Quan Khí​

Chương 1387: Chương 1387: Cô ấy yêu ngươi




Cả ba người sửng sốt, suy nghĩ một chút thì thấy Lâm Khâm nói rất có lý. Họ lặng người vì điều này, cũng không ngờ Lâm Khâm tức giận đến thế.

Nơi này là khu chơi Golf cao cấp, toàn người có điều kiện tới, cũng may lúc này cũng không có nhiều người, nghe Lâm Khâm hét lớn cũng chỉ cảm thấy tò mò, cũng không biết rõ sự tình.

Vương Trạch Vinh vốn định khuyên mọi người một chút, không ngờ Lâm Khâm lại chỉ vào mình nói, khiến hắn cũng không biết nên làm thế nào cho phải..

Mục tiêu của Lâm Khâm chính là Uông Phỉ, ở trong suy nghĩ của Lâm Khâm, Uông Phỉ có thể làm vợ hai Vương Trạch Vinh, sao hắn lại không thể có vợ hai, hơn nữa, Uông Phỉ cư nhiên xen vào chuyện của hắn, rõ ràng là vô lý.

Uông Phỉ đang khí thế bừng bừng, bị Lâm Khâm nói làm cho đuối lý, yếu ớt nhìn hắn.

Uông Phỉ nghe Lâm Khâm quát, nhất thời có chút loạn, nàng không biết mình nên nói gì cho phải, mình cùng người đàn bà kia dường như cũng không có gì khác biệt, dựa vào cái gì đi chỉ trích người ta?

Có lẽ để phát tiết sự bực tức, Lâm Khâm hướng về phía Uông Kiều lớn tiếng nói:

- Ta biết trong lòng ngươi chưa từng có ta, mỗi lần ở chung một chỗ, ngươi đều tỏ ra cao cao tại thượng, không cho ta động chạm đến, hôn miệng cũng không được, bây giờ ngươi lấy tư cách gì để nói ta.

Lâm Khâm lúc này tỏ ra điên cuồng, thanh âm cũng càng lúc càng lớn.

Vương Trạch Vinh nghe thế, cũng có chút ngạc nhiên, trong lòng thầm nghĩ:”Còn chuyện này nữa à?”

Lén nhìn về phía Uông Kiều, đúng là có chút đồng tình với Lâm Khâm, tuy chỉ là một cuộc hôn nhân chính trị, nhưng cũng đã lâu như vậy mà Uông Kiều vẫn không tiếp nhận Lâm Khâm, cũng khó trách Lâm Khâm ở ngoài nuôi dưỡng nữ nhân.

Quay lại nhìn người đàn bà kia, Vương Trạch Vinh cũng thầm khen ánh mắt Lâm Khâm, cố ta chính là một điển hình của mẫu phụ nữ gia đình hiền dịu. Nãy giờ vẫn cam chịu đứng cạnh Lâm Khâm, khuôn mặt đáng thương nhìn về phía Uông Kiều. Lại nhìn dáng dấp của cô ta, so với Uông Kiều cũng không kém bao nhiêu, quả nhiên là một người phụ nữ có sức hấp dẫn, khó trách Lâm Khâm đối với nàng tốt như vậy.

Quan sát tỉ mỉ một chút, Vương Trạch Vinh lại nhận thấy sâu trong ánh mắt của cô ta có một tia đắc ý được giấu rất kỹ, hắn nhận định cô gái này là một kẻ rất có tâm cơ!

Chỉ thấy cô ta nhẹ nhàng đẩy đứa con, để nó tựa vào Lâm Khâm..Nhìn thoáng qua con trai mình,Lâm Khâm lộ vẻ kích động hơn, mỉm cười nhẹ nhàng xoa đầu nó.

Uông Kiều thấy Lâm Khâm như vậy, một chút tức giận cũng không có, nàng vô cùng hiểu rõ Lâm Khâm, chỉ là nàng cũng đã nhìn thấy động tác của người phụ nữ.

Lâm Khâm nhìn Vương Trạch Vinh nói:

- Thực ra, tôi rất hâm mộ anh, tại sao cùng là người, anh có thể có mấy người nữ nhân, mà tôi chỉ có một người cũng không được, tôi cũng cần có tình cảm chứ!

Lâm Khâm cảm thấy mât thăng bằng, mình đường đường là công tử của nhân vật số 1, mà không thể có cuộc sống thư thái như Vương Trạch Vinh. Cứ nhìn Uông Phỉ, trước mặt mình thì giận dữ như thế, nhưng luôn tỏ ra ngoan hiền đối với Vương Trạch Vinh, sao lại bất công như vậy.

