Vương Trạch Vinh nhìn xung quanh thì thấy xe đã lao ra khỏi đường một đoạn chẳng qua chỉ nghiêng mà thôi. Nhưng từ hình dáng của xe thì thấy bị va đập rất mạnh, cả đầu xe coi như hỏng.
Tô Tắc Đào ngồi xe đằng trước, nghe thấy tình hình y sợ đến độ đổ mồ hôi, vội vàng lao về phía này thì thấy Vương Trạch Vinh đang đứng đó.
Thấy Vương Trạch Vinh còn sống, Tô Tắc Đào lau mồ hôi và thầm nghĩ Vương Trạch Vinh còn sống là tốt rồi. Trong từng này người thì Vương Trạch Vinh là quan trọng nhất, hắn quyết không thể xảy ra chuyện.
Tô Tắc Đào có chút khó hiểu tại sao chỉ có Vương Trạch Vinh còn đứng được, người khác đâu?
- Bí thư Vương, ngài không sao chứ?
Tô Tắc Đào hỏi.
Vương Trạch Vinh lắc đầu và nghĩ lại thấy sợ. Hắn vừa ngủ thì xe đã lao khỏi đường chạy xuống núi. Coi như hắn may mắn nên không sao.
Đúng lúc này chỉ nghe thấy bên trên có tiếng kêu:
- Mau cứu người.
Vương Trạch Vinh ngẩng đầu thì thấy ở đằng trước đã nâng một người đầy máu ra. Hắn cẩn thận nhìn thì thấy là Phó chủ tịch tỉnh Hà Quế Hỉ.
Thấy Hà Quế Hỉ như vậy, Vương Trạch Vinh đi tới trước hỏi:
- Tình hình thế nào.
- Bí thư Vương, Phó chủ tịch Hà có lẽ là khi nhảy ra khỏi xe va vào cây nên gãy chân.
Một bác sĩ đi theo nói với Vương Trạch Vinh.
- Mau cấp cứu.
Thấy Hà Quế Hỉ như vậy, Vương Trạch Vinh nhìn quan khí của y thì thấy cũng không có hiện tượng gì khác.
- Cứu tôi, cứu tôi.
Lúc này Vương Trạch Vinh lại nghe thấy phía sau có tiếng kêu cứu. Hắn quay đầu nhìn thì thấy một cái đầu đầy máu thò ra từ bãi cỏ.
Thấy thế, vài người lao tới.
- Là Chủ tịch Tiền.
Người đi lên sau khi vén cỏ ra liền lớn tiếng hô.
Là Tiền Minh Phú.
Vương Trạch Vinh hốt hoảng, hắn không nhìn ra tình hình bị thương của Tiền Minh Phú, chỉ là thấy mặt y đầy máu, cặp kính gọng vàng không biết đã bay đi đâu.
Vương Trạch Vinh đi tới liền thấy trên đầu Tiền Minh Phú bị chảy máu, ngực có lẽ cũng gãy xương.
Lúc này Tiền Minh Phú thấy có người tìm ra mình liền ngất đi.
Tiền Minh Phú chỉ một lúc sau đã được đưa lên xe.
Vương Trạch Vinh nhìn quanh, hắn muốn xem Phó chủ tịch Thành phố Sơn Thành đi cùng rốt cuộc như thế nào.
Một lát sau Vương Trạch Vinh đi theo cảnh sát tới một bên.
- Bí thư Vương, Phó chủ tịch Hà lúc nhảy xe thì đầu đập vào vách núi nên đã chết.
Ninh An Quý đúng là rất sợ, nếu không phải tạm thời có việc ngồi xe sau thì đúng là không biết kết quả của mình là như thế nào.
Lúc này mọi người đang tiến hành cứu nạn, người trên xe đã tìm được hết. Ngoài Hà Chí Huy chết thì nữ phóng viên tòa soạn nhảy ra cũng chết. Theo tình hình quan sát thì Tổng biên tập tòa soạn khi nhảy cũng mang theo cô ta nhảy ra, bây giờ tên này đang ngất đi, cô ả thì rơi vào một tảng đá mà chết.
