Sau bữa rượu đó, sự hào sảng của Vương Trạch Vinh rất nhanh xâm nhập lòng người. Không ít quân nhân bàn tán việc một mình Vương Trạch Vinh đánh ngã không ít lãnh đạo cao cấp trong quân đội.
Vương Trạch Vinh cũng lợi dụng cơ hội này nhanh chóng điều chỉnh bộ máy văn phòng của mình, cả quá trình cũng không kịch liệt, hầu hết những nhân viên có quan khí không cùng hướng với Hoa Thái Tường hoặc ngược hướng hoàn toàn với hắn đều được giữ lại.
Làm xong việc này, Vương Trạch Vinh liền dành nhiều thời gian tìm hiểu về khoa học kỹ thuật của quân đội Trung Quốc.
Mới đi thăm một trường đại học ở tỉnh Ninh Tây ra, Vương Trạch Vinh chỉ nghe thấy bên ngoài có tiếng ồn ào.
Lần này đi cùng Vương Trạch Vinh còn có lãnh đạo của Bộ Khoa học công nghệ, còn có lãnh đạo tỉnh Ninh Tây. Nghe bên ngoài có tiếng ồn ào, Vương Trạch Vinh hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
Hiệu trưởng trường Ninh Tây tái mặt nói:
- Bí thư Vương, trong trường có một lão giáo sư đầu óc không được bình thường.
Vương Trạch Vinh ngẩn ra nói:
- Có chuyện gì mà anh ta lại làm ầm lên vậy?
Hiệu trưởng nói:
- Anh ta lúc rảnh liền thích nghiên cứu khoa học. lần trước y đưa ra một kế hoạch khổng lồ nói là muốn hóa giải mối uy hiếp hạt nhân trên thế giới, cần hơn tỷ đô để nghiên cứu. Đây đúng là nói bậy, trường cũng không đồng ý. Hơn nữa không có cơ sở khoa học nào thì ai tin được. Chắc hôm nay y nghe tin ngài tới đây nên chạy tới.
Vương Trạch Vinh khó hiểu hỏi:
- Y là giáo sư thì chắc cũng có chút căn cứ chứ?
Hiệu trưởng nói:
- Y nói đây mới là một ý tưởng của mình, cần một phòng thí nghiệm khổng lồ.
- Mời y vào đây.
Vương Trạch Vinh cũng muốn nghe xem đối phương có ý tưởng đến đâu, nếu thật sự làm được như lời y nói thì quá tốt.
Ở các trường đại học hàng năm có không ít đề tài nghiên cứu khoa học, các đề tài có tính thực tế thực ra lại không nhiều. Còn đề tài nghiên cứu tốn kém đến tầm triệu đô đã hiếm khi được tiến hành chứ đừng nói là tỷ đô.
Một lúc sau một ông lão đầu tóc lộn xộn, quần áo cũ kỹ đi tới.
Vương Trạch Vinh nhìn thì thấy ông lão này trông rất tỉnh táo, đặc biệt ánh mắt rất sáng.
- Bí thư Vương, đây là giáo sư vật lý đã về hưu của đại học Ninh Tây chúng tôi – đồng chí Thành Ứng Thanh.
Hiệu trưởng giới thiệu.
Vương Trạch Vinh cười cười bắt tay Thành Ứng Thanh;
- Thành lão, không biết ông có chuyện gì?
Thành Ứng Thanh nhìn Vương Trạch Vinh và nói:
- Cậu là Bí thư Vương hả. cậu coi như là Lãnh đạo quốc gia, tôi có một ý tưởng về công trình khoa học nên cần có một phòng thí nghiệm riêng. Đề tài cần chính là tiến hành nghiên cứu vật chất chống hạt nhân.
Một lãnh đạo bộ Khoa học công nghệ đi cùng Vương Trạch Vinh nhíu mày nói:
- Có vật chất này sao?
Thành Ứng Thanh nhình đối phương:
- Tôi cho rằng nhất định là có nên muốn nghiên cứu theo ý tưởng của mình. Chủ yếu là cần một phòng thí nghiệm đủ tiêu chuẩn.
