Quan Khí​

Chương 517: Chương 517: Chiêu thương là trọng điểm




Phó thị trưởng thường trực Chu Phong Chí đi vào phòng làm việc của Vương Trạch Vinh, vừa bước vào liền hỏi:

- Phó thị trưởng Vương có hài lòng với văn phòng này không?

- Sao phó thị trưởng Chu lại đích thân tới!

Vương Trạch Vinh vội vàng đứng dậy tiếp đón.

Chu Phong Chí bắt tay Vương Trạch Vinh nói:

- Một là đến thăm hỏi phó thị trưởng Vương, hai là đến để bàn giao công tác thu hút đầu tư một chút.

Từ trên mặt hắn không hề nhìn ra vẻ bất mãn gì cả.

Vương Trạch Vinh biết Chu Phong Chí bàn giao công tác thu hút đầu tư cho mình là theo ý của Âu Dương Hải Ba, nhìn thấy hắn tự mình đến liền giả vờ không rõ, nhiệt tình tiếp đãi.

- Phó thị trưởng Chu, ngài xem tôi vừa mới tới, chẳng quen thuộc cái gì cả, sau khi bàn giao công tác thì xin ngài hãy chỉ đạo nhiều hơn.

- Phó thị trưởng Vương, công tác thu hút đầu tư của thành phố Phượng Hải chủ yếu là ở vấn đề chiêu thương. Từ trước tới nay việc lợi dụng đầu tư bên ngoài Phượng Hải đều rất thấp, đầu năm nay thị ủy mới phát ra một văn kiện, trong đó định ra chỉ tiêu đối với công tác chiêu thương đó là phải hoàn thành một tỷ USD. Đến giờ thời gian đã trôi qua gần một nửa mà công tác chiêu thương của chúng ta mới hoàn thành trên dưới 200 triệu, còn khuyết gần 800 triệu USD, áp lực của anh không nhỏ đâu!

Khi Chu Phong Chí nói lời này thì biểu tình rất là nghiêm túc, Vương Trạch Vinh vừa nghe thấy còn có việc này thì cũng cảm thấy công tác có khó khăn nhất định.

Ngoài việc chuyển giao công tác thì Chu Phong Chí còn nói một ít chuyện về phương diện thương nghiệp, giới thiệu tình hình mấy ban ngành.

Tới khi Chu Phong Chí rời đi, Vương Trạch Vinh cũng hiểu được ít nhiều về công tác mà mình quản lý, mục đích của việc Chu Phong Chí đích thân tới hôm nay có thể nhìn ra được, tuy trong lòng hắn có chút bất mãn vì bị đoạt mất công tác thu hút đầu tư nhưng vẫn không muốn lọt vào kế của Âu Dương Hải Ba nên vẫn làm ra vẻ hào phóng, độ lượng khi chuyển giao.

- Khương Tắc Xương, thông báo cục trưởng cục Chiêu thương tới đây.

Vương Trạch Vinh liền nói với Khương Tắc Xương.

Sau một ngày điều chỉnh, tinh thần của Khương Tắc Xương khôi phục được khá nhiều, nỗi đau đớn trong tim đã bị hắn chôn sâu vào đáy lòng.

Không bao lâu sau, cục trưởng cục Chiêu thương Trần Thuật Tiến đi vào.

Sau khi ra hiệu của Trần Thuật Tiến ngồi xuống, Vương Trạch Vinh hỏi:

- Cục trưởng Trần, tôi muốn tìm hiểu thêm một chút về công tác cục Chiêu thương.

Từ sau khi biết Vương Trạch Vinh được phân công quản lý công tác thu hút đầu tư thì trong lòng Trần Thuật Tiến cũng có chút bất mãn vì việc này lại giao cho một người còn quá trẻ như Vương Trạch Vinh. Thế nhưng hắn cũng không dám công khai chống đối mà còn nghiêm túc báo cáo công tác cục Chiêu thương đã sớm chuẩn bị.

Nhìn cục trưởng cục Chiêu thương ngồi phía trước, Vương Trạch Vinh phát hiện quan khí của tên này và Chu Phong Chí về cơ bản là cùng một hướng.

