- Phó thị trưởng Vương, hôm nay có lịch đến huyện Vũ Lâm kiểm tra công tác Luân chuyển đất đai. Đồng chí Ngô Quân Chính đang chờ ở ngoài. Thư ký Hác Duệ Bân đi vào và nói đã đánh thức Vương Trạch Vinh khỏi dòng suy nghĩ, hắn thiếu chút nữa quên chuyện này.
- Đi thôi.
Vương Trạch Vinh đứng dậy đi ra ngoài.
Huyện Vũ Lâm là một huyện có nhiều núi và chỉ hơn Huyện Đại Phường có một chút, nhưng đều là huyện lạc hậu của Quán Hà. Đi theo Chủ tịch huyện Lý Hạ và Chánh văn phòng Luân chuyển đất đai Chu Lan Hương, Vương Trạch Vinh cẩn thận quan sát tình hình triển khai công tác ở các xã.
- Lão Lý, tôi lần này muốn đến thôn Đại Quả xem một chút.
Vương Trạch Vinh nói. Thôn Đại Quả là thôn nghèo nhất huyện, muốn đến nơi thì mọi người phải đi bộ nửa ngày mới tới. Lý Hạ nói:
- Phó thị trưởng Vương, đường ở đó rất khó đi, xe cũng không vào được.
Ý của hắn là tốt nhất đừng đến đó. Vương Trạch Vinh hỏi:
- Thôn Đại Quả có bao nhiêu hộ?
Lý Hạ nói:
- Có hơn trăm hộ nhưng rất phân tán.
Vương Trạch Vinh nói:
- Trên huyện đã suy nghĩ tập trong bọn họ vào Hợp tác xã chưa?
Lý Hạ nói:
- Bây giờ có hai vấn đề, một là kinh phí xây dựng Hợp tác xã, hai là thôn Đại Quả này rất khó di dời.
Lý Hạ nói cũng có lý. Bây giờ có không ít nông dân không muốn rời chỗ ở nhiều năm của mình, công tác tư tưởng rất khó làm.
Vương Trạch Vinh vẫn quyết định đến thôn Đại Quả. Trưởng thôn tên là Hoàng Lão Thất, thấy nhiều lãnh đạo đến như vậy, Hoàng Lão Thất vội vàng chạy đến cười nói với chủ tịch xã:
- Chủ tịch Lâm, sao hôm nay lại đến thôn Đại Quả vậy?
Chủ tịch xã Lâm Lập kéo Hoàng Lão Thất lại rồi nói:
- Lão Thất, hôm nay Phó thị trưởng Vương đến, không được nói linh tinh.
Nghe thấy có Phó thị trưởng đến, Hoàng Lão Thất càng thêm sợ hãi. Đây là quan to hơn cả Chủ tịch huyện cơ mà.
Quan lớn như vậy mà đến thôn Đại Quả, điều này làm Hoàng Lão Thất rất kích động:
- Chủ tịch, tôi nên nói gì?
- Nói những lời dễ nghe một chút.
Lâm Lập nói.
Vương Trạch Vinh cũng không hỏi gì nhiều Hoàng Lão Thất, hắn đi đến từng nhà kiểm tra, hỏi cuộc sống của bọn họ. Hoàng Lão Thất ngồi trong một căn nhà đã cũ kỹ và xuống cấp rồi nói với Lý Hạ:
- Tình hình thôn Đại Quả rất không tốt, trong núi không có gì đặc biệt cả nên làm đường đến đây là không thực tế. Tôi thấy huyện Vũ Lâm các anh nên mau chóng động viên mọi người chuyển ra ngoài.
Nghe thấy Vương Trạch Vinh muốn chuyển hết cả thôn, Hoàng Lão Thất vội vàng nói:
- Phó thị trưởng Vương, tôi có thể nói vài câu không?
Vương Trạch Vinh cười cười nhìn hắn mà nói:
- Đương nhiên, anh có thể nói.
