Chu Chí Tường hơi biến sắc chẳng qua rất nhanh đã khôi phục bình thường rồi cười ha hả nói:
- Ông em rất thú vị.
Vương Trạch Vinh giơ chén lên cười nói:
- Bộ trưởng Chu là người thành thật.
- Ha ha, con người của tôi là như vậy, thích kết bạn. Chú em, lâu ngày sẽ biết lòng người. Thời gian dài cậu sẽ biết ưu điểm duy nhất của tôi là thật lòng với bạn bè. Nếu không tôi cũng không có nhiều bạn như vậy.
- Chú em, tôi kém hơn chú. Chú rất có tương lai, trẻ như vậy đã là Bí thư tỉnh ủy. Nói thật tôi rất hâm mộ chú. Tôi cả đời chỉ đến được đây, muốn tiến thêm bước nữa là điều không thể. Chú chắc cũng biết là rất nhiều người nhìn chằm chằm vào tôi. Một người khi làm việc sẽ xuất hiện sai lầm nhiều hơn người không làm việc nhiều. Nghĩ lại cũng thú vị, cả đời này người không làm chuyện thì ít xảy ra chuyện. Nhưng một người bận rộn trong công việc, sau đó bị người không ngừng điều tra sơ sót.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Làm quan tạo phúc một phương. Chỉ cần làm quan thì nên làm việc có lợi cho quần chúng nhân dân.
Chu Chí Tường cười nói:
- Tôi đồng ý với lời này. Một quan chức tham thì được nhưng phải thực lòng làm việc. Tôi hận nhất là kẻ vừa tham tiền tài nhưng không làm tốt công việc. Tôi thấy làm quan cũng phải có giới hạn của mình.
Hôm nay Chu Chí Tường có lẽ biết Vương Trạch Vinh quyết tâm động tới bên đường sắt nên nói những lời này.
Vương Trạch Vinh có chút thú vị. Chu Chí Tường này đúng là không giấu mình làm tham quan mà chỉ nói ra điểm giới hạn của một vị tham quan.
Vương Trạch Vinh cảm thấy hôm nay đúng là Chu Chí Tường nói thật lòng, thường thường người như vậy mới khó đối phó. Cả đời Vương Trạch Vinh gặp nhiều người nhưng chưa thấy ai như Chu Chí Tường. Không ngờ Chu Chí Tường nói hết tất cả và không giấu gì. Y làm như vậy chính là nói cho Vương Trạch Vinh biết, tôi tham ô đó, cậu có thể làm gì tôi?
Thấy Chu Chí Tường làm như vậy, Vương Trạch Vinh cũng có chút tức giận. Nghĩ quốc gia đầu tư nhiều tiền như vậy mà đường sắt không thay đổi mấy, cứ đến kỳ lễ, nghỉ dài ngày là khó mua được vé tàu, Vương Trạch Vinh càng thêm quyết tâm xử lý đường sắt.
Đặt chén xuống, Vương Trạch Vinh nói:
- Anh là Bộ trưởng quản lý giao thông đường sắt, anh chẳng lẽ không thấy vấn đề đường sắt? Quốc gia hàng năm đầu tư nhiều tiền như vậy, xây dựng đường sắt không đạt được hy vọng của quốc gia. Lại nhìn dân chúng xem, cứ đến kỳ nghỉ là như chiến đấu, điều này không phải làm thất vọng nhiều tài chính của quốc gia như vậy sao?
Chu Chí Tường cũng nghiêm túc nói;
- Xây dựng đường sắt không dễ dàng gì, cần một quá trình. Trong thời gian ngắn không có biện pháp lập tức thay đổi, tài chính không theo kịp mà. Chú phải biết một trăm triệu rót xuống thì chính thức dồn vào xây dựng được 50% đã là tốt rồi.