- Cô có thể sinh con cho Vương Trach Vịnh, tại sao cô ấy không thể sinh con cho tôi?

Hắn chỉ vào cô gái đang hoang mang kia, lớn tiếng hướng Uông Phỉ hỏi.

Nữ nhân kia tỏ ra rất kinh hoảng, nhỏ giọng nói với Lâm Khâm

- Lâm ca, để em rời đi, đừng vì em mà làm mất tình cảm giữa hai người.

Vừa nói, cô vừa nhẹ nhàng tựa vào người Lâm Khâm, ôm chặt lấy cánh tay hắn.Thấy nhiều người đang nhìn, Vương Trạch Vinh đổ mồ hôi lạnh. Lâm Khâm đột nhiên trở nên như vậy, vạn nhất làm cho người ta biết được chuyện này, thật đúng là rất muốn chết mà..

Chuyện này mà đồn đại ra ngoài thì chẳng ai vui đươc..

- Lâm Khâm, ngươi có nghĩ đến cảm nhận của Uông Kiều không?

- Anh đừng cho là tôi không biết gì, cô ta chưa bao giờ nghĩ đến tôi, tình cảm của cô ta dành hết cho anh rồi.

Vương Trạch Vinh chết lặng, lời của Lâm Khâm như quả bom đánh vào nội tâm hắn. Hắn cũng biết tình cảm của Uông Kiều dành cho mình, nhưng không ngờ Lâm Khâm cũng biết, đây là việc quá lớn.

Vương Trạch Vinh cũng không phải là không suy nghĩ với Uông Kiều, nhưng chỉ là có chút suy nghĩ mà thôi, cũng không dám làm chuyện gì cả. Bây giờ Lâm Khâm có ý nghĩ như vậy, vấn đề đã trở nên nghiêm trọng..

Nghe được lời của Lâm Khâm, Uông Kiều cũng giật mình, lớn tiếng nói:

- Đủ rồi, Lâm Khâm, từ trước đến này vì thể diện của Lâm gia ta đã cố nhịn, giờ ngươi làm như vậy chỉ làm hỏng danh dự của Lâm gia thôi. Ta thật không ngờ ngươi lại như vậy, trước giờ ta chưa từng có ý nghĩ như vậy, ngươi dựa vào cái gì mà vu oan cho ta, có bản lãnh chúng ta đi tìm ba của ngươi để phân xử.

Nghe được lời nói này của Uông Kiều, Lâm Khâm chột dạ, lúc này mới nghĩ đến tình huống của nhà mình, nhìn Uông Kiều, lại nhìn Vương Trạch Vinh, hắn quả quyết nói:

-Tùy cô, đây là con trai tôi, nữ nhân này là nữ nhân của tôi.

Lâm Khâm đuối lý nói cùn, đối với chuyện của Uông Kiều và Vương Trạch Vinh, cũng là do nóng nảy nên hắn mới nói ra hắn cũng chẳng tin tưởng vào suy nghĩ này của mình lắm, thấy Uông Phỉ cũng ở đây, Lâm Khâm dĩ nhiên biết được, hôm nay phải làm Uông Kiều bớt giận. Nếu nàng nói với bố mình thỉ nguy to. Đối với bố mình, hắn không dám để lộ chuyện này.

Vương Trạch Vinh nói:

- Lâm Khâm, bất kể nói như thế nào, hai người các ngươi là vợ chồng, có chuyện gì không rõ, có thể nói thẳng với nhau. Ta tin 2 người có thể chung sống hòa thuận.

Vương Trạch Vinh cũng không biết khuyên giải bọn họ thế nào cho phải.

Thấy có mấy người đang tới, Vương Trạch Vinh nói:

- Nơi này không thích hợp để nói chuyện, mọi người bình tĩnh lại, chúng ta có thể giải quyết chuyện này một cách nhẹ nhàng.

Nếu như đổi là những chuyện khác, Vương Trạch Vinh có thể nhanh chóng giải quyết. Bây giờ gặp chuyện như vậy, nghĩ mình cũng có nữ nhân, cũng đã có con. Vương Trạch Vinh thật không biết chuyện này mình nên giải quyết như thế nào.

- Lâm Khâm, ta cần một lời xin lỗi của người.

Uông Kiều nhìn ngườii đàn bà và đứa nhỏ, chậm dãi nói.

