Ngay khi Vương Trạch Vinh phê bình Trịnh Dị Lợi, Tỉnh ủy đã có chút thay đổi. Một số người thấy thái độ của Vương Trạch Vinh liền âm thầm hoạt động.
Quan trường chính là như vậy, một vị trí, nhất là vị trí quan trọng sẽ ảnh hưởng tới một loạt quan chức. Trịnh Dị Lợi là Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy, nếu vị trí của y mà thay đổi sẽ dẫn tới liên tiếp phản ứng.
Trịnh Dị Lợi có chỗ dựa thì mọi người biết. Nhưng Vương Trạch Vinh cũng có chỗ dựa, càng nhiều người âm thầm hành đồng. Theo mọi người nghĩ đánh ngã Trịnh Dị Lợi mọi người đều có chỗ tốt. Trịnh Dị Lợi ngã, có thể nhất chính là Vương Trạch Vinh muốn thay hết người của Trịnh Dị Lợi. Đến lúc đó luôn không ít được.
Vương Trạch Vinh rất mạnh ở Nam Điền, hắn lại sắp tiến bộ, ai chẳng muốn theo người như vậy.
Trịnh Dị Lợi không được Chu Thế Khánh giúp đỡ thì mới phát hiện chỗ dựa tuyệt đối của mình bây giờ cũng phải nhường Vương Trạch Vinh.
Trịnh Dị Lợi rất sợ hãi. Trong điện thoại không được Chu Thế Khánh giúp. Trịnh Dị Lợi liền lấy lý do hợp tác với Sơn Thành mà bay tới đó. Y cảm thấy không được Chu Thế Khánh ủng hộ thì mình nhất định sẽ có vấn đề.
Mấy hôm nay Vương Trạch Vinh rất thoải mái. Diệp Ny Na không ở nhà mà tới tiểu khu mà Lữ Hàm Yên mua trước đó.
Chủ nhật Lữ Hàm Yên mang con từ Bắc Kinh về Nam Điền. Cô cũng nhìn ra Vương Trạch Vinh và Diệp Ny Na đã có quan hệ, tâm trạng có chút phức tạp nhưng cô biết việc nhất định sẽ diễn ra.
Lữ Hàm Yên vừa vào cửa đã kéo Vương Trạch Vinh vào phòng ngủ:
- Trạch Vinh, lần này em về Bắc Kinh thì bố đã nói hy vọng anh về Bắc Kinh. Đại hội sắp tới, rất nhiều người muốn anh gặp bọn họ.
Vương Trạch Vinh biết đây là Hạng Nam muốn giao người của ông cho hắn. Người của Hạng Nam có nhiều nhân viên cao cấp, ông sẽ lui nên những người này cần chỗ dựa.
- Có định ngày nào không em?
Vương Trạch Vinh đương nhiên hy vọng tiếp nhận lực lượng của Vương Trạch Vinh.
- Anh quyết định thời gian rồi gọi về, càng nhanh càng tốt.
Vương Trạch Vinh có chút áy náy, ôm Lữ Hàm Yên vào lòng rồi nói:
- Em đã nhường nhịn quá nhiều.
Lữ Hàm Yên cười nói:
- Đây không phải điều anh muốn sao? Tiểu Giang đã nói tật xấu lớn nhất của anh chính háo sắc. Nếu như không có mấy người phụ nữ ở trong nhà, bọn em lo anh ra ngoài làm việc xấu. Anh phải biết anh bây giờ đã khác trước, rất nhiều người dựa vào anh. Anh có nghĩ theo anh phát triển thì đây không là việc riêng của anh, mà liên quan tới rất nhiều người theo anh.
Vương Trạch Vinh có chút xấu hổ, không ngờ mình lại có ấn tượng xấu như vậy trong mắt mấy người phụ nữ.
Nghĩ đến tình hình của mình, Vương Trạch Vinh sao không rõ lời Lữ Hàm Yên nói là thật. Theo hắn không ngừng lên chức, thế lực Vương Hệ đã hình thành, người theo hắn càng lúc càng nhiều.
Quan trường chính là như vậy, không thể không có chủ nghĩa cá nhân.