Chu Chí Tường nói mà nhìn chằm chằm vào Vương Trạch Vinh. Hôm nay mời Vương Trạch Vinh đến đây thì y chính là lấy lui làm tiến, lấy tình cảm mà nói chuyện. Là Bộ trưởng Bộ Giao thông, Chu Chí Tường có quyền lực rất lớn. Hôm nay y làm như vậy là vì cảm thấy rất lo lắng. Từ các con đường thì y có thể thấy tiến bộ của Vương Trạch Vinh là không thể ngăn cản. Đối với người trẻ như vậy, Chu Chí Tường lần đầu tiên phát hiện mình không thể hoàn toàn khuất phục đối phương.
Chu Chí Tường hiểu hơn ai hết về việc bên đường sắt. Trong này có nhiều vấn đề khiến y không ngủ ngon. Từ trước đến giờ y cũng biết Trung ương có cái nhìn với đường sắt nhưng y cũng yên tâm. Trong chuyện của đường sắt do dính tới quá nhiều người, có nhiều người còn dính tới nhân vật quốc gia, khối bom này mà nổ thì không ít người ngã. Bởi vì khống chế được nhiều thứ trong tay nên Chu Chí Tường không hề lo lắng. Nghĩ đến các nhân vật đầy thế lực ở Bắc Kinh, Chu Chí Tường biết chuyện bên đường sắt có quan hệ đến bọn họ thì không ai đi làm việc bất lợi cho mình.
Bây giờ lại xảy ra chuyện, nghĩ tới Vương Trạch Vinh muốn động đường sắt, Chu Chí Tường không thể ngồi yên. Vương Trạch Vinh khác những người khác. Vương Trạch Vinh từ cơ sở tiến lên và luôn tỏ vẻ là người liêm khiết. Chưa từng nghe thấy Vương Trạch Vinh nhận hối lộ, chuyện phụ nữ càng làm người ta khó hiểu đó là ngoài việc Vương Trạch Vinh có vấn đề với một bảo mẫu thì không nghe thấy Vương Trạch Vinh có quan hệ với ai khác.
Lại nhìn tình hình phát triển của Vương Trạch Vinh, người này tuy nói dựa vào Hạng gia nhưng rất nhiều thành tích là tự làm ra. Bây giờ xung quanh Vương Trạch Vinh tụ tập một nhóm các gia tộc Bắc Kinh ủng hộ. Lần này lực lượng nhằm vào đường sắt là rất khổng lồ, nếu như cứ để mặc Vương Trạch Vinh làm như vậy thì vấn đề là rất lớn.
Chu Chí Tường đã cẩn thận phân tích về Vương Trạch Vinh. Chu Chí Tường biết rõ bây giờ người dám can đảm động vào đường sắt mà còn tự nhận mình trong sạch thì chỉ có thể là Vương Trạch Vinh.
- Chú em, tôi biết chú có lý tưởng, cũng không so sánh với mấy người già như chúng tôi. Có lý tưởng là tốt nhưng tục ngữ nói một người lên phải có ba người giúp. Đường sắt mặc dù nhiều chuyện nhưng vì có rất nhiều tài chính nên chuyện trong đường sắt sẽ giúp nhiều quan chức. Nam Điền đang trong thời kỳ phát triển, nếu như sau đây Bộ Giao thông dồn nhiều đầu tư đường sắt vào Nam Điền cho nên như vậy chú em càng phát triển nhanh hơn.
Lời này chính là lấy lợi ích dụ dỗ, Chu Chí Tường biết Vương Trạch Vinh không thích tiền, không thích gái. Nghĩ Vương Trạch Vinh ở trong quan trường thì sẽ muốn tiến bộ. Vì thế Chu Chí Tường liền tỏ rõ thái độ sau đây Bộ Giao thông sẽ tăng cường đầu tư vào Nam Điền.
Không thể không nói lời của Chu Chí Tường rất hấp dẫn đối với Vương Trạch Vinh.