Vị lãnh đạo kia dở khóc dở cười nói:
- Đây chỉ là ý tưởng của anh, anh có biết đầu tư nhiều tiền như vậy mà không thu được kết quả sẽ mang tới tổn thất lớn đén như thế nào cho quốc gia không?
Thành Ứng Thanh có chút do dự rồi nhìn Vương Trạch Vinh:
- Tất cả quá trình tôi đều có ý tưởng rõ ràng, tôi tin chỉ cần có phòng thí nghiệm là tôi có thể tìm ra loại chất kia.
Nghe Thành Ứng Thanh nói như vậy, mấy lãnh đạo bộ, tỉnh đi cùng Vương Trạch Vinh đều có chút khó chịu nhìn hiệu trưởng trường đại học Ninh Tây. Mọi người đều cho rằng Thành Ứng Thanh này bị tâm thần. Để một lão già như vậy đến làm phiền Vương Trạch Vinh, Vương Trạch Vinh mà không vui thì lớn chuyện.
Hiệu trưởng có chút lo lắng trừng mắt nhìn Thành Ứng Thanh. Y thầm nghĩ tên Thành Ứng Thanh này quá phiền phức. Y định lên tiến nhưng lại thấy Vương Trạch Vinh mời Thành Ứng Thanh ngồi xuống.
- Thành lão, nói thật suy nghĩ của ông là tốt nhưng thoáng cái bỏ ra nhiều tiền như vậy thì trường không đủ kinh phí.
HIệU TRƯởNG vui vẻ nói:
- Lão Thành, không nói trường không có nhiều kinh phí như vậy để anh nghiên cứu, dù là quốc gia cũng không thể nào tùy tiện lấy tiền cho anh làm cái chuyện mới có ý tưởng. Anh đừng nói nữa.
Thành Ứng Thanh lắc đầu đứng lên nói:
- Hiện nay vũ khí hạt nhân càng lúc càng nguy hại, tôi cũng chỉ là muốn thí nghiệm một chút. Tôi biết nhiều tiền như vậy thì không dễ có người chấp nhận nhưng tôi vẫn cho rằng cuộc nghiên cứu của mình sẽ thành công.
Vương Trạch Vinh vẫn chú ý đến Thành Ứng Thanh này. Nghe Thành Ứng Thanh nói, Vương Trạch Vinh nhận ra trên người ông ta tản mát ra luồng chính khí rất mạnh.
Vương Trạch Vinh thấy tình hình như vậy liền đi tới cầm tay Thành Ứng Thanh:
- Thành lão, như vậy đi, để quốc gia bỏ ra nhiều tài chính như vậy để ông nghiên cứu là không dễ. Tôi có ý này, tôi sẽ giới thiệu một nhà đầu tư mạo hiểm thử cung cấp tài chính và giám sát, còn ông sẽ tiến hành nghiên cứu. Ông thấy sao?
Vương Trạch Vinh nói vậy làm mọi người đều lắc đầu nhưng không tiện phản đối. Ai chẳng nghĩ đây là chuyện tát nước ta ngoài cửa sổ.
Thành Ứng Thanh suy nghĩ một chút rồi nói:
- Tôi chỉ có một yêu cầu đó là nếu tôi thành công thì chỉ có thể sử dụng ở Trung Quốc.
Vương Trạch Vinh gật đầu nói:
- Việc này tôi sẽ để bọn họ bàn với ông, đến lúc ấy nhất định sẽ dùng ở Trung Quốc.
Thành Ứng Thanh cầm chặt tay Vương Trạch Vinh:
- Tôi chỉ biết cậu nhất định sẽ ủng hộ. Cậu là một lãnh đạo yêu nước.
Vương Trạch Vinh nghe xong không khỏi cười cười một tiếng.
Sau khi Thành Ứng Thanh đi, lãnh đạo bộ Khoa học công nghệ cẩn thận nói với Vương Trạch Vinh:
- Bí thư Vương, việc này không đáng tin mấy. Ai biết cuối cùng sẽ tiêu tốn bao tiền. Chẳng may cuối cùng không có kết quả thì không phải ném tiền qua cửa sổ sao?
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Dù sao cũng không phải tiền của quốc gia, có nhiều người tiền nhiều không biết tiêu vào đâu, tôi giúp bọn họ tìm chỗ tiêu tiền còn có được hay không không quan hệ tới tôi.
