Sau khi biết Uông Nhật Thần còn có chuẩn bị, Vương Trạch Vinh liền quyết định phải có sự lựa chọn bổ sung người cho Thường Hồng.
Vương Trạch Vinh không biết Uông Nhật Thần có quân bài gì, nhưng có một điều hắn tin là Uông Nhật Thần khác với Hạng Nam. Khi Hạng Nam rời khỏi tỉnh Sơn Nam là bị chèn ép, mà Uông Nhật Thần đây là về hưu. Trong nhà Hạng Nam không có thế lực gì, Uông Nhật Thần lại khác. Ông còn có một thông gia làm Tổng bí thư. Ở tình huống này ông nhất định còn thu được người nào đó. Hơn nữa Lâm gia cũng phải có người ở tỉnh Giang Sơn.
Hà Vi Trạch và Tả Quân Huy ở tình huống này mà dám làm loạn Thường Hồng, bọn họ nhất định biết hai Tổng bí thư quan tâm đến sự phát triển của Thường Hồng, vì sao lại xuất hiện tình huống này. Vương Trạch Vinh không biết tình huống ở Trung ương, cũng không tiện đoán mò. Hắn bây giờ chỉ cần làm theo yêu cầu của Uông Nhật Thần là được.
Dù là Ngô Kim Thành hay là Tiền Hồng đều là người không thể thiếu của Vương Trạch Vinh, bây giờ bọn họ đi, Tào Tín Xuân cũng đi, y phải trong thời gian ngắn tìm ra ba người thay thế.
Trưởng ban thư ký, Chánh văn phòng Thị ủy đương nhiên là Khương Tắc Xương, đây là điều Vương Trạch Vinh đã xác định. Khương Tắc Xương tuy đã lên tỉnh nhưng trên tỉnh không dùng đến y, bây giờ đang rất nhàn. Trưởng ban Tuyên giáo? Vương Trạch Vinh suy nghĩ một loạt người và thấy Điền Lệ Vân là lựa chọn tốt. Hắn vốn dự định để Điền Lệ Vân đối phó Cận Hình Đào. Nhưng chức của Cận Hình Đào trong thời gian ngắn sẽ không thay thế. Cận Hình Đào bây giờ đã thành thật hơn nhiều, đương nhiên sớm muộn gì hắn cũng phải đẩy Cận Hình Đào đi.
Phó thị trưởng thường trực thì theo Vương Trạch Vinh nghĩ thì là Đặng Diệu Hoa là lựa chọn tốt nhất. Đặng Diệu Hoa từ sau khi phụ trách Khu công nghệ cao thì đã hết lòng vì công việc, đạt được thành tích rất lớn. Chẳng qua có một vấn đề là kinh nghiệm của Đặng Diệu Hoa quá kém, chỉ có thể quá độ một chút rồi nói.
Ở vấn đề Khu công nghệ cao, Vương Trạch Vinh muốn tăng nơi này lên một bậc, để Chủ nhiệm vào thường vụ, đáng tiếc bây giờ không thể thực hiện. Nếu không thể đạt được suy nghĩ này thì tốt nhất là làm cho Đặng Diệu Hoa vào thường vụ.
Vương Trạch Vinh suy nghĩ một chút liền quyết định đầu tiên do Quách Thư Quân làm Phó thị trưởng thường trực, Đặng Diệu Hoa làm thường vụ, Phó thị trưởng. Cứ như vậy Khu công nghệ cao phải lựa chọn người tâm phúc của mình.
Vương Trạch Vinh bây giờ không nói với những người đó mà cần trao đổi với Uông Nhật Thần.
Tình hình tỉnh Giang Sơn từ từ phát triển theo suy đoán của Vương Trạch Vinh. Nhiều người cũng có thể thấy Bí thư và chủ tịch tỉnh đi lại gần nhau, mà thế lực Lâm Đạo Nguyên lại dần co rút.
Vương Trạch Vinh cũng từ các con đường thấy biến hoá ở trên tỉnh, vì thế còn gọi điện cho Lâm Đạo Nguyên. Lâm Đạo Nguyên không nói gì, điều này làm Vương Trạch Vinh có chút bực mình.
Sẽ thay đổi.
Không ít người cũng thấy tình huống này, cũng có chút lo lắng với cục diện tiếp theo. Cán bộ trong tỉnh cũng khó xử, lực lượng Uông hệ đã biến hoá lớn. Ngay cả Hà Vi Trạch của Uông hệ cũng thay đổi, việc này làm người Uông hệ bực bội nhất.
Nếu chỉ là Hà Vi Trạch cùng Tả Quốc Huy hợp lại thì Lâm Đạo Nguyên có Uông Nhật Thần ủng hộ thì đối phó được. Bây giờ quan trọng là Triệu Phong Vĩ cũng tham gia vào, vấn đề có chút phức tạp.
Tuy nói Lâm Đạo Nguyên có Uông Nhật Thần ủng hộ nhưng không mấy người coi trọng y.
