Mấy ngày sau đó Vương Trạch Vinh rất bận vì phải trao đổi với mọi người. Vương Trạch Vinh rất rõ ràng có một bộ phận thì hắn phải không ngừng giao lưu, như vậy thì bọn họ mới tiến vào phe cánh của hắn.
Khi Ngô Kim Thành gọi tới thì Vương Trạch Vinh mới vừa từ nhà Vệ Hồng Lâm đi ra. Vệ Hồng Lâm đã giới thiệu người Vệ hệ cho Vương Trạch Vinh. Tuy nói ông không phải là giao cả cho Vương Trạch Vinh như Hạng Nam làm, nhưng ông muốn cho người Vệ hệ thấy Vệ gia có quan hệ đặc biệt với Vương Trạch Vinh. Hiệu quả của lần này khá tốt, người Vệ hệ đều vui vẻ.
Bây giờ Bắc Kinh không ngừng đồn đại về buổi tập hôm trước, mọi người càng thêm kính sợ Vương Trạch Vinh hơn.
Nhận được điện của Ngô Kim Thành, Vương Trạch Vinh hỏi:
- Có chuyện gì?
- Bí thư Vương, công chúa Thát Na Pông của Thái Lan đến Nam Điền khảo sát liền gặp cướp, bây giờ tên cướp đang lái xe chạy về biên giới.
Vương Trạch Vinh nghe tin này có chút ngạc nhiên. Thát Na Pông cùng Bộ Ngoại giao đến Nam Điền khảo sát, chuyện giao cho Vệ Thục Phương làm sao lại thành như vậy.
- Nhất định đảm bảo an toàn cho Thát Na Pông.
Vệ Hồng Lâm cùng Vương Trạch Vinh đi ra, ông nghe thấy được nội dung cuộc điện thoại thì có chút giật mình. Thấy Vương Trạch Vinh dập máy, Vệ Hồng Lâm kéo Vương Trạch Vinh mà nói:
- Cháu vào đây với ông, ông có việc cần nói.
- Cháu bây giờ phải lập tức về Nam Điền.
Vương Trạch Vinh biết việc này không xử lý tốt sẽ thành tranh chấp giữa hai quốc gia.
- Tôi chính là muốn nói với về việc này với cháu.
Vương Trạch Vinh gật đầu và định gọi cho Bí thư đảng ủy Sở công an Hà Tổ Cường thì đã đối phương đã gọi tới.
Sau khi báo cáo xong, Hà Tổ Cường nói:
- Bí thư Vương, chúng tôi đã điều động lực lượng mạnh nhất, nhất định cứu được công chúa.
Vương Trạch Vinh đưa ra vài ý kiến.
Hắn và Vệ Hồng Lâm vào trong nhà, Vệ Hồng Lâm nói:
- Ông biết đây là việc lớn nên nói ngắn gọn. Trạch Vinh, chuyện này cháu phải rất chú ý. Cháu cũng biết quan hệ giữa Trung Quốc và các nước Đông Nam Á đang muốn tốt đẹp lên, nếu xảy ra chuyện như thế này thì hậu quả là như thế nào.
Vương Trạch Vinh cũng vì biết như vậy nên mới muốn về Nam Điền gấp.
Đừng nghĩ Thát Na Pông không là nhân vật lớn gì, nhưng Vương Trạch Vinh và Thái Lan cần phải tăng cường quan hệ, nếu xảy ra chuyện thì sẽ có phiền phức trong quốc gia, nếu dính tới quốc gia khác nữa thì vấn đề càng to hơn.
Không chờ Vương Trạch Vinh nói, Vệ Hồng Lâm trầm giọng nói:
- Trạch Vinh, từ lần trước cháu dạy mọi người Thái cực quyền, danh vọng của cháu đã rất lớn. Cháu nghĩ đến không, một số người không muốn cháu phát triển, không chắc bọn họ sẽ không đâm sau lưng để ngăn cản sự phát triển của cháu.
Vệ Hồng Lâm không nói thì Vương Trạch Vinh còn không nghĩ tới phương diện này. Bây giờ nghe ông nói, Vương Trạch Vinh có chút giật mình. Việc này nếu có kẻ cố ý gây ra, mục đích chính là muốn chơi hắn. Nghĩ như vậy, Vương Trạch Vinh càng lo thêm.
- Ông cho rằng có người đứng sau giật dây?
- Trạch Vinh, trong các gia tộc thì khó tránh khỏi có vài lực lượng đen tối.
Vương Trạch Vinh gật đầu không nói.
- Cháu đừng xem nhẹ việc này. Thát Na Pông kia đại biểu Thái Lan tới Trung Quốc. Nếu như có kẻ phóng đại vấn đề an ninh trật tự của Nam Điền, vì thế kéo cháu là Bí thư tỉnh ủy vào. Ông nghe trong điện thoại nói kẻ cướp đang chạy tới biên giới. Tình hình bên đó đối với chúng ta là như thế nào thì quá rõ. Nếu nhiều quốc gia bị kéo vào việc này thì chuyện càng lúc càng lớn, sẽ có ảnh hưởng không tốt đối với cháu. Đến lúc đó Nam Điền có thể là nơi có vấn đề. Cháu nghĩ xem một nơi có vấn đề thì sẽ như thế nào?
- Vậy chính là Bí thư tỉnh ủy làm không tốt, không quản lý được tỉnh của mình.
