Quan Khí​

Chương 1687: Chương 1687: Chương 1676




Cuộc thi lần này gồm mấy phần chính như đối kháng, tập kích, phong tỏa, tìm kiếm mục tiêu. Vương Trạch Vinh và mọi người đều tiến đến đài quan sát.

Mỗi nước có 100 chiến sĩ tham gia thi đấu. Mỗi ngày đều có nhân viên bị phán tử vong hoặc bị thương đưa ra. hoạt động diễn ra rất khẩn trương.

Hôm nay là ngày cuối cùng, theo tổng hợp mà xếp hạng. Quan chức mỗi nước đều rất coi trọng, càng có vài lãnh đạo quốc gia đến đây tham gia lễ ban thưởng.

Vương Trạch Vinh là người dẫn đoàn Trung Quốc, được ủy thác toàn bộ tình hình.

- Đến rồi.

Không biết ai hô lên mà chỉ thấy từ phía xa xa xuất hiện hai bóng người.

Người có thể phá tan bao vòng vây mà đi ra đương nhiên làm mọi người chú ý.

Vương Trạch Vinh cầm ống nhòm nhìn thấy hai quân nhân quần áo rất bẩn dìu nhau đi tới đích.

Mọi người đều thấy thế nên không thể đoán có phải nhân viên nước mình không?

Phía sau hai người này khoảng 1km lại có một đội người xuất hiện, cũng không nhìn ra quốc tịch.

Lát sau lại lục tục xuất hiện không ít binh lính.

Vương Trạch Vinh cũng không nhận ra được binh lính đang đi trước của nước nào.

Chuyến đi này Vương Trạch Vinh cũng có chút thu hoạch. Cuộc thi giữa hắn và hai người kia đã thông qua truyền thông mà loan tin. Người Trung Quốc sẽ không để ý Vương Trạch Vinh thắng như thế nào, chỉ cần hắn thắng tức là danh tiếng trong quân đội của hắn sẽ tăng lên.

- Là người Trung Quốc.

Vương Trạch Vinh đang định đi tới thì nghe thấy người kêu lên.

Hắn nhìn nhân viên đầy bùn đất kia và nhận ra đó là Vương Giai Văn.

Vương Trạch Vinh gần như lao tới.

- Báo cáo thủ trưởng, Vương Giai Văn, Tần Minh Cương hoàn thành nhiệm vụ.

Vương Giai Văn và người còn lại đứng nghiêm chào Vương Trạch Vinh.

Vương Trạch Vinh vui mừng ra mặt giơ tay lên chào.

Lúc này lại có thêm vài chiến sĩ khác đi tới.

Ba người đứng đó nhìn mọi người về đích.

Từng chiến sĩ Trung Quốc mệt mỏi về đích.

Vương Trạch Vinh thấy từng chiến sĩ đều giơ tay lên chào.

Hắn đúng là thật lòng khâm phục các chiến sĩ đi tới.

Các môn trong đại hội lần này đầy khó khăn, trước đó đã có không ít người bị phán tử vong dùng trực thăng đưa về. Người còn sống tới bây giờ đều là tinh anh.

Trong 100 chiến sĩ Trung Quốc chỉ có 90 chiến sĩ hoàn thành nhiệm vụ.

Khi chiến sĩ cuối cùng chạy tới, Vương Trạch Vinh lớn tiếng nói:

- Các đồng chí đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ. Tôi thay mặt Quân ủy trung ương cảm ơn các đồng chí.

Người đầu tiên và thứ hai về đích nhất định là Vương Giai Văn, Tần Minh Cương. Chẳng qua điểm là xác nhận tổng hợp số người tham gia.

Công việc này vẫn đang tiến hành, mọi người chỉ chờ tất cả về đích là tính ra được.

Người mỗi quốc gia đều đứng đó đợi số điểm cuối cùng.

Vương Trạch Vinh cũng không biết lần sau lần hắn thi với các chiến sĩ trong đoàn khiến mọi người bị kích thích. Nếu trước đó các chiến sĩ còn tự hào mình giỏi nhưng thua Vương Trạch Vinh làm bọn họ thấy xấu hổ.

Do tâm trạng thay đổi nên mọi người mới tập trung nghiên cứu kỹ chiến thuật, qua đó lần này mới có thể thành công nhiều người về nhất như vậy.

- Trung Quốc xếp thứ nhất.

Nhìn bảng xếp hạng, ai cũng nhìn về phía Trung Quốc.

Hoàng Phủ Tùng sau khi xác nhận chuyện này liền kích động chạy tới báo cáo với Vương Trạch Vinh.

Vương Trạch Vinh cũng rất hưng phấn, hắn nhìn mọi người rồi giơ tay lên chào và lớn tiếng nói:

- Tôi tự hào vì các đồng chí.

Nghe Vương Trạch Vinh khen, 90 chiến sĩ đều nở nụ cười.

- Mọi người nghỉ ngơi một lúc, mai sẽ tiến hành trao thưởng.

Vương Trạch Vinh bảo Hoàng Phủ Tùng đưa mọi người đi nghỉ.

