Ngồi trong xe, Vương Trạch Vinh thật lâu không thể bình tĩnh nổi.
Cẩn thận suy nghĩ chuyện hôm nay, Vương Trạch Vinh lần đầu tiên phát hiện tình hình Trung Quốc không như mình nghĩ, có lẽ mấy người như Hạng Nam cũng không biết rõ.
Vương Trạch Vinh cảm thấy mình chưa bao giờ tự tin đến như thế này.
Ngô lão trước khi đi đã kéo hắn lại nói vài câu, từ giọng của ông, Vương Trạch Vinh cảm nhận được ông quan tâm đến mình.
Nhìn năm tán ô, Vương Trạch Vinh chú ý nhất chính là tán ô màu đỏ. Bây giờ nó là tán ô mạnh nhất làm Vương Trạch Vinh thấy mình như đang nằm mơ vậy.
Xe đến cửa nhà, Vương Trạch Vinh vẫn ngồi trong xe suy nghĩ.
Lý Minh Quốc không tiện cắt ngang dòng suy nghĩ của Vương Trạch Vinh nên ngồi đợi trong xe.
Cửa xe được mở ra, Lữ Hàm Yên và Uông Phỉ đứng đó nhìn Vương Trạch Vinh. Trên mặt Lữ Hàm Yên lộ rõ vẻ lo lắng.
Mọi người đều biết Vương Trạch Vinh được gọi đi họp kín, ngay cả vệ sĩ cũng không mang theo. Bây giờ là lúc quan trọng nên mọi người đều đến nhà Vương Trạch Vinh để đợi tin.
Thấy Uông Phỉ cũng tới, Vương Trạch Vinh nhìn hai người và nói:
- Đều đang đợi anh về sao?
Uông Phỉ có chút lo lắng nói:
- Ai nói không phải, ông nội cũng ở trong đó.
Lữ Hàm Yên quan tâm hỏi:
- Nhìn anh ngồi trong xe không xuống, anh không sao chứ?
Uông Phỉ nói:
- Trạch Vinh, nếu không được thì đừng làm quan nữa, nhìn anh mệt lắm.
Vương Trạch Vinh biết hai cô lo cho mình. Hắn vừa nãy lại ngồi khá lâu trong xe không xuống, hai cô nhất định là cho rằng hắn gặp chuyện gì đó.
Vương Trạch Vinh cười cười xuống xe:
- yên tâm, anh không có chuyện gì đâu.
Nghe vậy nhưng Lữ Hàm Yên vẫn không yên tâm, cô nhìn chằm chằm vào Vương Trạch Vinh rồi lắc đầu nói:
- Anh, Tiểu Phỉ nói đúng đó, nếu quá khó chịu thì đừng làm quan nữa.
Vương Trạch Vinh nói:
- Thật sự không có chuyện gì mà, chúng ta vào đi đừng để mọi người đợi lâu quá.
Nói xong Vương Trạch Vinh cùng hai cô đi vào trong.
Đi vài bước, Vương Trạch Vinh thấy Hạng Định và Hạng Quang cũng đứng ở ngoài nói chuyện gì đó.
Thấy Hạng Quang cũng tới, Vương Trạch Vinh gật đầu với đối phương. Bây giờ Hạng Quang cũng có chút lo lắng vì chuyện của Vương Trạch Vinh. Vương Trạch Vinh phát triển hay không ảnh hưởng nhiều đến tương lai của y.
Hạng Định nhìn Vương Trạch Vinh một lát định nói lại không dám. Cuối cùng Hạng Định vẫn nói:
- Vương ca, không có chuyện gì chứ?
Vương Trạch Vinh trừng mắt nhìn Hạng Định:
- Anh có thể có chuyện gì?
Hạng Định vội vàng cười nói:
- Em chỉ biết Vương ca không có chuyện gì mà.
Vương Trạch Vinh không dừng lại mà đi nhanh vào trong.
Khoảng cách giữa Vương Trạch Vinh và Hạng Quang càng lúc càng lớn. Hạng Quang trước mặt Vương Trạch Vinh đã không còn thể nói chuyện ngang hàng hay ra vẻ cao hơn như trước nữa.
Vào trong phòng khách, Vương Trạch Vinh thấy trong phòng có khá nhiều người.
Hạng Nam ngồi ở giữa, Uông Nhật Thần, Vệ Hồng Lâm, Trương Tất Tường, Lý Trấn Giang, Vu Dương cũng đến.
Thấy Vương Trạch Vinh vào, mọi người đều nhìn hắn.
Mọi người ngồi đây đều là nhân vật có sức ảnh hưởng lớn, mọi người tới đây là đợi tin tức của Vương Trạch Vinh.
Chuyện diễn ra gần đây ở Bắc Kinh tuy dân chúng bình thường không biết, nhưng lãnh đạo tầm Tỉnh ủy lại biết rõ. Tất cả đều có liên quan tới Vương Trạch Vinh, cũng đều do Vương Trạch Vinh làm tiên phong. Vương Trạch Vinh lên hay xuống là rất quan trọng đối với bọn họ. Bảo sao mấy người Lý Trấn Giang, Ngũ Tĩnh, Vệ Đào Hải, Lý Hạ, Hồ Húc Đông, Mã Hoa Quân, Lưu Kiến, Phương Phó Quang, Tào Kiến Sơn, Bạch Đào đều chạy tới nhà Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh vào và bắt tay từng người.
Hạng Nam cười nói với Vương Trạch Vinh:
- Trạch Vinh, bây giờ mọi người đều đang nóng lòng, con ngồi xuống rồi nói.
