Đan Tiến Cao run run, trên trán bắt đầu đổ mồ hôi.
Thấy đối phương như vậy, Hoa Thái Tường đột nhiên có cảm giác không tốt. Y trầm giọng nói:
- Đồng chí Đan Tiến Cao, sao vậy?
Đan Tiến Cao nhìn Hoa Thái Tường rồi nhỏ giọng nói:
- Phó chủ tịch Hoa, có vài chữ tôi không nhận ra, ngài xem giúp tôi một chút.
Nói xong y đưa bức thư cho Hoa Thái Tường.
Câu này làm mọi người rất ngạc nhiên, Đan Tiến Cao này còn có chữ không nhận ra là sao?
Hoa Thái Tường nhìn Đan Tiến Cao, sau đó cầm bức thư. Y cười nói:
- Có phải là do chữ bị dây ra nên bẩn không?
Hoa Thái Tường cúi đầu xem nhưng ngay sau đó mặt hơi đổi, trong lúc nhất thời y không biết nói gì.
Vương Trạch Vinh lúc này cũng lên tiếng:
- Đồng chí Đan Tiến Cao, là một Phó bộ trưởng mà anh nói có chữ mình không biết có phải buồn cười không? Phó chủ tịch, không biết bức thư viết bằng chữ Giáp Cốt hay chữ Văn, tôi thấy hay mời một phóng viên đến đọc một chút. Tôi đúng là không ngờ có một cán bộ cao cấp của chúng ta lại không biết chữ.
Đan Tiến Cao là người của Hoa Thái Tường, Vương Trạch Vinh đương nhiên không cho mặt mũi.
Vương Trạch Vinh cũng không muốn nhịn nữa, tình hình hôm nay rất rõ ràng, Hoa Thái Tường muốn hại hắn, hắn có nhịn nữa cũng vô ích.
Vương Trạch Vinh nói càng làm Đan Tiến Cao giật mình.
Hoa Thái Tường lúc này lại nói:
- Ừ, tôi xem qua nội dung bức thư mà thấy rất giật mình. Vừa nãy đồng chí Cam Quốc Huy nói có lý, bây giờ nghĩ lại thì thấy việc này nên do Ủy ban kế hoạch phát triển Trung ương điều tra mới được, khi chưa có chứng cứ mà công bố nội dung ra sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến uy tín của đồng chí Vương Trạch Vinh. Đồng chí Vương Trạch Vinh là cán bộ cao cấp của Đảng, chuyện này công bố là không ổn. Tôi thấy đồng chí Vương Trạch Vinh không cần có bất cứ suy nghĩ gì, bức thư sẽ giao cho Ủy ban kỷ luật Trung ương tiến hành xem xét, căn cứ điều tra, phải tin vào tổ chức.
Nói đến đây, y đặt lại bức thư lên bàn rồi cười nói:
- Hôm nay tôi tới Hải Đông là tham gia Đại hội thể thao, hội nghị này cũng là nghe báo cáo công tác đại hội mà thôi, chúng ta không nên bị việc bên ngoài ảnh hưởng. Hay là nghe Thành ủy Hải Đông báo cáo về công tác chuẩn bị.
Hoa Thái Tường thấy tình hình không đúng liền lập tức tiến hành rời chủ đề.
Vương Trạch Vinh không chịu bỏ qua, nghiêm túc nói:
- Phó chủ tịch, như ngài nói huyết thư là chưa từng xuất hiện ở Trung Quốc, nếu nó xuất hiện thì danh dự của tôi là việc nhỏ, đây là liên quan đến danh dự Đảng ta, không phải tôi không tin Phó chủ tịch nhưng nội dung bức thư là kiện tôi, tôi không sợ thì Phó chủ tịch lo gì. Nói thật tôi từ khi công tác đến giờ tự nhận là không làm việc gì tổn hại dân chúng. Tôi mặc dù là ủy viên Bộ Chính trị nhưng cũng là một công dân. Bây giờ tôi lấy thân phận một công dân muốn công bố bức thư, tôi tin các đồng chí phóng viên cũng hy vọng biết rõ sự thật.
Các phóng viên nghe xong không khỏi hưng phấn, bọn họ muốn biết nội dung bức thư để đưa tin.
Hoàng lão cũng lớn tiếng nói:
- Phó chủ tịch Hoa, Bí thư Tiểu Vương cũng đồng ý công bố bức thư, tôi cũn muốn nghe xem có người bịa ra tội danh gì cho Bí thư Tiểu Vương. Việc này Bí thư Tiểu Vương đã nói không phải việc nhỏ cũng không nên giấu, cứ công bố cho mọi người xem.
Hoàng lão có thể nhận rõ tình hình, lần trước lão chiến hữu trên Bắc Kinh gọi tới tiết lộ một chuyện, ông chỉ biết Trung ương sẽ muốn nhằm vào vài người. Vì thế sau khi phân tích ông biết mình nên đứng về phía ai.
Hoa Thái Tường sa sầm mặt lại nói:
- Chuyện hôm nay dừng ở đây.
Nếu là người bình thường nghe vậy thì sẽ biết ý không nói nữa, nhưng Vương Trạch Vinh lại khác. Hắn nghiêm túc nói:
- Nội dung bức thư là như thế nào tôi thấy nên công bố ra cho mọi người xem. Đừng để đến lúc mấy người Ngụy lão nói bức thư đưa lên trên bị đổi, đến lúc ấy tôi có mấy miệng cũng không thể biện bạch nổi. Phó chủ tịch nếu cầm thư tôi nghĩ cần phải tin Phó chủ tịch.