Hai hôm sau Uông Nhật Thần gọi điện tới nói với Vương Trạch Vinh:
- Trạch Vinh, người của cậu đã chuẩn bị xong chưa. Tỉnh ủy tỉnh Giang Sơn sắp tới sẽ họp nghiên cứu việc của Ngô Kim Thành cùng Tiền Hồng, Tào Tín Xuân cũng sẽ đi. Sau khi hội nghị lần này kết thúc sẽ nghiên cứu bộ máy Thường Hồng.
Vương Trạch Vinh có chút khó hiểu nói:
- Bí thư Uông, không phải là cùng lúc nghiên cứu việc Thường Hồng chứ?
Uông Nhật Thần nói:
- Yên tâm, việc này sẽ không cùng lúc.
Vương Trạch Vinh vốn nghĩ Tỉnh ủy sẽ nghiên cứu cả việc điều người và bổ nhiệm, bây giờ xem ra các bên đều có chuẩn bị.
Vương Trạch Vinh bỏ máy xuống liền cảm thấy mình càng phải thêm cẩn thận trong việc chọn người. Quan khí không phải không thay đổi, khi có tập đoàn từ bên ngoài thì quan khí sẽ từ từ biến hoá. Chuyện này Vương Trạch Vinh có kinh nghiệm từ Triệu Lâm Phân. Vương Trạch Vinh càng hiểm thêm một chân lý trong quan trường: Không có bạn bè vĩnh viễn, không có kẻ thù vĩnh viễn, tất cả đều đang biến hoá.
Hắn làm việc càng thêm cẩn thận, tuy nói mấy người này là người mình tin tưởng nhất nhưng đề phòng vẫn hơn.
Sau khi nghĩ xong, Vương Trạch Vinh nói với Tô Hành Chỉ:
- anh tìm một chỗ rồi gọi Đặng Diệu Hoa, Khương Tắc Xương, Điền Lệ Vân cho tôi.
Biết Vương Trạch Vinh có chuyện quan trọng muốn nói với thân tín, Tô Hành Chỉ liền tìm nơi yên tĩnh.
Được Tô Hành Chỉ thông báo, mấy người liền tới rất sớm. Khương Tắc Xương còn xin phép mà từ trên tỉnh chạy về.
Mấy người đều nói chuyện quan trường, quan chức ngồi cùng nhau thì chỉ có chuyện này mà thôi.
Đặng Diệu Hoa nói với Điền Lệ Vân:
- Trưởng ban Điền, Bí thư Vương gọi chúng ta tới làm gì?
Đặng Diệu Hoa sau khi lên làm lãnh đạo đã trầm ổn hơn trước đây nhiều. Chẳng qua khi gặp thân tín của Vương Trạch Vinh thì y mới hỏi như vậy.
Điền Lệ Vân nói:
- Việc này tôi cũng không tiện đoán.
Sau khi được Tô Hành Chỉ đề bạt, Điền Lệ Vân rất trung thành. Cô biết tình huống của mình, chỉ có dựa vào Tô Hành Chỉ thì cô mới có tượng lai tốt. Vì tránh bị khu nghỉ dưỡng của em gái ảnh hưởng đến mình, cô đã bảo em gái chuyển sang ngành khác.
Khương Tắc Xương nói:
- Bây giờ lại có tin đồn rằng bộ máy Thường Hồng sẽ điều chỉnh.
Nghe thấy thế cả Đặng Diệu Hoa và Điền Lệ Vân đều động tâm. Có lẽ hôm nay có quan hệ với việc này.
Thấy Vương Trạch Vinh đi vào, ba người liền đứng lên.
Nhìn Đặng Diệu Hoa, Vương Trạch Vinh cười nói:
- Tiểu Đặng, vấn đề của cậu sao rồi? Nghe nói không ít cô gái theo đuổi cậu. Công tác và gia đình đều phải coi trọng.
Điền Lệ Vân cười nói:
- Chủ nhiệm Đặng bây giờ như viên kim cương, bao người theo đuổi. Cô bé Tiểu Triệu ở ban tôi cũng thích anh ta, hôm nào cũng chạy đến.
Khương Tắc Xương cười nói:
- Chủ nhiệm Đặng, phải nhìn chuẩn vào đó.
Đặng Diệu Hoa nhìn Khương Tắc Xương rồi nói:
- Anh đó, cô gái huyện Nguyên Chi đã qua lại với anh lâu rồi, cũng nên kết hôn đi chứ?
Vương Trạch Vinh nhìn Khương Tắc Xương và Đặng Diệu Hoa rồi nói:
- Vấn đề cá nhân thì phải xử lý nhanh vào, việc này cũng là chỉ tiêu một đồng chí có thành thục hay không?
Tô Hành Chỉ rất nhanh đã mang rượu và thức ăn lên.
Nhìn thoáng qua Tô Hành Chỉ, Vương Trạch Vinh thầm nghĩ xem ra có thể đưa Tô Hành Chỉ ra ngoài rèn luyện. Năng lực của Tô Hành Chỉ đã tăng mạnh, nhân tài thì phải nên đưa đến nơi thích hợp mà rèn luyện.