Hoàng Lão Thất nói:
- Tổ tiên người dân trong thôn đều ở đây, nếu muốn chuyển hết mọi người ra thì hơi khó khăn, rất nhiều người không muốn.
Vương Trạch Vinh nói:
- Anh nói có lý, nhưng anh có nghĩ nếu tiếp tục ở đây thì cuộc sống của mọi người không được cải thiện, chưa chắc đã ăn no.
Vừa nãy Vương Trạch Vinh thấy nhiều người chen chúc trong một căn nhà xuống cấp, món ăn hầu như không có thịt, quần áo có lẽ đều do từ các nơi khác quyên góp. Hoàng Lão Thất nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy liền không biết nói gì nữa.
- Như vậy đi, tài chính sẽ do thành phố lo liệu, huyện Vũ Lâm các anh phụ trách xây dựng một Hợp tác xã lớn. Các hộ dân nào muốn đến ở thì vào ở trước, không nên cưỡng chế. Chúng ta cứ làm nhà cho tất các hộ rồi lựa chọn một số nhà đi vào. Tôi tin rằng bọn họ chỉ cần sống tốt thì các hộ khác cũng sẽ từ từ chuyển đến đó.
Lý Hạ vui vẻ nói:
- Xin Phó thị trưởng Vương yên tâm, chỉ cần có tài chính thì huyện Vũ Lâm nhất định sẽ làm tốt việc này.
Vương Trạch Vinh nói:
- Không thể luôn ngóng vài tiền từ thành phố rót xuống, huyện Vũ Lâm phải tăng cường triển khai công tác Luân chuyển đất đai. Công tác Luân chuyển đất đai càng thêm có lợi cho nông dân thoát nghèo.
Vương Trạch Vinh nhìn Hoàng Lão Thất rồi nói:
- Anh thấy như vậy có được không, huyện sẽ chọn một nơi thuận tiện đi lại để xây nhà, sa đó để các hộ vào ở trước, chính quyền sẽ cung cấp các điều kiện sống, không cưỡng chế ai hết.
Hoàng Lão Thất suy nghĩ một chút rồi nói:
- Ở cả hai bên có được không?
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Đương nhiên là được.
Hoàng Lão Thất vỗ đùi mà nói:
- Vậy thì tốt rồi. Các thôn dân chủ yếu là lo lắng sau khi ra ngoài sẽ không thích nghi được với cuộc sống.
Trên đường về, Vương Trạch Vinh lúc này mới nhớ tới Chu Lan Hương và Ngô Quân Chính là bạn học cũ. Hắn hơi quan sát Chu Lan Hương thì thấy đó là một người phụ nữ xinh đẹp, mặc dù đã kết hôn nhưng vẫn rất hấp dẫn. Vương Trạch Vinh lại nhìn Ngô Quân Chính thì thấy hắn đang nói chuyện với Chu Lan Hương.
Đi cả ngày đường làm Vương Trạch Vinh rất mệt. Nhớ lại trước đây khi ở xã Hoàn Thành, hắn thường xuyên đến các thôn xa cũng không mệt gì, không ngờ bây giờ mới đi có một ngày đã mỏi hết cả người.
Chẳng qua sau việc hôm nay, Vương Trạch Vinh đột nhiên phát hiện mình đã tìm được mục tiêu. Trên bàn tiệc, Vương Trạch Vinh tự nhiên là trung tâm. Bí thư huyện ủy Lam Vũ tự mình chạy đến tiếp. Nghe thấy Vương Trạch Vinh đến, Lam Vũ vội vàng từ trên tỉnh về. Nếu không ăn cơm cùng Vương Trạch Vinh, hắn cảm thấy rất lo lắng.
Sau khi rượu và đồ ăn được mang lên, Lam Vũ rót một chén lớn rồi nói với Vương Trạch Vinh:
- Phó thị trưởng Vương, bởi vì huyện tiến hành thu hút đầu tư nên tôi lên tỉnh đàm phán. Vì thế không thể cùng ngài xuống xã, tôi xin tự phạt mình ba chén.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Công tác thu hút đầu tư là chuyện lớn, anh có thể một lòng vì công việc, đó là chuyện tốt.
