- Về Bích ba uyển.
Lên xe, Vương Trạch Vinh nói với Lý Minh Quốc.
Sau khi gặp Trịnh Ân Bảo, Vương Trạch Vinh cảm thấy tình hình Hải Đông rất loạn. hệ thống chính pháp có vấn đề lớn như vậy, hắn nghĩ tới nếu Hải Đông mất khống chế thì sao?
Vương Trạch Vinh đã sớm từ Vương Vân Long mà hiểu rõ tình hình Hải Đông. Đám người Chiêm Quốc Xương cũng là cán bộ từ ngoài đến nên không thể khống chế được Hải Đông, bây giờ chỉ có thể do hắn tự ra trận.
- Vé máy bay thế nào rồi?
Vương Trạch Vinh nói.
Phan Bằng Trình nói:
- Đã đặt, sáng mai có chuyến về Hải Đông.
Vương Trạch Vinh nhìn ra ngoài.
Bích ba uyển nằm ở sâu trong Trung Nam Hải. Đây là nơi chỉ có Ủy viên Bộ Chính trị mới có thể vào ở. Sau khi Vương Trạch Vinh vào Bộ Chính trị liền có một căn biệt thự ở đây.
Vương Trạch Vinh thực ra chưa vào đây lần nào, tất cả đều do Lữ Hàm Yên xử lý. Lúc nãy khi vừa xuống sân bay thì Vương Trạch Vinh nghe Lữ Hàm Yên gọi tới nói cô đã đến đây.
Ngồi trong xe, tâm trạng Vương Trạch Vinh khá vui vẻ, hắn đã vào ở trong Trung Nam Hải.
Ủy viên Bộ Chính trị dù có ở hay không thì Văn phòng Trung ương đều bố trí một căn biệt thự cho họ ở Trung Nam Hải. Dù Vương Trạch Vinh là Bí thư Thành phố Hải Đông, công tác ở Hải Đông thì cũng có căn nhà ở Trung Nam Hải.
Đối với tình hình các nơi trong Trung Nam Hải thì Vương Trạch Vinh cũng khá quen. Nhà của Uông Nhật Thần, Hạng Nam đều ở đây, hắn cũng không ít lần tới. Nhưng bây giờ thì khác, bây giờ hắn vào nhà của mình. Hắn vào đây nói rõ hắn đứng trên rất nhiều người.
Khi đến chỗ ở của mình, Vương Trạch Vinh thầm than một tiếng vì thấy hoàn cảnh xung quanh nhà rất đẹp. Đây là một trang viện có diện tích không nhỏ.
Sau khi đưa Vương Trạch Vinh đến nơi, mấy người Lý Minh Quốc liền lái xe rời đi. Bọn họ có chỗ ở của mình.
Nhìn căn nhà, Vương Trạch Vinh cũng thấy thích nơi đây.
Khi Vương Trạch Vinh vào nhà, Lữ Hàm Yên đã sớm cười hì hì ra đón.
Hắn có thể thấy sự vui sướng hiện rõ trên mặt cô.
- Trung ương bố trí, anh không về thì bọn họ cũng dọn nhà chúng ta tới đây.
Lữ Hàm Yên thấy Vương Trạch Vinh nhìn quanh liền cười nói.
- Em có quen không?
Vương Trạch Vinh nói.
Lữ Hàm Yên nhẹ nhàng nói:
- Em vẫn ở đây mà.
Vương Trạch Vinh cũng cười cười một tiếng.
Lữ Hàm Yên dựa đầu vào vai Vương Trạch Vinh mà nói:
- Em rất thích nơi này.
Lữ Hàm Yên bây giờ rất vui. Chồng cô đã là Ủy viên Bộ Chính trị, nhà lại vào Trung Nam Hải ở. Tuy nói nhà Hạng Nam cũng như vậy nhưng cảm giác này hoàn toàn khác. Lữ Hàm Yên rất tự hào về chồng mình.
Vào đây, Vương Trạch Vinh mới phát hiện ngoài được bố trí cảnh vệ ra thì cuộc sống cũng có một nhóm người phụ trách.
Tắm xong, Vương Trạch Vinh đi ra ngồi dưới một tán nho, ít nhiều cũng có cảm giác mình là Lãnh đạo trung ương.
Tất cả nơi này đều mới lạ với hắn, ngồi ở đây Vương Trạch Vinh cảm thấy mình như nằm mơ.
Thấy Vương Trạch Vinh học theo cách mấy người Hạng Nam, Lữ Hàm Yên cười nói:
- Anh còn chưa đến tuổi để học lão đồng chí đâu.
Vương Trạch Vinh nghe vậy liền cười phá lên.
Ngồi xuống cạnh Vương Trạch Vinh, Lữ Hàm Yên nhẹ nhàng nói:
- Em thường xuyên nghĩ tới xã Hoàn Thành.
Vương Trạch Vinh nói:
- Nhớ lại quá trình phát triển, anh càng thấy mình nên làm việc vì dân chúng.
Vương Trạch Vinh nói đây là thật lòng. Hắn phát triển từ cán bộ xã đến hôm nay là do nhiều nhân tố. Nhưng Vương Trạch Vinh hiểu một điều đó là do mình biết nhìn quan khí.
- Nơi này rất tốt, chỉ là người chưa đến cấp bậc nhất định sẽ không vào được. Chẳng qua so với nhà cũ thì ở đây rất tiện, mỗi ngày đỡ có nhiều người tới.