Người này nhất định phải đổi, trong lòng Vương Trạch Vinh lập tức có tính toán.

Trần Thuật Tiến cũng không biết suy nghĩ của Vương Trạch Vinh mà vẫn nhanh chóng báo cáo.

Lắng nghe báo cáo của Trần Thuật Tiến, bản thân Vương Trạch Vinh đã nhúng tay vào công tác mấy năm trời thì sao lại không nghe ra chứ, nội dung mà tên Trần Thuật Tiến này nói toàn cưa bom chém bão, hầu hết chẳng có gì mang tính thực chất cả.

- Cục trưởng Trần, tôi muốn hỏi tình hình khai triển công tác chiêu thương như thế nào rồi?

Trần Thuật Tiến nói:

- Phó thị trưởng Vương, công tác chiêu thương của thành phố Phượng Hải xưa nay đều do cục Chiêu thương phụ trách quản lý, việc này do phó cục trưởng Cừu Đại Vĩ phụ trách, tình hình năm nay không được tốt lắm, các hợp đồng ký kết chỉ được chưa đến 200 triệu USD.

Vương Trạch Vinh than thầm một tiếng, nếu như ở Quán Hà mà thu hút đầu tư được 200 triệu USD thì đã sớm trở thành đại sự rồi, thế mà ở thành phố Phượng Hải thì lại đại biểu cho việc không thể hoàn thành nhiệm vụ.

- Ngày mai tôi tới cục Chiêu thương điều tra.

Vương Trạch Vinh nói câu này xong liền tiễn Trần Thuật Tiến về.

Nghe xong báo cáo của Trần Thuật Tiến, Vương Trạch Vinh cũng chẳng hề lạc quan về tình hình của cục Chiêu thương, nếu theo phương thức quản lý hiện giờ thì công tác chiêu thương nhất định sẽ bị ảnh hưởng.

Gọi Khương Tắc Xương vào, thấy hắn đứng một cách ngay ngắn, lại nhìn lại quan khí của hắn thì Vương Trạch Vinh ngạc nhiên khi thấy lúc này quan khí của Khương Tắc Xương lại đồng lòng nhất trí kinh người với quan khí của mình.

Vì nguyên nhân gì mà chỉ trong một ngày đã khiến hắn lại đảo hết về mình? Vương Trạch Vinh nghĩ mãi mà cũng không rõ.

Chẳng qua việc này đối với Vương Trạch Vinh mà nói thì đúng là một chuyện tốt, ít nhất cũng chứng tỏ rằng Khương Tắc Xương là người mà mình có thể tin cậy hoàn toàn.

Thấy Vương Trạch Vinh nhìn mình chằm chằm, Khương Tắc Xương khẽ hỏi:

- Phó thị trưởng Vương, có chuyện gì muốn tôi đi làm sao?

Vương Trạch Vinh hỏi:

- Anh có ý kiến gì về công tác của cục Chiêu thương không?

Lần này có thể xem như là Vương Trạch Vinh cũng có ý khảo thí Khương Tắc Xương. Hắn cũng không hề trông đợi Khương Tắc Xương có thể nói ra được điều gì.

Nghe thấy Vương Trạch Vinh muốn hỏi tình hình về cục Chiêu thương, Khương Tắc Xương cũng đã sớm có nghiên cứu về tình hình trong cục này, trong mấy năm vừa rồi hắn nhàn rỗi không có việc gì nên ngồi suy ngẫm về công tác trong cục, lập tức nói:

- Phó thị trưởng Vương, tôi cho rằng công tác của cục Chiêu thương không thể thích ứng được với tình thế mới, hiện giờ khắp nơi trong cả nước đều dồn tinh lực lớn để chiêu thương mà công tác thu hút đầu tư của thành phố chúng ta lại vẫn theo mô hình ban đầu, điều này nhất định sẽ gây nên trở ngại cho công tác chiêu thương của thành phố Phượng Hải.