Nam Điền đang trong thời kỳ phát triển, nếu như thật sự như lời Chu Chí Tường nói thì sẽ làm cho hệ thống đường sắt Nam Điền phát triển rất mạnh, việc này mà thành thì chiến tích là rõ ràng.
Nhìn Chu Chí Tường đang cười cười gắp thức ăn, Vương Trạch Vinh thầm than Chu Chí Tường đưa ra lợi ích là quá lớn. làm một Bộ trưởng thì Chu Chí Tường nói như vậy thì đầu tư vào Nam Điền là không nhỏ. Việc này hắn cũng chỉ nghe một chút, chẳng qua lần này trong chuyện đường sắt thì hai vị Tổng bí thư đều nhìn tới, hoàn toàn là một cuộc thi. Nếu như không làm tốt thì đừng nói là phát triển, giữ chức cũng là cả một vấn đề.
Vương Trạch Vinh suy nghĩ thật nhanh, hắn rất đau lòng vì cuộc sống của người dân khi mua vé, cuộc sống khó khăn của quần chúng xung quanh khu nhà ga. Đường sắt có nhiều lợi ích nhưng chỉ là một bộ phận rất nhỏ, hầu hết nhân viên công chức ở dưới đâu có chỗ tốt nào.
Lại nghĩ đến mình còn bị vu khống cưỡng ép phụ nữ, Vương Trạch Vinh biết mình không thể cứ để mặc chuyện này.
Thấy mình đã bỏ nhiều lợi ích mà Vương Trạch Vinh không tỏ vẻ gì, Chu Chí Tường có chút khẩn trương nên nói:
- Nguyên thủ nước ngoài nói một câu đó chính là không có bạn vĩnh viễn, không có kẻ thù vĩnh viễn chỉ có lợi ích là vĩnh hằng. Nhớ lúc trước khi tôi làm cán bộ bình thường, trong cơ quan có một người đẹp. Trong mắt công tác thì cô ta rất trong trắng, là người thoát khỏi cuộc sống bình thường. Lú ấy tôi cho rằng cô ta sẽ không bị gì hấp dẫn nhưng cuối cùng làm cho mọi người há hốc mồm là cô ta thành gái bao của một lãnh đạo, còn sinh con cho lãnh đạo đó. Bắt đầu từ đó tôi cho rằng thứ gì cũng có thể mua, quan trọng nhất chính là giá mua có làm cho đối phương hài lòng không?
Hiểu ý của Chu Chí Tường, Vương Trạch Vinh cười nói:
- Nhưng có thứ không thể mua nổi đó là chính khí trong lòng.
Vương Trạch Vinh nói ra lời này thì trên người tản mát ra chính khí rất lớn.
Làm cho Vương Trạch Vinh có chút giật mình đó là khi chính khí của hắn phát ra làm cho quan khí của Chu Chí Tường có chút không yên.
Chu Chí Tường nhìn Vương Trạch Vinh mà nói:
- Cậu thấy mười thanh niên xuất sắc nhất bây giờ không? Không giấu gì cậu, tôi không tin vào giám khảo. Bọn họ thực sự công bằng nhận xét các thanh niên kia sao? Cậu là Bí thư tỉnh ủy, cậu hẳn phải biết tất cả bầu chọn nào đều có việc thu mua, đây đều do một câu của lãnh đạo mà thôi.
Không ngờ Chu Chí Tường lại nghĩ như vậy, Vương Trạch Vinh đúng là không còn gì để nói về đường sắt của Trung Quốc. Có một người như Chu Chí Tường làm Bộ trưởng thì đó là bất hạnh của quốc gia.
- Trung Quốc là nước lớn, Đảng ta là Đảng phục vụ nhân dân, tăng cường xây dựng tinh thần văn minh, phải tăng cường xây dựng đạo đức quốc gia. Đúng thế, trong này cũng tồn tại một số vấn đề, nhưng chỉ cần phương hướng tốt thì tin rằng quốc gia chúng ta càng lúc càng phát triển, càng lúc càng tiến bộ.