Hôm đó Ngụy Trung Hoa cũng từ Bắc Kinh về. Chuyện đầu tiên của Ngụy Trung Hoa là đến văn phòng Vương Trạch Vinh.
Vừa vào văn phòng, Ngụy Trung Hoa đã nói:
- Bí thư Vương, tôi đến trả phép.
Ngụy Trung Hoa gầy đi nhiều. Lần này Ngụy lão chết là đả kích quá lớn. Mọi người Ngụy gia không ngờ lúc này Ngụy lão lại qua đời. Theo mọi người nghĩ Ngụy lão sống qua Đại hội, tới lúc đó bố cục của Ngụy gia sẽ hoàn thành. Ngụy Trung Hoa rất có thể bởi vì thành tích ở Nam Điền mà lên làm Bí thư tỉnh ủy. Như vậy Ngụy gia coi như có căn cơ, nhưng biến hoá quá nhanh, lúc quan trọng như vậy mà Ngụy lão lại mất, đây là việc quá bi ai đối với Ngụy gia. Ngụy Trung Hoa gặp áp lực lớn. Y có chút thân tín ở Nam Điền. Chuyện Nam Điền đã truyền tới tai y, làm y rất tức giận không phải Vương Trạch Vinh gây khó dễ, mà là đám người trên Bắc Kinh lại thầm hiệp lực đẩy y khỏi vị trí chủ tịch tỉnh Nam Điền.
Không ngờ được. Ngụy Trung Hoa cảm thấy Nam Điền không được như trước nữa. Nhớ lúc trước mọi người hợp sức với nhau, mục đích là muốn Nam Điền lên cấp. Mọi người đều muốn đẩy Vương Trạch Vinh đi. Ngụy Trung Hoa từng nghĩ chỉ cần Vương Trạch Vinh rời khỏi Nam Điền, vậy mình hoàn toàn có thể thành Bí thư tỉnh ủy, càng có thể thành Ủy viên Bộ Chính trị.
Bây giờ y mới hiểu trong quan trường chỉ có lợi ích là vĩnh hằng.
Thấy Ngụy Trung Hoa đã về, Vương Trạch Vinh thầm than y sao không biết mấy nhà đang hợp lại. Hội nghị thường ủy hôm trước, Vương Trạch Vinh phát hiện mấy thường vụ kia đã hoàn toàn trái ngược với Ngụy Trung Hoa. Thấy tình hình như vậy, Vương Trạch Vinh coi như biết suy nghĩ bọn họ.
Đứng dậy bắt tay Ngụy Trung Hoa, Vương Trạch Vinh nói:
- Lão Ngụy, chuyện trong nhà xử lý xong chưa?
- Cảm ơn Tỉnh ủy, cảm ơn Bí thư Vương đã quan tâm, mọi việc coi như đã xong.
- Ngụy lão mất là tổn thất lớn đối với Trung Quốc, anh phải nhịn nỗi đau trong lòng.
- Bí thư Vương, trong thời gian này đã ảnh hưởng tới công tác của Ủy ban nhân dân tỉnh, tôi sẽ nhanh chóng bắt tay vào công việc.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Khi anh rời đi, tôi đã để đồng chí Hồng Quân chủ trì công việc. Đồng chí Hồng Quân làm khá tốt. Nam Điền rất nhiều việc, Ủy ban các anh có thể giao nhiệm vụ thêm cho các đồng chí bên dưới. Đồng chí Hồng Quân đưa ra ý kiến phân công công việc cho lãnh đạo Ủy ban, tôi thấy khá hợp lý. Các anh mau chóng nghiên cứu một chút.
Lời này Vương Trạch Vinh cố ý để chia rẽ bọn họ.
Vương Trạch Vinh nói như vậy làm Ngụy Trung Hoa hơi tái mặt. Lúc y không ở đây Văn Hồng Quân lại định làm ra chuyện phân công công việc cho các lãnh đạo. Mục đích là gì thì rất rõ ràng. Từ thái độ của Vương Trạch Vinh thì thấy cũng ủng hộ. Đây là bước đầu tiên để Văn Hồng Quân đoạt quyền.