Vương Trạch Vinh thở dài một tiếng.
Vệ Hồng Lâm gật đầu nói;
- Một Bí thư tỉnh ủy không làm tốt công việc thì sao có thể vào Bộ Chính trị.
Vương Trạch Vinh nghe Vệ Hồng Lâm nói như vậy thì cũng không thể không tin lời ông nói. Hắn cảm thấy hành động lần này nếu không có mục đích thì tên cướp sao lại mạo hiểm như vậy?
- Trạch Vinh, chuyện này nhất định phải xử lý triệt để, không thể xảy ra chuyện gì.
Vương Trạch Vinh gật đầu rồi ra khỏi nhà Vệ Hồng Lâm.
Ngồi trong xe, Vương Trạch Vinh liền gọi cho Vương Vân Long, hắn nói qua câu chuyện rồi yêu cầu nhân viên khu vực Tây Nam huy động hết, nhất định phải giải quyết trong trong thời gian ngắn.
Vương Vân Long nói:
- Bí thư Vương, ngài yên tâm, Đằng Kim Hàng hôm trước đã tới Nam Điền, việc này sẽ giải quyết nhanh chóng.
Mặc dù không quá quan tâm chuyện của Thập cục nhưng Vương Trạch Vinh cũng hiểu sâu về lực lượng này. Hắn cũng muốn xem Thập cục xử lý như thế nào.
Sau khi gọi xong, Vương Trạch Vinh liền gọi cho Chính ủy Quân khu Lê Chí Hải.
Vương Trạch Vinh gọi xong cũng không yêu cầu đối phương làm gì. Hắn nghiêm túc nói:
- Đồng chí Chí Hải, bây giờ xảy ra một việc, có một tên cướp bắt cóc công chúa Thát Na Pông Thái Lan, hơn nữa đang chạy về biên giới, chuyện này có thể mang theo nguyên nhân chính trị, cũng có thể có kẻ đứng sau giật dây. Tôi hy vọng các anh có thể phối hợp giải quyết việc này.
Lê Chí Hải mặc dù trong quân đội nhưng vẫn chú ý tình hình Nam Điền và Trung Quốc. Vương Trạch Vinh nói như vậy, y biết có liên quan tới đại hội. Lê Chí Hải cũng hy vọng Vương Trạch Vinh lên chức.
- Xin Bí thư Vương yên tâm, tôi lập tức bố trí, quyết không để công chúa Thái Lan có chuyện.
Vương Trạch Vinh vừa gọi xong thì nhận được điện của Hoa Thái Tường.
- Đồng chí Vương Trạch Vinh, Nam Điền làm như thế nào vậy hả? Nghe nói công chúa Thái Lan bị bắt cóc ở Nam Điền.
Sao nhanh như vậy mà Hoa Thái Tường đã gọi tới.
Với địa vị của Hoa Thái Tường, Vương Trạch Vinh không tin đối phương làm ra chuyện như vậy hại mình. Nhưng hắn biết có người có thể lợi dụng Hoa Thái Tường để nhằm vào mình.
Đối với việc Hoa Thái Tường mặc dù biết bị người lợi dụng nhưng vẫn nhanh như vậy gọi điện tới, Vương Trạch Vinh tạm thời không nghĩ tới. Vương Trạch Vinh chỉ biết từ biểu hiện của Hoa Thái Tường đã thấy đối phương không đứng về phía mình.
Vương Trạch Vinh liền vứt bỏ suy nghĩ liên minh với Hoa Thái Tường ra khỏi đầu.
- Mời Phó Thủ tướng Hoa yên tâm, Tỉnh ủy Nam Điền tự tin xử lý tốt việc này.
Bây giờ Hoa Thái Tường là Phó Thủ tướng, đối phương hỏi nên Vương Trạch Vinh cũng phải nghiêm túc trả lời.
- Đồng chí Vương Trạch Vinh, tôi phải nhắc anh, chuyện xử lý không tốt thì sẽ ảnh hưởng đến quan hệ giữa các quốc gia, Tỉnh ủy Nam Điền phải chịu trách nhiệm.
- Mời Phó Thủ tướng tin vào năng lực của Tỉnh ủy Nam Điền.
Vương Trạch Vinh có chút khó chịu mà nói. Hoa Thái Tường chẳng qua chỉ là một Phó Thủ tướng, chưa thành Phó chủ tịch mà đã ra vẻ.
Hoa Thái Tường cũng không phụ trách mảng ngoại giao, y gọi điện hỏi tới làm Vương Trạch Vinh bực tức/
Từ tình hình bây giờ xem ra đã có kẻ đang hoạt động.
Nghĩ vậy, Vương Trạch Vinh liền gọi ngay cho Trần Khoa Kỳ.
Trần Khoa Kỳ nghe xong cũng nghĩ ra vấn đề nên nói:
- Trạch Vinh, bây giờ là thời kỳ rất quan trọng đối với cậu, xảy ra chuyện như vậy nếu không giải quyết tốt sẽ ảnh hưởng tới sự tiến bộ của cậu. Tôi sẽ báo cáo với Bí thư Lâm.
Vương Trạch Vinh do dự một chút rồi nói
- Chủ nhiệm Trần, chuyện này không biết Phó Thủ tướng Hoa từ đâu mà biết nên gọi cho tôi.