Khương Tắc Xương đã đem mình buộc vào cùng với con tàu của Vương Trạch Vinh, hắn biết Vương Trạch Vinh vừa mới tới nên cũng không hiểu rõ tình hình lắm, hỏi mình thì mục đích cũng chính là muốn từ bản thân mình để hiểu thêm một chút về tình hình toàn thành phố. Vì lẽ đó nên hắn cũng cố gắng hết sức đem hết hiểu biết của mình báo cáo lại với Vương Trạch Vinh.

Thật không ngờ Khương Tắc Xương lại có nhiều kiến giải về công tác này như vậy, Vương Trạch Vinh cũng rất mừng vì mình đã tuyển được một thư ký giỏi.

- Khương Tắc Xương, giờ tôi bố trí một công việc cho anh, anh lập tức viết một kế hoạch cải cách nội bộ mô hình quản lý cục Chiêu thương.

Vương Trạch Vinh nói.

Khương Tắc Xương cũng không nói gì thêm mà đáp:

- Xin phó thị trưởng Vương yên tâm, ngày mai tôi có thể đưa ra được điều này.

- Ừ, anh lấy hết tài liệu có liên quan tới công tác mà tôi quản lý ra đây, tôi muốn xem một chút.

Vương Trạch Vinh biết mình mới đến, rất nhiều điều đều không rõ ràng lắm, phải mau chóng làm quen với tình hình thành phố Phượng Hải thì sau này thoải mái khai triển công tác.

Khương Tắc Xương nhanh chóng cho người tìm những thứ mà Vương Trạch Vinh cần đem tới văn phòng.

Làm xong những việc này Khương Tắc Xương liền trở lại gian phòng thư ký của mình.

Từ sau khi trở thành thư ký của Vương Trạch Vinh, ủy ban liền bố trí một gian phòng làm việc cho hắn một cách nhanh chóng, mặc dù là một gian ngoài trong văn phòng của Vương Trạch Vinh nhưng mà chỗ này còn tốt gấp nhiều lần so với văn phòng làm việc trước kia của hắn. Tất cả các trang thiết bị đều mới tinh, sờ sờ bộ máy tính mới được lắp, Khương Tắc Xương khẽ mỉm cười, từ hôm nay trở đi cuộc đời mình đã thay đổi rồi!

Đang chuẩn bị bắt đầu viết kế hoạch thì di động của Khương Tắc Xương đột nhiên vang lên.

Cầm lên nhìn thì thấy là số của Hứa Hồng gọi tới.

Khương Tắc Xương cũng không thèm nghe máy mà lập tức ấn từ chối, hắn cũng chẳng còn có chút hứng thú nào đối với người phụ nữ mà trước kia mình nâng như nâng trứng nữa.

Bên đầu kia điện thoại cũng không chỉ có một mình Hứa Hồng, cả nhà của thị cũng đang ngồi quanh đó tập trung nhìn.

- Thế nào rồi?

Chị cả của Hứa Hồng vội hỏi.

- Không nghe!

Hứa Hồng khẽ đáp.

Người chị đó cau mày nói:

- Thế quái nào vậy, vừa mới lên làm thư ký cho phó thị trưởng liền ly hôn với em, thằng này đúng là Trần Thế Mỹ! Đợi đấy tôi đi tìm lãnh đạo của hắn, tôi muốn vạch mặt tên Trần Thế Mỹ này.

- Tiểu Hồng à, rốt cuộc là hai đứa đã xảy ra chuyện gì, đang yên đang lành sao lại đột nhiên đòi ly hôn chứ?

Trong lòng mẹ của Hứa Hồng rất là nghi hoặc.

Lúc này khó chịu nhất chính là Hứa Hồng, vừa mới ly hôn dọn sang nhà khác thì thị nghe được tin Khương Tắc Xương trở thành thư ký cho Vương Trạch Vinh, điều chết người nhất chính là trong số công tác mà Vương Trạch Vinh được phân công quản lý còn có cả công tác của cục vệ sinh.

- Thế nào mà hắn lại trở thành thư ký của Vương Trạch Vinh chứ?

Hứa Hồng nghĩ mãi mà không rõ.