Vương Trạch Vinh không phải người cả đời dùng một thư ký. Chỉ cần là người có năng lực thì hắn sẽ cung cấp sân khấu cho bọn họ.
- Bí thư Vương, tôi xin mời ngài.
Điền Lệ Vân rất cảm ơn Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh giơ chén lên nói:
- Tôi cũng mời chị.
Điền Lệ Vân uống cạn chén làm hai má đỏ lên trông rất đẹp.
Thấy người khác cũng muốn mời rượu, Vương Trạch Vinh vì có việc cần nói nên nói:
- Không nên từng người mời một, tôi mời mọi người một chén. Hôm nay tôi có chuyện muốn nói.
Chạm chén với mọi người, Vương Trạch Vinh uống cạn rượu trong chén.
Thấy mọi người đã uống xong, Vương Trạch Vinh nghiêm túc nói:
- Thường Hồng cần phát triển mạnh, người chính là điều quan trọng nhất. Mấy người nên phải chuẩn bị gánh vác công tác quan trọng hơn, đồng thời phải tăng cường bồi dưỡng người dự bị.
Nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, ba người rất vui. Vương Trạch Vinh đã lộ ra một tin là bộ máy lãnh đạo Thường Hồng sẽ thay đổi, có lẽ mình sẽ tiến bộ.
Có ai không muốn tiến bộ, lời đồn gần đây rất nhiều. Mấy người bọn họ đều là thân tín của Vương Trạch Vinh, nếu Vương Trạch Vinh không thể khống chế tình hình thì sẽ ảnh hưởng lớn đối với bọn họ.
Vương Trạch Vinh nhìn mấy người rồi nói:
- Sắp tới công tác của Ngô Kim Thành, Tào Tín Xuân cùng Tiền Hồng đều sẽ thay đổi.
Khương Tắc Xương nghe được một vài tin tức, nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy liền thầm nghĩ lời đồn không sai. Y khá giật mình, Tiền Hồng mà đi, vậy mình có phải sẽ có cơ hội? Nhìn Bí thư Vương thì thấy cơ hội của mình là rất lớn. Khương Tắc Xương cũng muốn về Thường Hồng.
Điền Lệ Vân cũng có suy nghĩ của mình. Mình là phó Trưởng ban tổ chức cán bộ, theo bố trí của Vương Trạch Vinh thì sẽ là thay thế Cận Hình Đào, chẳng lẽ mình thay một trong ba người kia? Nghiên cứu một chút, Khương Tắc Xương biết mình không thể thay thế Tiền Hồng, Khương Tắc Xương là người tất nhiên. Thay Tào Tín Xuân là không thể, chẳng lẽ là Trưởng ban Tuyên giáo? Càng nghĩ càng thấy có thể, nếu là như vậy thì mình sẽ vào Thị ủy. Nghĩ đến đây mặt cô càng đỏ hơn.
Ở đây Đặng Diệu Hoa bình tĩnh nhất, y biết Vương Trạch Vinh bố trí mình đến phụ trách Khu công nghệ cao thí sẽ sớm muộn đề bạt. Bây giờ chỉ cần xem Vương Trạch Vinh bố trí như thế nào mà thôi.
Vương Trạch Vinh nhìn Khương Tắc Xương mà nói:
- Tắc Xương, đến lúc đó anh sẽ đến Thị ủy làm việc.
Khương Tắc Xương vui vẻ. Đến Thị ủy công tác thì mình nhất định sẽ thành Trưởng ban thư ký Thị ủy. Tuy nói vẫn là công tác văn phòng nhưng mình vào thường vụ, đây là nhảy vọt.
- Bí thư Vương, tôi nghe lời ngài, nhất định làm tốt công tác.
Vương Trạch Vinh gật đầu, Khương Tắc Xương đã làm thư ký cho mình lâu như vậy, y cũng hiểu suy nghĩ của mình.
Vương Trạch Vinh nhìn Điền Lệ Vân rồi nói:
- Trưởng ban Điền, chị nên làm quen công tác tuyên truyền.
Quả nhiên là như vậy, Điền Lệ Vân nghĩ đến công tác ở ban Tổ chức cán bộ của mình nên vội vàng nói:
- Bí thư Vương, sau khi tôi đi thì ban Tổ chức cán bộ sẽ như thế nào?
Ý của Điền Lệ Vân là chẳng may mình đi thì ban Tổ chức cán bộ có thể bị Cận Hình Đào nắm lại không?
Vương Trạch Vinh nói:
- Tôi có bố trí.
Ban Tổ chức cán bộ là cơ quan quan trọng, Vương Trạch Vinh đương nhiên rất coi trọng.
Hôm nay hắn đã nói rõ việc bố trí với mọi người, Vương Trạch Vinh cũng muốn khảo sát bọn họ. Nếu chuyện như vậy mà không giữ được bình tĩnh thì dùng bọn họ hay không cũng khó mà nói.