Nhìn ba người ngồi trước mặt mình, Bí thư Lâm không khỏi khó xử.
Đối với tình hình của ba người, Bí thư Lâm sao lại không rõ. Bí thư Lâm vốn muốn bồi dưỡng Lý Kiền Ý làm đầu, Vương Trạch Vinh và Thi Xương Vũ hỗ trợ, thêm lực lượng hai người này thì lực lượng Lâm hệ ở Trung ương có thể nói vững như thái sơn. Nhưng theo thời gian, Bí thư Lâm phát hiện suy nghĩ của mình càng lúc càng khó thực hiện.
Thấy Lý Kiền Ý có vẻ nôn nóng, Bí thư Lâm thở dài một tiếng. quyền lực đúng là quá mê người, với tâm trí của Lý Kiền Ý nếu không quá suy nghĩ lên chức thì y sao có thể phạm nhiều sai lầm như vậy.
Lý Kiền Ý gần đây không ngừng tới nhà Ngô lão, Bí thư Lâm biết. Thấy Lý Kiền Ý cố gắng lấy lòng Ngô lão, Bí thư Lâm chỉ có thể lắc đầu. Ngô lão là người khôn khéo, không đến lúc cuối cùng thì ông ta sao có thể dễ dàng có quyết định.
Bây giờ mặc dù Ngô lão chiếm ưu thế trong quân đội nhưng không phải Ngô lão hoàn toàn có thể nắm giữ. Sau cố gắng của Lão bí thư và mình, quân đội cũng dần có một bộ phận lực lượng do mình nắm giữ. Đến lúc quan trọng chưa chắc Ngô lão đã khống chế được cục diện.
Đối với biểu hiện của Lý Kiền Ý trong thời gian gần đây, Bí thư Lâm ngoài miệng không nói gì nhưng trong lòng đương nhiên có ý kiến. Lý Kiền Ý là người ngài dốc sức dựng lên mà lại chạy tới lấy lòng Ngô lão, đây là biểu hiện của sự không trung thành.
Để người như vậy lên thì nhất định phải suy nghĩ.
Mọi người ngồi xuống, Bí thư Lâm đưa cho mỗi người một điếu thuốc.
Vương Trạch Vinh châm thuốc hút. Hôm nay có thể nhận con ruột của hắn làm con nuôi là chuyện làm hắn vui nhất. Ít nhất về sau hắn quan tâm con của mình cũng không bị ai nói gì.
Nghĩ đến đây, hắn phải thầm khen ý tưởng của Uông Kiều.
Nhận con mình làm con nuôi, Vương Trạch Vinh châm thuốc hút mà không phải suy nghĩ chuyện gì khác.
Biểu hiện của Lý Kiền Ý lại kém hơn nhiều.
- Bí thư Lâm, hay là tôi bố trí việc nhận con nuôi này.
Lý Kiền Ý hỏi Bí thư Lâm.
Chuyện này đối với Lý Kiền Ý mà nói đương nhiên là việc tốt, nếu như làm lớn thì mọi người ở Bắc Kinh sẽ thấy quan hệ giữa mình và Bí thư Lâm càng gần hơn, nhất định sẽ đánh giá lại mình.
Thấy Lý Kiền Ý hưng phấn như vậy, Vương Trạch Vinh lại rất bình tĩnh, Thi Xương Vũ cũng có vẻ bình tĩnh, Bí thư Lâm nghĩ việc mình bồi dưỡng có khi nhầm người.
Nói thật từ trước đến giờ Bí thư Lâm mặc dù có cái nhìn với Lý Kiền Ý nhưng vẫn coi là người trọng điểm bồi dưỡng. Bây giờ tấy Lý Kiền Ý lúc cần nhất lại không trầm ổn, Bí thư Lâm lần đầu tiên có suy nghĩ về việc sử dụng đối phương.
Bí thư Lâm xua tay nói:
- Chuyện này chỉ mời mấy người thân thiết tới ngồi ăn một bữa là được.
Nói xong, Bí thư Lâm nói với Vương Trạch Vinh:
- Trạch Vinh, biểu hiện gần đây của cậu trong quân đội rất tốt. Cậu có thể xuống cơ sở tìm hiểu tình hình, hơn nữa còn đưa ra không ít đề nghị hợp lý với việc xây dựng quân đội khiến mấy người Bành Bộ Thuân đánh giá cao.