Nhìn 90 chiến sĩ rời đi, Vương Trạch Vinh vẫn rất kích động. Hắn lần đầu dẫn đoàn mà lại xếp hạng nhất, đó là thành tích trong quân đội của hắn.

Kim Nhân Đông lúc này tươi cười đi tới trước mặt Vương Trạch Vinh và nói:

- Đồng chí Vương Trạch Vinh, cảm ơn các đồng chí Trung Quốc đã giúp đỡ làm Triều Tiên chúng tôi đạt thành tích tốt hơn lần trước nhiều.

Vương Trạch Vinh khẽ gật đầu. trong cuộc thi lần này nếu không phải theo yêu cầu của hắn làm chiến sĩ Trung Quốc và Triều Tiên phối hợp thì bên Triều Tiên chưa chắc đạt thành tích tốt.

Hôm sau tất cả chiến sĩ mỗi nước tập trung trước hội trường, càng có không ít lãnh đạo các nước tới.

Thấy việc kiểm tra rất nghiêm túc, Vương Trạch Vinh biết người tới đây rất quan trọng, nhất định là không thể có vũ khí đưa vào.

Ngồi trên đài Chủ tịch, Vương Trạch Vinh thấy lãnh đạo quân đội nước như Nga, Mỹ, Nhật Bản, Ấn Độ cũng có mặt.

Ngồi nghe lãnh đạo hai nước Nga, Mỹ nói chuyện, Vương Trạch Vinh có chút buồn chán nhìn xuống dưới.

Nhìn qua mấy quan chức trên đài, hắn lại nhìn binh lính từng nước ở dưới.

Nhìn quanh, Vương Trạch Vinh phát hiện có mấy chiến sĩ ở dưới có quan khí rất lạ, toàn là màu đen.

Vương Trạch Vinh đã nghiên cứu qua. Quan khí chỉ có bảy màu, màu đen không phải quan khí.

Thấy thế, Vương Trạch Vinh không khỏi chú tâm. Hắn thoáng cái nghĩ đến hành vi tự sát.

Lại nghĩ tới hôm nay có không ít lãnh đạo, Vương Trạch Vinh không khỏi sợ hãi.

Chẳng lẽ thật sự như vậy?

Tuy nói nhìn ra vấn đề nhưng hắn không thể nào nói ra. Nếu hắn nói thì không phải là không có bằng chứng sao, không chừng còn ảnh hưởng đến danh tiếng Trung Quốc.

Đến lúc đó đứng xa mấy tên kia là tốt nhất.

Cuối cùng đến lượt trao thưởng.

Thấy từng người một lên đài, Vương Trạch Vinh lại suy nghĩ việc khác.

Cả quá trình trao thưởng rất nghiêm trang, các quốc gia nhận phần thưởng đều kích động.

Cuối cùng đến lượt lãnh đạo các nước chụp ảnh chung với chiến sĩ tham gia thi đấu.

Nghe người dẫn nói như vậy, Vương Trạch Vinh giật mình. Chẳng may có ai đó tự nổ thì sao?

Binh lính mấy nước chính chụp ảnh không sao, lãnh đạo các nước đều tỏ vẻ kiên nhẫn.

Vương Trạch Vinh cố gắng tỏ vẻ khiêm tốn để mấy nước như Nhật Bản, Ấn Độ, Philippines đứng giữa, chính hắn đứng sang bên.

Kim Nhân Đông cùng Kiều Duy Đôn bây giờ vẫn đứng bên cạnh Vương Trạch Vinh.

Thấy Vương Trạch Vinh làm như vậy, Kim Nhân Đông cười nói:

- Đồng chí Vương Trạch Vinh, với sức ảnh hưởng trên trường quốc tế của Trung Quốc hiện nay cùng với thành tích trong đại hội thì anh phải đứng ở giữa mới đúng.

Kiều Duy Đôn cũng đồng ý nói:

- Đúng thế, Bí thư Vương quá khiêm tốn.

Vương Trạch Vinh nghiêm túc nói:

- Câu này không đúng, là quốc gia có truyền thống tốt đẹp mấy ngàn năm, chúng tôi luôn có chính sách ngoại giao bình đẳng. Thực ra tôi muốn đứng chung với các nước thứ ba trên thế giới.

Nghe Vương Trạch Vinh nói thế, không ít người các nước thứ ba đều khen cách làm của Vương Trạch Vinh.

Khi chụp ảnh chung với một nước Trung Á, Vương Trạch Vinh không khỏi nhíu mày. Có hai chiến sĩ có quan khí màu đen trong người cũng ở trong này.

Thấy vậy, Vương Trạch Vinh rất chú ý đến bọn họ.

Chỉ thấy hai tên này cố chen vào giữa.

- Không tốt.

Hai người này bị ban tổ chức nói vì không biết quy củ liền tăng sức xông vào giữa.

Vương Trạch Vinh có thể thấy hai tên này cầm điều khiển trong tay.

Hắn nhảy lên đá Kiều Duy Đôn một cái, đồng thời cũng kéo Kim Nhân Đông lao ra ngoài.

Tiếng nổ rất lớn vang lên.

Ở đây vừa có tiếng nổ, trong đám binh bên dưới cũng có ba người lao về phía bàn chủ tịch.

Rất hỗn loạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.