Quan Khí​

Chương 834: Chương 834: Chuyện ngoài ý muốn




Hoạt động chúc mừng Thường Hồng lên cấp tổ chức rất long tọng, không chỉ tỉnh Giang Sơn mà ngay cả phó Thủ tướng Hà cũng đến, điều này nói rõ Trung ương rất coi trọng hoạt động này.

Phó thủ tướng Hà là một người cao gầy, mặt luôn lộ vẻ nghiêm túc như có người nợ tiền vậy.

Nói thật đối mặt với Phó thủ tướng Hà, mọi người khá sợ hãi.

Vương Trạch Vinh cũng nhìn ra Phó thủ tướng Hà rất quan tâm đến con gái mình, đi đâu cũng bảo Cố Vũ đi cùng.

Xem ra là đến để tạo thế cho Cố Vũ.

Vương Trạch Vinh cũng thầm than Cố Vũ đến tỉnh Giang Sơn thì thực lực không đủ, ngoài việc liên minh với người khác ra thì cách trực tiếp nhất là để chỗ dựa tới và thể hiện thực lực của bản thân.

Vương Trạch Vinh hiểu thêm về tình hình của Cố Vũ. Sau khi Cố Vũ lấy con của Phó thủ tướng Hà, con trai Phó thủ tướng Hà đã chết trong tai nạn xe, mặc dù là như vậy nhưng Cố Vũ vẫn được Phó thủ tướng Hà tin tưởng. Từ trước đến giờ Hà gia đều thấy mình có lỗi với Cố Vũ nên toàn tâm giúp đỡ.

Quả nhiên sau khi thấy Cố Vũ có chỗ dựa mạnh như vậy, tâm trạng cán bộ tỉnh Giang Sơn bắt đầu thay đổi.

Điều này Vương Trạch Vinh tạm thời không quan tâm, Phó thủ tướng Hà đến Thường Hồng là chuyện lớn, vấn đề an ninh trật tự cần Vương Trạch Vinh tự mình đi xem. Hắn đúng là đang rất mệt.

Nghi thức lên cấp rất long trọng, Phó thủ tướng Hà và lãnh đạo tỉnh Giang Sơn đều phát biểu.

Ngay sau khi nghi lễ kết thúc thì xảy ra chuyện khá ngạc nhiên, chỉ thấy Phó thủ tướng Hà vẫy Vương Trạch Vinh đi tới rồi nói:

- Đồng chí Vương Trạch Vinh, công tác Thường Hồng làm rất tốt, tôi rất vui.

Vương Trạch Vinh vội vàng nói:

- Đây đều do tỉnh ủng hộ mà có được.

Phó thủ tướng Hà cười nói:

- Tôi vẫn chú ý đến sự phát triển của đồng chí, hy vọng đồng chí có thể giữ được xu thế như vậy. Bây giờ đồng chí đã là Thường vụ tỉnh ủy, cần lưu ý nhiều với công tác của tỉnh, có vấn đề gì có thể nói cho tôi.

Nghe Phó thủ tướng Hà nói như vậy, vẻ mặt lãnh đạo tỉnh Giang Sơn không tốt mấy. Vương Trạch Vinh này tạo quan hệ với Phó thủ tướng Hà từ bao giờ?

Đám người Lăng Vũ Trình càng nghĩ nhiều hơn. Nhìn Cố Vũ đang đứng đó cười cười, bọn họ lập tức suy nghĩ đến các thế lực trong Tỉnh ủy. Nếu Cố Vũ liên minh với đám người Vương Trạch Vinh, vậy thực lực bọn họ không phải rất lớn ư?

- Đồng chí Vương Trạch Vinh, lại đây chụp ảnh với tôi.

Phó thủ tướng Hà không ngờ còn gọi Vương Trạch Vinh đến chụp ảnh riêng với mình.

Vương Trạch Vinh ngoài mặt tỏ vẻ vui mừng nhưng trong lòng lại nghĩ Phó thủ tướng Hà đây là làm cho cán bộ tỉnh Giang Sơn xem.

Sau khi chụp ảnh, Phó thủ tướng Hà vỗ vỗ vai Vương Trạch Vinh rồi rời khỏi Thường Hồng.

Bởi vì chiêu này của Phó thủ tướng Hà, Vương Trạch Vinh biết tình hình Tỉnh ủy tỉnh Giang Sơn sẽ biến hoá. Hắn vừa âm thầm quan sát thì thấy hai người Lăng Vũ Trình và Tả Quân Huy không thích mình đi cùng Cố Vũ.