Nghe thấy Vương Trạch Vinh nói như vậy, Lam Vũ càng thêm lo lắng. Chủ tịch huyện Lý Hạ nói:
- Bí thư Lam, hôm nay Phó thị trưởng Vương đã nói thành phố sẽ rót một khoản tài chính xây dựng Hợp tác xã cho thôn Đại Quả, sau đó chuyển các hộ dân của thôn Đại Quả đến đó.
Lam Vũ nghe xong liền vui vẻ nói:
- Được Phó thị trưởng Vương ủng hộ, tin rằng nông dân thôn Đại Quả rất nhanh sẽ thoát nghèo.
Vương Trạch Vinh nói:
- Quán Hà còn nhiều nơi nghèo, các nơi không thể cứ trông chờ vào tiền cứu trợ của thành phố. Các anh phải cố gắng nghĩ biện pháp. Bí thư Lam, anh lên tỉnh đàm phán thế nào rồi?
Lam Vũ hưng phấn nói:
- Một công ty kinh doanh hoa quả định đầu tư ở huyện Vũ Lâm, về cơ bản đã xong.
Vương Trạch Vinh vui vẻ nói:
- Công ty này có thể khiến huyện Vũ Lâm có thêm một ngành sản xuất, đây là chuyện tốt. Các anh nhất định phải nhân cơ hội này mà phát triển.
Nhìn Chánh văn phòng Luân chuyển đất đai huyện Vũ Lâm – Chu Lan Hương; Vương Trạch Vinh nói:
- Công tác Luân chuyển đất đai của huyện Vũ Lâm nhất định phải tiến hành thật tốt.
Chu Lan Hương nói:
- Xin Phó thị trưởng Vương yên tâm, Huyện ủy, ủy ban rất coi trọng công tác này. Bí thư Lam và Chủ tịch Lý thường xuyên quan tâm và chỉ đạo.
Nghe Chu Lan Hương nói như vậy, Lam Vũ và Lý Hạ đều cười cười.
Vương Trạch Vinh cũng có ấn tượng tốt đối với Chu Lan Hương này. Xem ra chỗ nào cũng có nhân tài.
Thấy Chu Lan Hương, Vương Trạch Vinh như thấy được mình ở thời gian trước, mình trước đó làm gì cũng đều rất cẩn thận, sợ đắc tội với các lãnh đạo. Thấy Vương Trạch Vinh nhìn chằm chằm Chu Lan Hương đến thất thần, Lam Vũ không khỏi động tâm. Chẳng lẽ Phó thị trưởng Vương có ý với Chu Lan Hương sao. Xem ra phải thay đổi thái độ với Chu Lan Hương này thôi.
Lý Hạ cũng là người giỏi quan sát nên thấy được cảnh này. Hắn liếc nhìn Chu Lan Hương một cái. Lý Hạ thầm nghĩ Chu Lan Hương này đẹp như vậy, khó trách làm Phó thị trưởng Vương động tâm. Ngô Quân Chính ngồi ở bên cũng đã sớm suy nghĩ rất nhiều, mình xem ra phải giữ khoảng cách với Chu Lan Hương mới được.
Chu Lan Hương cũng nhìn ra điều này, trong lòng vừa giật mình, vừa hưng phấn. Vương Trạch Vinh rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, thấy mọi người nhìn mình liền cười nói:
- Các anh làm rất tốt. Tôi hy vọng lần sau đến thì công tác Luân chuyển đất đai của huyện Vũ Lâm đã phát triển thêm mức nữa.
Lam Vũ cười nói:
- Xin Phó thị trưởng Vương yên tâm, bắt đầu từ hôm nay chúng tôi sẽ càng tập trung hơn, cố gắng trong thời gian nhanh nhất làm tốt việc này.
Lý Hạ cũng nói:
- Lần sau Phó thị trưởng Vương đến, huyện Vũ Lâm nhất định đã thay đổi rất nhiều.