Người đàn ông trung niên tay run lên phá tung hòn đá. Chỉ thấy trong nháy mắt khi hòn đá tách đôi thì người đàn ông trung niên cũng đã ngất đi.
Trước mặt mọi người đúng là có màu lục.
- Phỉ thúy, phải vài trăm ngàn.
Một người kêu lên.
- Quá may mắn. Trăm ngàn mà kiếm được viên phỉ thúy này coi như là kiếm được một khoản tiền.
Một lát sau người đàn ông trung niên tỉnh lại, một người nói với ông ta:
- 300 ngàn, tôi mua.
Một người khác nói:
- Tôi trả 350 ngàn.
Cuối cùng người đàn ông trung niên bán được với giá 370 ngàn.
Nhìn người đàn ông trung niên cùng người mua đến ngân hàng làm thủ tục thanh toán, đám người Vương Trạch Vinh không khỏi động tâm. Ngay cả Lật Tuấn Tường vẫn không thể hiện gì cũng bắt đầu hỏi chuyện chọn đá.
Không có gì làm người ta kích động bằng việc thấy tận mắt người khác thành công. Thấy người đó nhờ chọn đá mà phát tài, ngay cả Diệp Ny Na cũng thích thú. Diệp Ny Na kéo Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Đi, chúng ta đi chọn đá.
- Cô không phải phản đối không thích chơi sao?
Vương Trạch Vinh trêu chọc Diệp Ny Na.
- Phì. Bỏ mấy trăm đồng ra chơi vẫn được mà.
Mọi người đều tản đi đến các cửa hàng.
Vương Trạch Vinh quay đầu lại nói với Diệp Ny Na:
- Cô thực sự muốn thử?
- Không cần để ý, bỏ mấy trăm ra thì tôi vẫn chịu được mà.
Diệp Ny Na rõ ràng đã động tâm. Cô ta nói xong liền chạy đến chỗ có rất nhiều tảng đá rồi lựa chọn.
Quả nhiên khi có tấm gương trước mặt sẽ làm người ta kích động. Vương Trạch Vinh không khỏi thầm than đánh bạc là do tâm lý con người kích động.
Bởi vì không biết cách chọn đá nên Vương Trạch Vinh đành phải hy vọng vào năng lực của mình mà thôi.
Lần trước ở khu chợ đồ cũ làm hắn biết cứ bất cứ vật gì giúp quan khí thì đều có thể nhìn ra. Hắn cũng muốn thử nghiệm một chút.
Vương Trạch Vinh đứng sau lưng Diệp Ny Na rồi quan sát đống đá. Nhưng nhìn một lúc cũng không thấy bất cứ tình huống gì khác thường xảy ra.
- Vương ca, anh xem viên này như thế nào?
Diệp Ny Na đưa tới trước mặt Vương Trạch Vinh một viên đá.
Cầm hòn đá to bằng nắm tay, Vương Trạch Vinh chăm chú quan sát một chút nhưng không thấy khí tức gì trên đó. Hắn trả lại cho Diệp Ny Na rồi nói:
- Tôi thấy không có gì đặc biệt cả.
- Tôi thấy cũng được mà.
Diệp Ny Na thở dài một tiếng nhưng vẫn bỏ tảng đá xuống.
- Viên này như thế nào?
Không lâu sau Diệp Ny Na lại đưa tới cho Vương Trạch Vinh xem một viên.
Đây là một viên đá có bề ngoài khá sáng, cầm trên tay rất mát. Nhưng từ bề ngoài của tảng đá cũng không thấy có gì đặc biệt.
Vương Trạch Vinh cẩn thận nhìn thì tảng đá này đúng là hơi khác một chút, cũng hơi có khí tức. Nhưng khí tức này rất yếu, tương tự như con thuyền ngọc trong chợ đồ cũ mà Vương Trạch Vinh thấy. Vương Trạch Vinh liền gật đầu nói:
- Viên này cũng được.
- Tôi nghe lời anh, lấy viên này.
Diệp Ny Na nói xong liền đi mặc cả với chủ quán.
Dù sao Diệp Ny Na cũng là người đẹp nên chủ quán không lâu sau đã bại trận trước giọng nói ngọt ngào của người mua hàng. Chủ quán chấp nhận cái giá 300 tệ để bán hòn đá này.
Diệp Ny Na mua xong hòn đá nên vô cùng hưng phấn. Cô ta chạy đi giúp đám người Lật Tuấn Tường chọn đá, mặc cả, chơi rất vui vẻ.
Vương Trạch Vinh vừa nãy có cảm giác nên khá hưng phấn. Hắn không đi theo Diệp Ny Na mà tự mình đi dạo một vòng mà quan sát.