Lâm Khâm hừ một tiếng, nhìn Vương Trạch Vinh nói:

- Vương Trạch Vinh, anh có bản lãnh thì hãy chứng minh đi..

Hắn đã hạ quyết tâm, cho dù Vương Trạch Vinh và Uông Kiều không có chuyện gì, hắn cũng phải đem chuyện này lộng giả thành chân, chỉ có như vậy mới khiến Uông Kiều chịu giữu bí mật chuyện của hắn.

Vương Trạch Vinh nhất thời nổi nóng, lớn tiếng nói

- Lâm Khâm, ngươi đừng có nói nhảm, ta và tiểu Kiều đều là thanh bạch, sao ngươi dám nói lung tung như vậy?

- Chuyện như thế nào thì các ngươi là ngươi là người rõ ràng nhất.

Lâm Khâm xem ra muốn vu cho tiểu Kiều và Vương Trạch Vinh có quan hệ không minh bạch. Nghĩ đến hậu quả của việc này, bất luận là ai cũng phải đổ mồ hôi. Uông Kiều cũng lớn tiếng nói:

- Lâm Khâm, ngươi sẽ phải chịu trách nhiệm với những gì mình đã nói.

Vốn là đi bắt gian, nhưng kết quả lại thành như vậy, tâm tình Vương Trạch Vinh phi thường không tốt.

Uông Phỉ lúc này cũng cự tức, lớn tiếng nói với Lâm Khâm:

- Ta muốn đến hỏi Bí thư Lâm xem hắn dạy ngươi như thế nào? Đã có con cùng người phụ nữ khác mà còn dám mở miệng vu khống cho tiểu Kiều.

Uông Phỉ kéo Uông Kiều đi, cô nói:

- Đi, chúng ta đi tìm Lâm Bí thư để nói chuyện...

Lâm Khâm sao dám để bố mình biết chuyên này, nghe Uông Phỉ kéo Uông Kiều đi tìm cha của mình, Lâm Khâm khí thế lần nữa yếu đi mấy phần.

Xảy ra chuyện này, Vương Trạch Vinh thật đúng là không muốn để Bí thư Lâm biết, không cẩn thận sẽ khiến Bí Thư có cái nhìn đối với mình:

- Tiểu Phỉ, chuyện này chúng ta có thể giải quyết ổn thỏa mà, cần gì phải làm phiền đến Bí thư Lâm.

Thấy có người đi tới, Vương Trạch Vinh nói với Lâm Khâm:

- Lên xe đi!

Nói rồi, hắn trèo lên xe Uông Phỉ.

Thấy Vương Trạch Vinh nói vậy, Uông Phỉ cũng biết phải nghe theo, trợn mắt nhìn Lâm Khâm một cái, đẩy Uông Kiều lên xe.

Lâm Khâm an ủi nữ nhân kia, bế đứa bỏ lên xe, nói:

- Không có gì đâu, lên xe đi em.

Hắn dĩ nhiên cũng biết chuyện này quyết không thể lộ ra ngoài, đối với mọi người đây chẳng phải là chuyện tốt.

Nữ nhân kia nhẹ giọng nói:

- Lâm ca, cô ấy dù sao cũng là vợ của anh, anh mau đi làm lành với cô ấy đi. Em sẽ mang con rời khỏi đây. Anh yên tâm, em sẽ không làm liên lụy đến anh đâu.

Lời này của cô rất chua xót, lộ rõ nét điềm đạm trên khuôn mặt đáng yêu.

Nhìn nữ nhân của mình, Lâm Khâm cắn răng nói

- Em yên tâm, dù thế nào anh sẽ không bao giờ bỏ rơi mẹ con em.

Nói xong, hắn mẹ con nàng lên xe

Ngồi vào xe, cô nàng nói với Lâm Khâm:

- Đừng để tâm tình làm ảnh hưởng đến vết thương, nếu không như vậy đi, anh chăm sóc con, em sẽ về quê, tránh gây ảnh hưởng đến gia đình anh.

Lâm Khâm lắc đầu nói:

- Sớm muộn rồi cũng phải đối mặt, em cũng đừng nghĩ ngợi nhiều.

Cô nhẹ nhàng vuốt ve tay Lâm Khâm, nói:

- Làm khó cho anh rồi!

Lâm Khâm lúc này ngầm so sánh Uông Kiều với nữ nhân này, trong lòng lập tức thăng bằng. Nữ nhân này luôn ôn nhu với mình, nhìn lạiUông Kiều, hoàn toàn chính là hạng đàn bà chanh chua, không thể so sánh với nhau được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.