Nhìn thấy đám người xung quanh mình đều vì tranh quyền đoạt lợi, tranh nhau đi dụ dỗ cục trưởng, lúc đầu nàng còn không động tâm, thế nhưng theo thời gian trôi qua, thấy chồng mình càng xui xẻo thì tâm tình của nàng xảy thay đổi. Nỗi thất vọng về Khương Tắc Xương ngày càng tăng, hơn nữa trong vài lần Điền Kiến Bình cố ý dẫn nàng đi tham gia một số hoạt động, nàng cũng biết thêm được một ít cuộc sống mới, từ đó về sau nàng lại càng khát vọng về quyền lực, rồi thì cuối cùng cũng đành nhắm mắt dang chân cho Điền Kiến Bình đóng.

- Em sẽ đi đánh cho thằng đó một trận!

Em trai của Hứa Hồng lớn tiếng nói rồi đứng lên định ra ngoài.

Sau một hồi kéo em trai lại, Hứa Hồng đột nhiên khóc òa lên.

- Tiểu Hồng, rốt cuộc là có chuyện gì, con hãy thành thật nói cho bố biết!

Bố của Hứa Hồng đã nhìn ra điều gì đó, hắn hiểu khá rõ tính cách của Khương Tắc Xương, Khương Tắc Xương thuộc loại người người mời ta một thước thì ta mời người một trượng, nếu không phải con gái của mình là ra chuyện gì đó có lỗi với hắn thì chắc chắn không có khả năng hắn dễ dàng ly hôn như vậy.

Nghe thấy bố mình truy hỏi, trong lòng Hứa Hồng lại càng tràn ngập ủy khuất, khóc rống to hơn nữa.

- Hừ, mày rốt cuộc đã làm chuyện gì có lỗi với Khương Tắc Xương đúng không?

Bố Hứa Hồng lại càng chắc chắn con gái của mình có vấn đề.

Mẹ của Hứa Hồng liền bao che cho con mình, nói:

- Ông hét cái gì thế, Tiểu Hồng làm sao có thể gây ra chuyện có lỗi với thằng ôn kia chứ, nhất định là thằng đó cho rằng mình phát đạt nên muốn ruồng bỏ Tiểu Hồng.

Chị gái của Hứa Hồng cũng cảm thấy có gì đó không bình thường, nàng cũng hiểu rõ tính của Khương Tắc Xương, kéo em gái mình vào một gian phòng ngủ, khẽ nói:

- Em nói thực cho chị biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nói ra rồi chị còn có thể giúp được.

Hai chị em bình thường thì không có chuyện thì không nói, sau một hồi khóc lóc, Hứa Hồng kể:

- Em cho rằng hắn không bây giờ có khả năng phát triển được nữa, cho nên đã tìm cho mình cơ hội để thăng chức, vừa lúc cục vệ sinh còn thiếu một chủ nhiệm văn phòng, trong lúc nhất thời hồ đồ, khi đang ở cùng cục trưởng Điền Kiến Bình thì bị hắn trở về phát hiện.

Lời này vừa nói ra, chị của Hứa Hồng liền trợn trừng mắt, dậm chân nói:

- Trời! Sao em lại có thể ngu xuẩn như vậy, không ngờ còn làm ra chuyện như vậy, chẳng trách Khương Tắc Xương đòi ly hôn!

- Chị, em làm sao bây giờ?

Hứa Hồng nhìn về phía chị gái đầy thê lương, lúc nghe được Khương Tắc Xương trở thành thư ký cho Vương Trạch Vinh, Điền Kiến Bình liền sợ tái mặt, đến lúc ấy nàng mới phát hiện Khương Tắc Xương có quyền thế như vậy, nhớ lại trước nay Khương Tắc Xương đều đối với mình rất tốt, giờ nàng rất là hối hận.

Thấy chị gái của Hứa Hồng từ trong phòng đi ra, đám người nhà đều quay sang nhìn.

Lắc lắc đầu, chị của Hứa Hồng cũng chẳng có ý kiến gì.

Trông thấy cảnh này, bố của Hứa Hồng đùng đùng nổi giận, vỗ mạnh vào sô pha, tức giận đến mức thở không ra hơi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.