- Bí thư Lâm, nói thật tôi là người bên hành chính, nếu Trung ương phân công tôi phụ trách bên quân đội, tôi phải tìm hiểu tình hình. Trong thời gian này tôi đã tìm hiểu được không ít, càng tìm hiểu tôi càng lo cho tình hình quân sự Trung Quốc. Bí thư Lâm, xây dựng quân đội không thể buông lỏng, bây giờ trong quân đội hô khẩu hiệu thì vang nhưng đưa ra chiến trường sợ là sẽ có nhiều vấn đề.
Có Lý Kiền Ý và Thi Xương Vũ ở đây nhưng Vương Trạch Vinh vẫn nói suy nghĩ trong lòng mình ra.
Bí thư Lâm cũng biết chuyện này nên gật đầu nói:
- Từ thời Lão bí thư thì mọi người đã biết một chút vấn đề, cũng bắt tay vào giải quyết. Cậu nói đúng, xây dựng quân đội phải tăng cường. Mọi người cũng thấy nguy cơ. Đảm bảo đoàn kết, ổn định là điều quan trọng nhất đối với Trung Quốc, mà như vậy cần có lực lượng quân đội đủ mạnh.
Vương Trạch Vinh hiểu nỗi khổ tâm của Lý Kiền Ý, bây giờ Trung Quốc không thể loạn.
….
Vương Trạch Vinh từ nhà Bí thư Lâm đi ra liền đến Uông gia. Hắn ngồi nói chuyện với Uông Nhật Thần một lát thì Uông Phỉ về.
Uông Phỉ vừa vào đã cười nói với hắn:
- Em biết ngay anh sẽ đến mà.
- Hôm nay em không phải đi làm à?
Vương Trạch Vinh cười nói.
- Tiểu Kiều vừa về nên em xin phép nghỉ chơi với chị ấy.
Uông Nhật Thần cười nói:
- Suốt ngày không đi làm, cháu đúng là.
Uông Phỉ cười hì hì với ông nội rồi đi rót nước cho Vương Trạch Vinh:
- Sao anh không rót nước uống vậy?
- Anh cũng vừa đến nên chưa kịp rót.
Vương Trạch Vinh nói.
- Ông nội, hôm nay Trạch Vinh đến nhà Bí thư Lâm rồi nhận con của Tiểu Kiều làm con nuôi.
Uông Nhật Thần ngẩn ra rồi hỏi rõ đầu đuôi.
Nghe xong, Uông Nhật Thần nói:
- Trạch Vinh, từ việc này có thể thấy Lý Kiền Ý đã cảnh giác với cháu. Sau này cháu làm gì cũng cần cẩn thận hơn.
Uông Nhật Thần từ lời Uông Phỉ nói đã nghe ra nội tình.
Uông Phỉ nói:
- Vốn Tiểu Kiều chỉ muốn mình Trạch Vinh nhận cháu bé làm con nuôi nhưng Lý Kiền Ý lại kéo cả Thi Xương Vũ đòi nhận theo.
Uông Nhật Thần nhìn Vương Trạch Vinh:
- Trạch Vinh, còn không đầy năm nữa là tới Đại hội Đảng, bây giờ vị trí của Hoa Thái Tường thì mọi người đều đang nhìn. Cháu cũng bắt đầu tiến vào quân đội nhưng không được sơ suất.
Uông Phỉ nói:
- Ông nội nói đúng, cháu nghe Tiểu Kiều nói có không ít người nhìn chằm chằm vào vị trí đó, cũng có người trong quân đội không phục Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh cười cười không nói, việc này hắn sao có thể không biết.
Uông Nhật Thần nói:
- Trạch Vinh, mọi người đều đang bố trí, sau Đại hội Đảng lần này Bí thư Trịnh nếu không có bất ngờ xảy ra thì vẫn làm Tổng bí thư, nhân viên khác cũng không thay đổi mấy, thay đổi lớn nhất là mấy vị trí ủy viên Bộ Chính trị kia, có người mới tiến vào, người cũ muốn củng cố vị trí, người có khả năng đều nhìn chằm chằm vào vị trí của Hoa Thái Tường.
Vương Trạch Vinh nói:
- Tình hình đúng là như vậy ạ. Bí thư Trịnh làm thêm khóa nữa sẽ lui. Sau khi Bí thư Trịnh lui thì bình thường đều là Phó chủ tịch lên làm Tổng bí thư, đây là điều tất nhiên. Chỉ cần nắm được chức Phó chủ tịch vào tay thì nếu không có bất ngờ xảy ra sẽ thành Tổng bí thư.