Tạm thời bỏ suy nghĩ này ra khỏi đầu, Vương Trạch Vinh rất nhanh vùi đầu vào hoạt động chúc mừng.

Phó thủ tướng Hà chỉ đến phát biểu, ông có rất nhiều việc nên phải đi. Chẳng qua lần này có nhiều Lãnh đạo bộ, lãnh đạo tỉnh Giang Sơn tới, không được xảy ra chuyện.

Nhân thời gian ngắn ngủi buổi trưa, Vương Trạch Vinh triệu tập cuộc họp ngắn để nghe các thường vụ báo cáo công việc.

Bây giờ ở Thường Hồng thì ai cũng biết thực lực của Vương Trạch Vinh, không ai dám chống đối hắn. Điều này làm Vương Trạch Vinh có quyền lực tuyệt đối trong hội nghị.

Một lần nữa bố trí công việc, Vương Trạch Vinh về văn phòng nghỉ ngơi.

Vương Trạch Vinh chưa nghỉ được bao lâu thì Lưu Băng Tinh gọi tới.

Vương Trạch Vinh lúc này mới nhớ ban Tuyên giáo Tỉnh ủy và Thị ủy mời không ít ngôi sao đến biểu diễn, trong đó có cả Lưu Băng Tinh.

Mai sẽ biểu diễn, các ngôi sao bắt đầu đến từ đêm nay.

- Em đến rồi.

Lưu Băng Tinh nhỏ giọng nói.

Vương Trạch Vinh nói:

- Chuẩn bị tốt rồi chứ?

Lưu Băng Tinh nói:

- Em lần này chuyên môn viết bài hát “Hát tặng Thường Hồng”, đến lúc đó anh nhất định phải nghe đó.

Nghe Lưu Băng Tinh nói như vậy, Vương Trạch Vinh càng thấy yêu cô hơn, hắn nói:

- Em chú ý nghỉ ngơi, đừng mệt quá đó.

- Vâng, có người đến, em dập máy đây. Lần này anh chắc không rảnh, em nhớ anh.

Vương Trạch Vinh tính toán lịch thì thấy không có thời gian rảnh nên đành nói:

- Anh bây giờ không dám chắc, đến lúc đó xem sao.

Lưu Băng Tinh cũng biết lần này không thể gặp riêng. Là ca sĩ nổi tiếng khắp nước, fan rất nhiều, phóng viên đi theo nhiều, dù như thế nào cũng không thể gặp riêng. Mà Vương Trạch Vinh là Bí thư thị ủy nên rất nhiều việc.

- Vâng, em về Bắc Kinh chờ anh.

Lưu Băng Tinh hôn qua máy xong mới tắt cuộc gọi.

Vương Trạch Vinh vừa dập máy thì Trưởng ban Tuyên giáo Chu Lương đã vội vàng gõ cửa đi vào và nói:

- Bí thư Vương, xảy ra một chuyện.

Trong thời gian này Chu Lương rất bận việc tuyên truyền, Vương Trạch Vinh mời y ngồi xuống rồi nói:

- Có việc gì từ từ nói.

Chu Lương không ngồi xuống mà đứng đó nói:

- Bí thư Vương, ngày mai sẽ biểu diễn, nam ngồi sao Phổ Hoa chúng ta liên lạc nói tiền trả quá ít, đòi tăng giá.

Mẹ nó chứ.

Lần này mời ngôi sao đến thì đã tốn rất nhiều việc. Phổ Hoa là nam ca sĩ nổi tiếng ở khắp Trung Quốc, hơn nữa cùng cấp với Lưu Băng Tinh, giá để y ra hát là rất cao.

- Y nói bao nhiêu không?

Vương Trạch Vinh hỏi.

Chu Lương nói:

- Lần này chúng ta đã phải trả 300 ngàn cho một bài nhưng Phổ Hoa nói y là ca sĩ hạng một nên ít nhất 500 ngàn.

- Trưởng ban Tiền thấy việc này như thế nào?

Vương Trạch Vinh hỏi.

Việc này do tỉnh chỉ định, mặc dù tiền do Thường Hồng bỏ ra nhưng vẫn phải hỏi ý Tiền Đại Quân.

