nghĩ của Triệu Cao Cường. Triệu Thường Lâm phạm nhiều tội như vậy thì chỉ có con đường chết. Hơn nữa Triệu Cao Cường cả đời đấu tranh tội phạm, sinh ra đứa con như vậy thì Triệu Cao Cường rất đau đớn. Tự mình giết chết Triệu Thường Lâm là biện pháp giải quyết tốt nhất.
Ngay cả ba tên Thiên Liệp bang cũng không ngờ Triệu Cao Cường muốn tự tay giết Triệu Thường Lâm.
Nhìn Triệu Cao Cường từ từ giơ súng lên, Tôn Tây Lâm vẫn đang thầm quan sát liền giật mình.
Thấy Triệu Cao Cường đã giơ súng lên, Tôn Tây Lâm thầm nghĩ lão già này không phải thật sự nổ súng đó chứ?
Y vừa nghĩ tới đây thì đã có tiếng súng nổ.
Triệu Cao Cường đã nhiều năm không trực tiếp bắn, hơn nữa tâm trạng đang phức tạp nên bắn trượt.
Triệu Cao Cường không bắn trúng Triệu Thường Lâm nhưng đã làm vệ sĩ sợ hãi. Súng trong tay y hơi giật và bắn trúng vai Triệu Thường Lâm.
- Không được nổ súng.
- Bố, con là con của bố mà.
Tiếng súng vang lên, hơn nữa lại bắn trúng vai, Triệu Thường Lâm không biết ai bắn. Y chỉ biết gào lên.
Bố mình muốn bắn mình? Đây là điều Triệu Thường Lâm không bao giờ nghĩ tới.
- Mau đưa nó vào.
Tôn Tây Lâm thấy Triệu Cao Cường đã quyết tâm nên vội vàng gọi vệ sĩ.
- Bí thư Triệu, đừng nổ súng.
Vu Dương vội vàng chạy lên muốn đoạt súng của Triệu Cao Cường.
Cũng có mấy người đang khuyên Triệu Cao Cường.
Triệu Cao Cường không hề dao động. Y không thể chấp nhận tội phạm dùng con mà uy hiếp mình.
Triệu Cao Cường lại giơ súng lên, y bắn ra.
Vệ sĩ nghe Tôn Tây Lâm gọi liền vội vàng kéo Triệu Thường Lâm vào trong.
Hai người vừa lúc xoay lại, tiếng súng vang lên bắn trúng vệ sĩ.
Vệ sĩ kêu thảm một tiếng và ngã xuống mặt đất.
Vệ sĩ vừa ngã, Triệu Thường Lâm thấy mình có cơ hội liền không biết lấy đâu ra lực lượng nhảy dựng lên. Y biết rơi vào tay Tôn Tây Lâm sẽ không có kết quả tốt, y liền nhảy qua ban công.
Đây chỉ là tầng hai, dù có nhảy xuống thì cũng không chết. Chỉ cần xuống thì Triệu Thường Lâm biết mình có thể sống.
Không ai ngờ Triệu Thường Lâm sẽ nhảy xuống, Tôn Tây Lâm và tên vệ sĩ còn lại cũng không nghĩ đến thành như vậy.
Nhưng một chuyện ngoài ý muốn xảy ra. Cô gái bị Triệu Thường Lâm bắt làm con tin thoáng cái lao tới bên cạnh tên vệ sĩ kia, cầm súng và lao tới ban công. Cô cầm súng không ngừng bắn vào Triệu Thường Lâm.
Triệu Thường Lâm vừa rơi xuống mặt đất nghĩ có người cứu mình thì bị cô gái kia bắn vào.
- Mày chết đi, mày chết đi.
Cô gái gào lên, nước mắt không ngừng rơi xuống, điên cuồng bắn đạn. Cả người cô trần truồng nhưng không ai thấy đẹp mà chỉ thấy là một người điên.
Đến khi tất cả đạn trong súng bắn hết, cô gái mới gào lên như muốn phát tiết hết đau đớn, tủi nhục trong lòng.
Tuy Triệu Cao Cường cũng muốn tự tay bắn chết Triệu Thường Lâm, nhưng khi thấy con bị cô gái kia bắn chết, Triệu Cao Cường rất đau đớn.
Con đã chết.
Nhìn Triệu Thường Lâm nằm bất động trên mặt đất, khẩu súng trong tay Triệu Cao Cường rơi xuống mặt đất.
Lúc này đặc công sớm chờ cơ hội vội vàng lao vào trong. Tuy trong phòng có ba người phụ nữ nhưng đám người Tôn Tây Lâm đâu có thời gian mà khống chế.
Chiến đấu rất nhanh đã kết thúc, Tôn Tây Lâm và vệ sĩ vừa giơ súng lên đã bị bắn chết.
Hành động vây bắt đã kết thúc nhưng mọi người lại thấy rất nặng nề.
Vương Trạch Vinh cũng như vậy. Nhìn Triệu Cao Cường có vẻ già đi rất nhiều, hắn rất kính trọng đối phương. Nghĩ tới nếu mình mà ở vị trí của Triệu Cao Cường, Vương Trạch Vinh cho rằng mình không thể làm như Triệu Cao Cường.
Từ từ đi tới bên cạnh Triệu Thường Lâm, Triệu Cao Cường ngồi xuống vuốt mắt cho Triệu Thường Lâm.
Triệu Cao Cường không nhịn được mà khóc. Đối với Triệu Cao Cường mà nói, cái chết của Triệu Thường Lâm làm y rất đau đớn. Y ân hận vì không giáo dục tốt Triệu Thường Lâm.
Vương Trạch Vinh và nhiều lãnh đạo cũng đi tới. Thấy Triệu Thường Lâm bị bắn chết, mọi người không biết nên an ủi Triệu Cao Cường như thế nào.
- Bố không dạy con được tốt.
Triệu Cao Cường lẩm bẩm nói. Nói xong, Triệu Cao Cường muốn đứng lên nhưng thoáng cái đã ngã xuống.