Mắt Uông Phỉ sáng lên:
- Trạch Vinh bây giờ về cơ bản đang tiếp nhận công việc của Hoa Thái Tường, anh chắc là lựa chọn tốt nhất cho vị trí Phó chủ tịch.
Nghĩ đến Vương Trạch Vinh có thể thành Tổng bí thư, Uông Phỉ kích động đến độ mặt đỏ bừng lên.
Uông Nhật Thần khẽ lắc đầu nói:
- Cháu đó, toàn nghĩ chuyện dễ dàng thôi. Nếu muốn ngồi vào vị trí Phó chủ tịch thì sự ủng hộ của quân đội là rất quan trọng. Cháu không thấy Lý Kiền Ý toàn chạy tới chỗ Ngô lão sao? Không thấy trong nhà lão Ngụy cũng có không ít người tới sao? Không đến lúc cuối cùng thì chưa ai chịu nhận thua.
Điều Uông Nhật Thần nói làm Uông Phỉ lo lắng. Cô vội vàng nói:
- Trạch Vinh, anh cũng chạy một chút đi.
Vương Trạch Vinh chỉ nở nụ cười.
Uông Nhật Thần cũng cười. Hai người bây giờ cũng đang âm thầm làm việc này. Lực lượng nắm giữ trong tay không đến lúc cuối cùng sẽ không bung ra.
Thấy hai người nở nụ cười, Uông Phỉ mới biết mình hơi khẩn trương. Cô cười nói:
- Em tin anh.
Uông Nhật Thần đứng lên nói:
- Ông phải đi gặp mấy ông bạn, hai đứa ở nhà nói chuyện.
Thấy Uông Nhật Thần đã đi, Uông Phỉ đi tới ôm chặt lấy Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh cũng không chịu yên mà bế bổng Uông Phỉ vào phòng.
Tất cả đều rất tất nhiên, hai người điên đảo trong phòng.
Nhìn Uông Phỉ nằm trong lòng mình, Vương Trạch Vinh dựa lưng vào thành giường, châm thuốc hút.
Khẽ lấy tay vuốt ve ngực Vương Trạch Vinh, Uông Phỉ đột nhiên nói:
- Trạch Vinh, Tiểu Kiều rất khổ.
Thấy Uông Phỉ nhắc với Tiểu Kiều, Vương Trạch Vinh có chút giật mình:
- Việc này chúng ta không lo được.
- Anh, có phải chuyện trong quân đội không dễ đối phó?
- Quan chức địa phương muốn tiến vào trong quân đội đương nhiên là khó khăn.
Vương Trạch Vinh nói.
Uông Phỉ nghe vậy liền nhỏ giọng nói:
- Trạch Vinh, bố Tiểu Kiều đã mất nhưng không ít người của bác vẫn nghe Tiểu Kiều. Hơn nữa do Bí thư Lâm giúp nên sĩ quân Lâm hệ cũng bắt đầu dựa vào Tiểu Kiều.
Vương Trạch Vinh khẽ vuốt ve lưng trần của cô:
- Em đúng là cái gì cũng biết.
Uông Phỉ cười hì hì nhìn Vương Trạch Vinh:
- Mặc kệ, vì sự phát triển của anh em đồng ý chuyện của anh và Tiểu Kiều.
Vương Trạch Vinh ra vẻ nghiêm túc, trừng mắt nhìn Uông Phỉ:
- Anh có chuyện gì với Tiểu Kiều chứ?
- Anh nghĩ em không nhìn ra sao? Anh phải biết người hiểu Tiểu Kiều nhất là em. Không nói Tiểu Kiều nằm mơ gọi tên anh, chỉ riêng biểu hiện bình thường cũng tỏ vẻ quan tâm tới anh. Hôm nay Tiểu Kiều muốn anh nhận cháu bé làm con nuôi chính là muốn kéo gần quan hệ với anh. Em nghĩ nếu anh và Tiểu Kiều có quan hệ kia thì sẽ tốt hơn với anh vì có thêm lực lượng trong quân đội.
Vương Trạch Vinh có chút ngạc nhiên rồi khẽ vỗ mông Uông Phỉ:
- Em nghĩ gì thế hả