Lữ Hàm Yên là người thích yên tĩnh. Chỗ ở cũ có nhiều quan chức tới nhà nên cô không vui mấy.
- Nơi này thích hợp để em đọc Đạo đức kinh.
Vương Trạch Vinh cười nói.
- Anh đó, không được hiểu lung tung về sách.
- Thủ trưởng, mời dùng trà.
Khi hai người đang nói chuyện, Vương Trạch Vinh đột nhiên nghe thấy giọng quen thuộc. Hắn ngẩng đầu thì thấy Long Hương Băng đang mỉm cười cầm cốc trà ra.
Thấy Vương Trạch Vinh giật mình, Lữ Hàm Yên cười hì hì nói:
- Em bố trí đó, sao, dù sao trong nhà cũng cần người nhơ vậy, có lợi cho anh rồi đó.
Mặt Long Hương Băng cũng đỏ hồng lên vì vui mừng.
Vương Trạch Vinh sau khi giật mình liền bình tĩnh lại.
- Chỉ sợ nơi này quá yên tĩnh nên hai người không quen.
Lữ Hàm Yên hiểu rõ về Vương Trạch Vinh. Thấy Vương Trạch Vinh như vậy, cô liền cười thầm trong lòng, chồng mình da mặt càng lúc càng dày.
- Hương Băng vẫn là bảo mẫu nhà ta, mời chị ấy tiếp tục đến nhà thì người ngoài cũng không thể nói gì.
Nói tới đây, thấy bốn phía không ai, Lữ Hàm Yên cười nói:
- Trong nhà có hai người phụ nữ, miễn cho anh làm tới chức này còn phạm sai lầm về phụ nữ.
Long Hương Băng nghe vậy cũng cười hì hì, cô và Lữ Hàm Yên có quan hệ tốt.
Vương Trạch Vinh nói:
- Em cũng biết con người anh mà, anh thừa nhận có người vẫn đang muốn gài anh, chẳng qua trong nhà có mọi người thì anh sao phạm sai lầm như vậy.
- Con đâu em?
Vương Trạch Vinh hỏi.
Lữ Hàm Yên cười hì hì đầy tinh nghịch mà nói.
- Nhà ta gần Uông gia, con mình hiếm khi gặp bạn nhỏ nên tới Uông gia chơi rồi.
- Hả.
Vương Trạch Vinh có chút buồn bực. Hắn đương nhiên biết Uông Phỉ ở Uông gia.
Thấy vẻ mặt Vương Trạch Vinh như vậy, Lữ Hàm Yên nhỏ giọng nói:
- Có cần em gọi điện bảo cô ấy sang đây không?
Vương Trạch Vinh bây giờ cũng không rõ tại sao Lữ Hàm Yên lại rộng lượng như vậy. Hắn nhìn cô mà nói:
- Em bảo anh nên nói như thế nào bây giờ?
Nhìn thoáng qua Long Hương Băng, Lữ Hàm Yên nói:
- Em thấy nhiều chuyện trong các gia tộc Bắc Kinh, có nhiều gia đình bởi vì gặp các chuyện mà có vấn đề. Em bây giờ chỉ cần biết một điểm trong lòng anh vẫn còn có gia đình này, hơn nữa em có địa vị không thể thay đổi ở trong nhà là được.
Lữ Hàm Yên nói như vậy làm Vương Trạch Vinh rất cảm động.
Nghĩ đến tình hình nhiều quan chức, Vương Trạch Vinh cho rằng Lữ Hàm Yên hiểu rõ về đàn ông. Quan chức có nhiều cơ hội làm chuyện nam nữ, ai có thể nói quan chức không có cơ hội này. Từ lời của Lữ Hàm Yên đã lộ rõ sự bất đắc dĩ.
Lại nghĩ đến tình hình của mình, trên đường đi tới hắn có nhiều cơ hội làm chuyện đó, nhưng hầu hết hắn đều vì những người phụ nữ vốn có của mình mà bỏ qua. Đúng là vì có Lữ Hàm Yên, trong lòng hắn áy náy nên mới không làm chuyện quá đáng.
Mọi người đang ngồi nói chuyện thì mấy đứa bé lao vào. Hai con trai của Lữ Hàm Yên nhào vào ôm Vương Trạch Vinh thân thiết gọi bố. Mà con của Uông Phỉ cũng vui vẻ chạy vào gọi hắn là bố nuôi.
Nghe cách gọi như vậy, Vương Trạch Vinh chỉ biết gãi đầu.
Chuyện này đúng là lạ, cùng là con của hắn mà gọi lại khác nhau.
Nhìn Uông Phỉ đang cười cười đứng đó, Vương Trạch Vinh không biết nói gì.
Lữ Hàm Yên đã sớm đi tới kéo Uông Phỉ sang bên, nói Vương Trạch Vinh không mấy khi về nên muốn mọi người đi chuẩn bị đồ ăn.
Vương Trạch Vinh liền cùng ba con chơi đùa. Ở trong nhà, Vương Trạch Vinh vứt hết mọi thứ, hắn chỉ biết mình là một người bố.
Thấy Vương Trạch Vinh cõng Uông Khai Vận trước, Hạng Đỉnh Thiên cũng gào lên đòi Vương Trạch Vinh bế.