Nhìn mấy đống đá liền, Vương Trạch Vinh thấy được có mấy tảng đá khá đặc biệt. Nhưng hắn không ra tay vì khí tức của mấy tảng đá này không quá mạnh. Các tảng đá này có cắt ra thì cũng chỉ được viên ngọc như bình thường mà thôi.
Đã không chơi thì thôi, đã chơi thì phải chơi lớn. Vương Trạch Vinh quyết tâm thử một phen.
Vừa đi vừa nhìn, Vương Trạch Vinh đến trước một cửa hàng phía gần ngoài cùng. Đá ở đây về cơ bản đều là đá lớn, có không ít tảng đá hơn tấn.
- Chủ quán, đá chỗ anh bán như thế nào?
Vương Trạch Vinh cảm thấy khí tức ở đây khác nơi khác, vì thế mới đi vào hỏi.
- Đá ở đây có giá 30 tệ một cân.
Cửa hàng này không có mấy người đến hỏi, vì thế Vương Trạch Vinh vừa tới chủ quán liền chú ý ngay. Hắn đoán Vương Trạch Vinh là người có tiền nên nhiệt tình bắt chuyện.
Hai người nói với nhau vài câu, chủ quán chỉ vào đống đá mà nói:
- Bên kia đều bán với giá đó, anh cứ chọn.
Vương Trạch Vinh đi tới trước sờ sờ đống đá để lựa chọn. Vương Trạch Vinh bây giờ chỉ có 30 ngàn nên đâu thể mua hết.
Vừa quan sát, Vương Trạch Vinh phát hiện trong đống đá này có vài tảng khá tốt. Ít nhất tốt hơn viên của Diệp Ny Na lúc nãy.
- Sao vẫn còn xem thế. Chúng tôi đã mua xong rồi.
Đám người Diệp Ny Na đã đi tới.
Vương Trạch Vinh thấy đám người Lật Tuấn Tường mỗi người chọn khoảng 1, 2 tảng đá.
- Chúng tôi phá đá trước, anh từ từ chọn.
Triệu Cao Sơn hưng phấn nói.
- Mấy người cứ phá trước đi, tôi phải chọn cho kỹ.
Vương Trạch Vinh vừa cười vừa nói. Hắn cũng nhìn ra mấy người này đang rất nóng lòng xem trong tảng đá có gì.
Bởi vì bọn họ thấy người đàn ông trung niên vừa nãy thành công chọn đá nên nói xong đã rất hứng thú ôm đá đi thử.
Vương Trạch Vinh thấy mọi người rời đi, hắn lại vùi đầu xem xét.
Khi tay hắn chạm vào một tảng đá mà bề ngoài không thấy chớp mắt, trong lòng vừa động, tảng đá này rất lạ.
Đây là một hòn đá với vẻ ngoài rất bình thường, nhưng trong hòn đá lại có một không khí rất mạnh mẽ.
Có lẽ chủ quán cũng không coi trọng tảng đá này nên tùy tiện vứt đó trong một thời gian.
Cẩn thận quan sát quan khí của mình, trong lòng Vương Trạch Vinh càng thêm xác định hòn đá này là quý giá. Quan khí của mình càng thêm sống động khi chạm vào nó.
Vương Trạch Vinh đặt hai tay lên hòn đá. Hắn cảm thấy quan khí của mình như mạnh lên một chút vậy.
Có lẽ đây là hòn đá tốt. Vương Trạch Vinh trăm phần trăm thầm đoán trong hòn đá này có hàng.
- Chủ quán, tảng đá này cũng là 30 tệ một cân?
Vương Trạch Vinh rất bình tĩnh hỏi.
- Ồ, khối này hả, 30 tệ một cân.
Chủ quán cười nói. Tảng đá này từ lúc mà chủ quán có thì vẫn vứt ở đấy. Hôm nay không ngờ có người lại nhìn trúng.
- 20, thế nào?
Vương Trạch Vinh trả giá.
- Ông chủ, 30 tệ một cân là rẻ lắm rồi.
Chủ quán nói.
- Giảm đi thì tôi mua.
Vương Trạch Vinh nói.
- 28 tệ.
Chủ quán cũng không tin vào tảng đá này nên muốn bán gấp nó đi.
- 25 tệ.
Vương Trạch Vinh nói.
Chủ quán suy nghĩ một chút rồi nói:
- 25 thì 25.
Tảng đá này nặng hơn một ngàn một trăm cân, cuối cùng Vương Trạch Vinh bỏ ra 28 ngàn tệ để mua tảng đá này.
Nhìn tảng đá lớn này, chủ quán nói:
- Nếu như anh muốn phá luôn thì tôi có thể gọi người giúp anh.
Vương Trạch Vinh đương nhiên không thể nào mang tảng đá này đi được, vì thế hắn chỉ có thể mời người dân bản xứ đến phá viên đá ra cho mình.