Bây giờ tình hình là hai chết, nhiều người bị thương, ngay cả Lý Minh Quốc cũng bị thương nhẹ, Phan Bằng Trình cũng bị thương. Duy nhất một người trên xe không làm sao là Vương Trạch Vinh đang ngủ.
Đưa người bị thương đi, không ít người đứng đó nhìn xe đám người Vương Trạch Vinh ngồi.
- Ôi.
- Ghê thật.
- Bí thư Vương quá may mắn.
Mấy người nhỏ giọng bàn tán.
Vương Trạch Vinh nghe được tiếng này, nhìn thoáng qua tình hình trong xe thì thấy rất khó hiểu. Xe tuy bị hỏng nhưng nếu ở trong xe thì lại không vấn đề gì.
Vương Trạch Vinh cũng thấy nếu lúc đó mình mà tỉnh thì có lẽ cũng nhảy ra ngoài theo bọn họ, không chừng cũng bị thương.
- Bí thư Vương, đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe một chút?
Lý Minh Quốc nhỏ giọng nói với Vương Trạch Vinh.
Nhìn cán bộ bên cạnh, Vương Trạch Vinh nói:
- Tôi nói mấy điểm. Thứ nhất tiến hành cấp cứu người bị thương, phải đảm bảo không ai chết nữa. Thứ hai phải tra rõ tình hình, có văn bản báo cáo. Thứ ba an ủi người nhà người chết. Thứ tư lập tức liên lạc với Sơn Thành, thông báo tình hình ở đây.
Thấy mọi người không ngừng gật đầu, Vương Trạch Vinh nhíu mày nói:
- Người toàn tỉnh đang nhìn chúng ta, khi nguy hiểm tới chẳng lẽ chúng ta lại là người rời đi trước?
Nói xong Vương Trạch Vinh đi lên trên núi.
Mọi người cũng không nói gì, Vương Trạch Vinh lần này quá bình tĩnh.
Sau khi Vương Trạch Vinh tham gia lễ khởi công xong và về đến Xuân Thành, hắn lập tức đến bệnh viện.
Theo phương thức xử lý bình thường thì Vương Trạch Vinh phải đến bệnh viện, nhưng lần này lễ khởi công đã chuẩn bị tốt, Vương Trạch Vinh phải đến đó. Vì thế sau khi tham gia lễ khởi công xong, hắn vội vàng về Xuân Thành.
Đương nhiên ở trên xe Vương Trạch Vinh đã báo cáo tình hình với Trung ương. Lần này có Phó chủ tịch Thành phố Sơn Thành chết đi thì sao có thể giấu.
Trung ương sau khi biết việc này thì rất ngạc nhiên. Ngoài việc tán thành Vương Trạch Vinh vẫn có thể tham gia lễ khởi công, còn yêu cầu Vương Trạch Vinh phải chú trọng việc cấp cứu, nhất định không thể có thêm nhân viên bị chết.
Khi Vương Trạch Vinh đến bệnh viện thì việc đầu tiên là đến thăm Tiền Minh Phú.
Trên đường Vương Trạch Vinh cũng biết trên đầu Tiền Minh Phú có vết thương lớn, không nguy hiểm đến tính mạng, không ảnh hưởng tới đầu óc, gãy hai xương sườn.
Vương Trạch Vinh vừa vào thì thấy không ít người trong phòng, Tư Mã Tú cũng có ở đây.
Thấy Vương Trạch Vinh tới, Tư Mã Tú nhìn Vương Trạch Vinh từ trên xuống dưới mà vẻ mặt rất khó coi. Ả thầm nghĩ chồng mình và Vương Trạch Vinh ngồi cùng xe, Vương Trạch Vinh này không sao, có lẽ đám người kia chỉ lo bảo vệ Vương Trạch Vinh.
Nghĩ vậy, Tư Mã Tú rất khó chịu nói:
- Bí thư Vương, Minh Phú nhà tôi bị thương như vậy, đây là bị thương khi công tác. Xảy ra chuyện như vậy thì Tỉnh ủy Nam Điền không thể bỏ mặc.