- Bí thư Vương nói đúng, tôi sẽ lập tức nghiên cứu vấn đề này.
Tiễn Ngụy Trung Hoa, Vương Trạch Vinh cười thầm trong lòng. Mình còn đang suy nghĩ làm thế nào giảm bớt thế lực các nhà, bây giờ có Văn Hồng Quân và Ngụy Trung Hoa thầm đấu thì chuyện sẽ phát triển theo hướng hắn nghĩ.
Ngụy Trung Hoa đi chưa lâu thì Tất Kim Hàng đã đến văn phòng của Vương Trạch Vinh.
Hôm nay Tất Kim Hàng lại mang tới một vài nội dung liên quan tới nước ngoài.
- Tình hình Thái Lan thế nào rồi?
Vương Trạch Vinh hỏi.
- Hai phái đấu càng lúc càng kịch liệt. Chẳng qua theo tình hình tôi thấy thì Đảng cầm quyền có lực lượng mạnh hơn, có lẽ là người thắng cuối cùng.
Vương Trạch Vinh khẽ gật đầu. Tình hình gần đây hắn cũng thấy như vậy. Bây giờ hắn chưa thể nhúng tay, nhưng đó chỉ là vấn đề thời gian.
- Đúng, Công chúa Hoàng gia Thái Lan muốn tới thăm Nam Điền.
Tất Kim Hàng nói.
Vương Trạch Vinh biết công chúa này chỉ tầm 20 tuổi. Cô ta nói muốn đến Nam Điền thì nhất định là không phải đi du lịch, đây là có mang theo ý của Hoàng gia.
- Tin này do Bộ ngoại giao truyền tới sao?
Vương Trạch Vinh hỏi.
- Đây là tin chúng tôi biết, chắc sẽ nhanh chóng truyền tới.
- Phải chăm chú quan sát cục diện Thái Lan.
Vương Trạch Vinh nhìn Tất Kim Hàng rồi nói:
- Vương Vân Long chắc đã nói với anh về việc điều đến Bắc Kinh phải không?
Tất Kim Hàng gật đầu nói.
- Lần này anh tới Bắc Kinh sẽ cùng Vương Vân Long phụ trách công việc, hai người nhất định phải làm tốt công việc.
Tất Kim Hàng nghiêm túc nói:
- Bí thư Vương yên tâm, tôi nhất định làm tốt công việc.
Y và Vương Vân Long đều rất thông minh. Vương Vân Long cũng đã nói với y, nguyện ý giao công việc này. Làm như vậy thì chính là cố gắng Vương Trạch Vinh yên tâm với mọi người.
- Các anh phải lập tức chọn người phụ trách Nam Điền, phải điều đồng chí có năng lực cực mạnh tới.
- Đúng rồi Bí thư Vương, chúng tôi nhận được tin có người muốn nhằm vào Chủ tịch Ngụy, có lẽ rất nhanh sẽ gây khó dễ.
Tất Kim Hàng nói.
- Có ai tham ra?
- Điều này thì chưa rõ. Nhưng theo chúng tôi phân tích thì mục đích cuối cùng là nhằm vào Chủ tịch Ngụy.
Vương Trạch Vinh nhìn Tất Kim Hàng rồi nói:
- Việc này các anh nhìn rồi làm.
Vương Trạch Vinh cũng không nói nên làm gì. Nhưng Vương Trạch Vinh đã ám chỉ chính là Tất Kim Hàng có thể tự làm việc theo ý mình.
Vương Trạch Vinh hút một hơi thuốc rồi nói:
- Nam Điền cần hoàn cảnh ổn định, nhưng chúng tôi cũng không thể vì theo đuổi ổn định mà không quan tâm thứ khác.
Tất Kim Hàng gật đầu. Có một số việc Vương Trạch Vinh không tiện đi làm, nhưng mấy người Tất Kim Hàng lại không lo lắng. Mấy người Tất Kim Hàng biết nếu làm ngã đối thủ của Vương Trạch Vinh, điều này sẽ có lợi cho việc Vương Trạch Vinh tiếp tục nắm giữ Nam Điền dù đã rời đi.