Vương Trạch Vinh nhìn quanh mọi người và biết tại sao bọn họ tới đây.
Lý Hạ lên tiếng đầu tiên:
- Bí thư Vương, gần đây có không ít đồng chí muốn tới gặp anh. Hôm nay các đồng chí đều lên Bắc Kinh tham gia hội nghị công tác tài chính, sau đó hẹn nhau tới đây.
Đến tầm của bọn họ đi họp chỉ là điểm danh xong có thể đi đâu cũng được. Vì tỏ vẻ coi trọng hội nghị công tác tài chính này nên bọn họ đều tới cả, nó cũng làm lãnh đạo bộ tài chính thấy bất ngờ vì nhiều vị Bí thư, chủ tịch tỉnh tới tham gia như vậy.
Lý Trấn Giang cười nói:
- Bí thư Vương bây giờ vào Trung Nam Hải nên chúng tôi muốn đến một lần cũng không dễ.
Vương Trạch Vinh nghe vậy liền nói:
- Nhà tôi luôn rộng mở với mọi người. Lão Lý, lát chúng ta phải uống riêng vài chén mới được.
Vương Trạch Vinh nói chuyện qua với mỗi người vài câu.
Một lát sau Uông Nhật Thần nhìn Vương Trạch Vinh và nói:
- Đi vào việc chính đi.
Nói xong ông nói với con trai mình – Uông Chính Côn:
- Anh đóng cửa lại.
Uông Chính Côn đang định đứng dậy thì Uông Phỉ đã ra đóng lại.
Cửa đóng lại, nhân viên khác ở bên ngoài. Trử Bính cũng đã nhận được lệnh nên dẫn người canh gác vòng ngoài.
Hạng Nam lúc này nói:
- Trạch Vinh, mọi người ở đây đều là người nhà, hôm nay có chuyện gì xảy ra, con nói cho mọi người biết.
Vương Trạch Vinh cũng nhìn quanh quan khí của mấy người tới đây, hắn có thể thấy quan khí của mọi người vẫn nhất trí với mình. Đó là điều làm hắn yên tâm.
Trương Tất Tường nói:
- Trạch Vinh, các đồng chí ngồi đây đều là đáng tin cậy, dù xảy ra chuyện gì thì chú tin mọi người đều có năng lực thừa nhận.
Câu này của Trương Tất Tường làm mọi người trở nên nghiêm túc. Lần này Vương Trạch Vinh bí mật được gọi đi họp, ai cũng lo lắng.
Bây giờ là lúc cần tỏ thái độ.
Có Trương Tất Tường dẫn đầu, mọi người biết mình không nói ra vài câu là không được.
Ngũ Tĩnh lên tiếng trước tiên:
- Bí thư Vương, tôi tỏ thái độ một chút. Chuyện của Bí thư Vương làm người khác có thể không biết nhưng tôi biết. Anh có dũng khí đấu tranh với tập đoàn lợi ích kia, tôi là một Đảng viên nên rất kính trọng anh, cũng nguyện cùng chiến đấu với anh.
Vương Trạch Vinh nghe xong liền khẽ gật đầu với Ngũ Tĩnh.
Vương Trạch Vinh cũng không muốn buộc mọi người phải tỏ thái độ vì hắn đã từ quan khí của bọn họ mà thấy được điều mình cần thấy.
Mấy người khác định lên tiếng nhưng Vương Trạch Vinh đã xua tay nói:
- Không cần nghiêm túc như vậy, tâm ý của mọi người thì tôi hiểu. Có mọi người cùng chiến đấu với tôi, tôi rất cảm kích. Tôi cảm thấy đây là hy vọng của Trung Quốc chúng ta. Mọi người cần tin vào Đảng, vào Trung ương, phải tin vào việc thế hệ trước không hy vọng Trung Quốc xuất hiện vấn đề.
Vương Trạch Vinh nói như vậy làm mấy người Hạng Nam không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Vệ Hồng Lâm rất nhạy bén nghe ra ý trong lời nói của Vương Trạch Vinh nên hỏi:
- Hoa Thái Tường bị làm sao?
Vương Trạch Vinh đúng là phục Vệ Hồng Lâm có thể nghe ra ý của mình.
- Bây giờ có một điều là mọi người không được truyền nội dung hôm nay ra ngoài.
Hắn nhìn quanh một vòng rồi mới nói về ý kiến xử lý Hoa Thái Tường cùng với điều chỉnh công việc của mình ra cho mọi người nghe.
Giật mình.
Khiếp sợ.
Đây là cảm giác chung của mọi người, kết quả này là điều không ai nghĩ tới. Mọi người đã chuẩn bị tư tưởng sẽ cùng chiến đấu với Vương Trạch Vinh, ai ngờ Hoa Thái Tường lại ngã nhanh như vậy.
- Tiến vào quân đội.
Vệ Hồng Lâm rất vui mừng nói. Nghe Vương Trạch Vinh có thể tiến vào trong quân đội, Vệ Hồng Lâm không thể kìm nén niềm vui sướng của mình.
- Trạch Vinh, rất tốt. Cháu có biết tiến vào quân đội sẽ có quyền thế ra sao không? Đây chính là người kế nghiệp.
Lúc này mọi người nhìn Vương Trạch Vinh mà rất hưng phấn. Vương Trạch Vinh phát triển sẽ khiến người Vương Hệ cũng sẽ phát triển.
Uông Nhật Thần cũng rất kích động đến độ liên tục ho khan.
Hạng Nam cũng kích động. Nghĩ tới Vương Trạch Vinh còn đi xa hơn mình làm tay ông trở nên run run.