- Đồng chí Tư Mã Tú, xảy ra chuyện này thì Tỉnh ủy Nam Điền rất coi trọng, còn báo cáo với Trung ương. Hơn nữa chúng ta đã dùng bác sĩ tốt nhất cứu chữa.
Ninh An Quý ở bên nghiêm túc nói.
Vương Trạch Vinh đương nhiên biết ả nói chính là bây giờ mình mới tới thăm Tiền Minh Phú, Vương Trạch Vinh nói:
- Đồng chí Tư Mã Tú, chúng ta là Đảng viên, công tác đầu tiên là vì lợi ích quần chúng nhân dân. Cao tốc Xuân Ninh không thể vì bất cứ chuyện gì mà chậm thời gian khởi công. Tỉnh ủy chia làm hai tổ, một tổ cứu người bị thương, một tổ tham gia lễ khởi công. Thực ra đều là trong một ngày, sao có thể nói Tỉnh ủy bỏ mặc.
Hạng Nam Vương Trạch Vinh rất kiên nhẫn giải thích.
- Đúng là kỳ lạ, nhiều người cùng xe thì sao Minh Phú lại bị thương?
Tư Mã Tú nhỏ giọng nói nhưng Vương Trạch Vinh vẫn có thể nghe rõ.
Vương Trạch Vinh rất bực, Tư Mã Tú này chính là nói sao hắn không bị thương.
Lúc này Tiền Minh Phú nhìn Vương Trạch Vinh mà nói:
- Bí thư Vương, anh đã tới.
Vương Trạch Vinh bắt tay Tiền Minh Phú mà nói:
- Lão Tiền, nhất định phải chữa thương cho tốt.
Nhìn Vương Trạch Vinh không sao cả, Tiền Minh Phú rất buồn bực. Lúc ấy nếu mình không nhảy ra khỏi xe thì không chừng sẽ không sao.
- Bí thư Vương, điều kiện y tế ở Nam Điền không tốt, tôi dự định đưa Minh Phú lên Bắc Kinh chữa bệnh.
Tư Mã Tú nói.
Vương Trạch Vinh nhìn Tiền Minh Phú mà nói:
- Ý anh thế nào?
Tiền Minh Phú suy nghĩ một chút rồi nói:
- Tôi chữa ở Nam Điền, chắc không vấn đề gì.
Tiền Minh Phú bây giờ đang sống vui vẻ, không bị Vương Trạch Vinh chèn ép. Hơn nữa y cũng không muốn đến nhà Tư Mã.
- Minh Phú, em bố trí xong rồi, sao lại nói không đi?
Tư Mã Tú nói.
Vương Trạch Vinh nhìn Tư Mã Tú mà nói:
- Đồng chí Tư Mã Tú, tôi phê bình chị, không thể lúc nào cũng ích kỷ nghĩ cho mình. Chị nhìn lão Tiền đi, bị thương cũng không rời nhiệm vụ. Chúng ta bất cứ lúc nào cũng cần bình tĩnh, không thể luôn nghĩ về mình, phải nhớ đến công tác của mình. Đây là tố chất của một Đảng viên.
Nghe Vương Trạch Vinh khen mình, Tiền Minh Phú không biết sao lại có chút kích động. đây là lần đầu tiên Vương Trạch Vinh khen công việc của y. Trong mắt y thì rất chú ý thái độ của Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh bắt tay Tiền Minh Phú rồi nói:
- Lão Tiền, Nam Điền muốn anh mau khỏi, nhất định phải yên tâm chữa bệnh.
Tư Mã Tú nghe Vương Trạch Vinh phê bình thì rất tức. Chẳng qua thấy Tiền Minh Phú đã quyết định thì ả phải nhịn không phát tiết.
Vương Trạch Vinh đi ra liền đi thăm mấy phòng khác, mọi người đều qua cơn nguy hiểm. Nhìn những người bị thương nằm trên giường, Vương Trạch Vinh thấy mình quá may mắn vì không bị thương.