Ngụy lão đang rất khó hiểu, y biết rõ nội dung bức thư, nhưng nhìn Hoa Thái Tường như vậy, y biết css thư nhất định có vấn đề.
Hoa Thái Tường ngẩn ra vì không biết nên làm như thế nào.
Vừa nãy y đã xem qua, nội dung trong thư làm người ta kinh hãi, không phải kiện Vương Trạch Vinh mà là Hoa Quý Giang, nói chính là những hành vi vi phạm pháp luật mà tên này đã làm ở Hải Đông.
Đây chính là nhằm vào y.
Đan Tiến Cao đương nhiên không dám đọc ra. Dù việc là thật hay không nếu mình đọc ra coi như tát vào mặt Hoa Thái Tường, vì thế y đành phải chuyển thư sang cho Hoa Thái Tường.
Hoa Thái Tường cầm xem qua liền biết hành động nhằm vào Vương Trạch Vinh lần này đã hoàn toàn thất bại. Vương Trạch Vinh có thể không tiếng động đổi bức thư, như vậy nếu mình chỉ cần toàn lực đối phó hắn, hắn nhất định sẽ công bố chuyện của con mình với truyền thông.
Mà bây giờ là thời kỳ rất quan trọng đối với y, quyết không thể xuất hiện việc gì ảnh hưởng đến danh dự của y.
Hoa Thái Tường bị Vương Trạch Vinh ép sát như vậy, Hoa Thái Tường biết nếu mình không đưa ra câu trả lời thuyết phục thì Vương Trạch Vinh nhất định sẽ không bỏ qua.
Nhìn Vương Trạch Vinh, Hoa Thái Tường nhận ra đối phương đang nhìn mình với ánh mắt đầy khiêu khích.
Bức thư đương nhiên không thể công bố, Hoa Thái Tường nghiêm túc nói:
- Vừa nãy nghe mọi người tranh luận tôi cảm thấy các điều chỉnh đánh giá cao về công tác của đồng chí Vương Trạch Vinh, điều này nói rõ đồng chí Vương Trạch Vinh đã làm được nhiều công việc. Ngụy lão, chúng ta cần phải thoáng hơn với các đồng chí trẻ tuổi, phải nhìn thấy mặt tích cực của đồng chí, về sau có chuyện gì có thể trực tiếp báo cáo với tôi chứ đừng làm như thế này. Đồng chí Vương Trạch Vinh là Bí thư Thành phố Hải Đông, lòng dja cũng rộng lượng, cũng không nên so đo với các lão đồng chí. Đừng vì việc nhỏ này mà tranh cãi mãi khiến các phóng viên cười chê.
Vương Trạch Vinh cũng biết bức thư này không làm gì được Hoa Thái Tường, hắn làm thế để ngăn cả thế tiến công của Hoa Thái Tường mà thôi.
Đúng lúc này một nhân viên phục vụ đi rót nước cho mọi người và đến chỗ Hoa Thái Tường.
Hoa Thái Tường như vô tình đưa tay ra lấy thuốc và chạm vào tay của nhân viên kia.
Nước từ ấm thoáng cái chảy ra đầy bàn.
Hoa Thái Tường thấy vậy vội vàng đưa tay đỡ lấy chén trà, càng đỡ càng loạn khiến nước bắn đầy bức thư.
Hoa Khánh Anh ngồi ngay bên cạnh vội vàng đứng lên cầm lấy quyển sổ của Hoa Thái Tường lên.
Thoáng cái bức thư đã thấm nước, chữ không còn thấy được gì nữa.
- Cô rót nước như thế nào vậy hả?
Hoa Khánh Anh tức giận nói với nhân viên phục vụ.
Hoa Thái Tường xua tay nói:
- Đồng chí này, không trách cô, đều do tôi không cẩn thận chạm vào tay cô.
Hoa Thái Tường xoay sang nói với Hoa Khánh Anh:
- Không nên đẩy trách nhiệm cho người khác, chúng ta dù làm gì thì cũng phải nhớ một điều đúng là đúng, sai là sai.
Hoa Khánh Anh nghe xong vội vàng nói với nữ nhân viên kia:
- Xin lỗi cô.
Hoa Thái Tường gật đầu, y như bây giờ mới nhớ đến bức thư vội vàng cầm lên.
- Mau, mau, bức thư không thể hỏng.
Nhìn bức thư, Hoa Thái Tường nói với Ngụy lão:
- Ngụy lão, đây là do tôi không đúng làm hỏng bức thư của ông, tôi nghĩ lát ông có thể vào phòng tôi trao đổi, đừng dùng huyết thư như vậy, dùng bút viết thôi là được mà.
Thấy tình hình như vậy, Vương Trạch Vinh phải thầm phục Hoa Thái Tường. Chuyện hắn bố trí bị đối phương hóa giải quá đơn giản.
Chẳng qua Vương Trạch Vinh cũng không quán quan tâm tới việc này, sau đây hắn sẽ lên Bắc Kinh trình tài liệu cho Bí thư Trịnh và Bí thư Lâm, đến lúc ấy mới là chính thức đối chiến.