Mọi người lại lắc đầu và thầm nghĩ tên Vương Trạch Vinh này đúng là thừa tiền.
Về khách sạn, Vương Trạch Vinh tắm xong đi ra ngồi trên ghế suy nghĩ. Hắn đang nghĩ đến điều Thành Ứng Thanh nói. Vương Trạch Vinh tin vào thứ mình thấy, Thành Ứng Thanh này không điên. Thành Ứng Thanh có thể đưa ra phán đoán như vậy nhất định là đã lén nghiên cứu, thử nghiệm nhiều lần. Nếu ông ta dám can đảm đến mời mình ủng hộ thì nhất định cũng có chỗ dựa.
Cầm điện thoại, Vương Trạch Vinh gọi cho Tiểu Giang.
Lúc này Tiểu Giang đang ở Nam Dương bàn một vụ làm ăn. Nhận được điện của Vương Trạch Vinh, cô cười nói:
- Trạch Vinh, Ái Giang đã lâu không được gặp anh đó.
Vương Trạch Vinh quan tâm nói:
- Con vẫn khỏe chứ?
- Em và con vẫn tốt, chỉ có Tiểu Diệp không tốt, có ai như anh không? Ném Tiểu Diệp sang một bên không quan tâm.
Đây là Tiểu Diệp thấy bất bình cho Diệp Ny Na, Vương Trạch Vinh không khỏi cười khổ một tiếng. Hắn trong thời gian qua rất bận nên đâu có thời gian nghĩ tới phụ nữ.
- Sao, em và Tiểu Diệp đến Hải Đông vài hôm nhé.
Tiểu Giang hỏi.
Vương Trạch Vinh suy nghĩ một chút và nói:
- Anh đang muốn nhờ Tiểu Diệp giúp anh một chút.
Tiểu Giang cười nói:
- Tiểu Diệp đang ở cạnh em, anh nói với cô ấy đi.
- Trạch Vinh, anh có khỏe không?
Đầu bên kia điện thoại truyền tới giọng dịu dàng của Diệp Ny Na.
Nghe giọng này, Vương Trạch Vinh không khỏi rung động nói:
- Ny Na, anh không quan tâm nhiều tới em.
- Trạch Vinh, anh đừng nói như vậy, em đã rất thỏa mãn với cuộc sống hiện nay.
Nói chuyện vài câu với Diệp Ny Na, hắn đi vào chủ đề:
- Ny Na, là như thế này, anh muốn em đến Ninh Tây giám sát một hạng mục.
Vương Trạch Vinh nói qua tình hình một lần.
Nghe xong Vương Trạch Vinh nói, Diệp Ny Na còn chưa nói, Tiểu Giang đã lớn tiếng nói:
- Trạch Vinh, anh sao không vậy? Đầu tư mạo hiểm như vậy đâu có dễ, đó là cái động không đáy, ai dám vứt tầm tỷ Usd để làm chuyện này. Là người kinh doanh em khiên anh đừng đụng vào việc này.
Vương Trạch Vinh nói:
- Nói thật đến vị trí hiện nay của anh thì tiền cơ bản không dùng tới, tất cả đều do quốc gia phụ trách cuộc sống của anh. Bọn em nói anh cần nhiều tiền như vậy làm gì. Hàng năm số cổ tức nhận từ công ty Thường Hồng là không nhỏ, hơn nữa còn có các em không ngừng kinh doanh. Anh cũng không biết mình bây giờ có bao tiền. Anh đầu tư vào việc này chỉ là mong quốc gia được mạnh lên. Việc này dù không thành cũng không sao cả, thông qua việc này anh đột nhiên nghĩ đến chuyện muốn dùng toàn bộ tiền đang có thành lập công ty đầu tư mạo hiểm chuyên làm chuyện người khác không dám làm.
Cảm nhận được sự nhiệt tình của Vương Trạch Vinh, Diệp Ny Na nói:
- Trạch Vinh, em ủng hộ anh. Anh nói đi, muốn em làm gì em sẽ làm giúp anh.
Tiểu Giang cũng nói:
- Trạch Vinh, được rồi, em hiểu si của anh. Em và Tiểu Diệp sẽ làm tốt việc này.