Chu Lương nói:

- Ý của Trưởng ban Tiền là bảo tôi đến xin chỉ thị của ngài, xem ý kiến của ngài. Tài chính lần này đã tính toán cụ thể, nếu làm như lời Phổ Hoa thì tôi sợ người khác cũng đòi hỏi như vậy. Nếu như thế thì tôi sợ ảnh hưởng đến buổi diễn ngày mai.

Vương Trạch Vinh nhìn Chu Lương, hắn coi như hiểu suy nghĩ của Tiền Đại Quân. Sức ảnh hưởng của các ca sĩ dần tăng lên, bọn họ nổi tiếng cả nước, không ngừng đòi giá cao hơn. Phổ Hoa này có lẽ sau lưng có chỗ dựa cho nên Chu Lương và Tiền Đại Quân đều không muốn chọc vào.

- Phổ Hoa có lai lịch gì?

Nghe thấy thế, Chu Lương do dự một chút rồi nói:

- Bí thư Vương, tôi nghe nói Phổ Hoa đang yêu con gái của Bộ trưởng Bộ Công an.

Bảo sao Chu Lương lại tìm tới mình. Vương Tiến Minh là Bộ trưởng Bộ Công an, thực lực rất lớn. Chu Lương là người Trương hệ, thực lực của gia tộc Trương Đại Vi lại không còn mạnh như trước. Tiền Đại Quân là người Phú gia, Phú gia cũng không muốn vì việc này mâu thuẫn với Vương gia cho nên mới đẩy sang mình.

- Tôi giải quyết.

Vương Trạch Vinh không đùn đẩy mà trực tiếp nói.

Nhìn Chu Lương đi ra, Vương Trạch Vinh gọi cho Vương Tú Toàn rồi nói:

- Tú Toàn, nhà chú bây giờ rất thiếu tiền sao?

Vương Tú Toàn đang ngủ trưa lại nghe thấy Vương Trạch Vinh hỏi như vậy thì không kịp có phản ứng:

- Vương ca, sao thế, anh bây giờ đang không phải rất bận chuyện của Thường Hồng sao? Sao lại rảnh gọi cho tôi thế. Tiền tôi có, chẳng qua nếu Vương ca giúp tôi thì tôi vui vẻ nhận.

Vương Trạch Vinh nói:

- Bây giờ có người muốn yêu sách với tôi, chú nói nên làm như thế nào?

- Vương ca, xảy ra chuyện gì thế, có phải là do chỗ tôi?

Vương Tú Toàn vội vàng nói.

- Tôi hỏi chú, Phổ Hoa là như thế nào, đã đồng ý đến biểu diễn mà bây giờ lại đòi tăng giá, không sẽ không diễn.

- Mẹ nó chứ, thằng chó đó suốt ngày theo em gái tôi, không biết sao em gái tôi rất mê nó.

- Chú nói nên làm như thế nào bây giờ? Mai biểu diễn mà bây giờ y đòi tăng giá, có nên tăng giá không?

Vương Tú Toàn cũng nóng nảy, Phổ Hoa này dám yêu sách với Vương Trạch Vinh. Y vội vàng nói:

- Vương ca yên tâm, tôi xử lý.

Vương Tú Toàn dập máy rồi đi vào gõ cửa phòng Vương Tiến Minh.

Vương Tiến Minh đang ở nhà, nghe xong Vương Tú Toàn nói thì hơi tái mặt lại.

- Bắt đầu từ bây giờ Vương gia chúng ta cắt đứt quan hệ với Phổ Hoa kia, thằng này trong mắt chỉ có tiền mà không có đạo đức nghề nghiệp thì sao xứng với người Vương gia. Như vậy đi, đầu tiên nghĩ cách để Phổ Hoa tới Thường Hồng biểu diễn, sau đó lập tức chèn ép. Bố muốn xem ai có thể giúp nó.

Vương Tú Toàn có thể thấy lão gia tử rất giận:

- Bố, con sợ em.

Vương Tiến Minh nhíu mày nói:

- Không phải nghĩ đến nó, Vương gia chúng ta nhất định không thể để loại người như Phổ Hoa lấy em gái con, bố biết việc này con có thể xử lý tốt.

Vương Tiến Minh nói xong liền đi ngủ.

Vương Tú Toàn dậm chân, trong lòng thầm mắng dù như thế nào thế nào cũng phải xử lý thằng này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.