Tâm trạng Lô Kỷ Chu rất phức tạp. Mình cũng là Thường vụ tỉnh ủy nhưng vào lúc này nếu không có hành động thì xảy ra chuyện.
Lưu Giang lui quá đột nhiên, thông qua tin tức Lô Kỷ Chu biết nguyên nhân càng thêm khiếp sợ nên càng lo lắng cho tiền đồ của mình. Lưu Giang là một Ủy viên Bộ Chính trị nhưng chưa đến tuổi đã phải lui, nguyên nhân trong đó không phải ai cũng biết. Thông qua đủ loại dấu hiệu, Lô Kỷ Chu phát hiện thế lực Lưu gia đang bị chèn ép rất mạnh. Hình như các gia tộc có thế lực ở Bắc Kinh đều tranh đoạt lợi ích của Lưu gia, đây không phải việc tốt. Càng làm cho y lo lắng là tỉnh Nam Châu bây giờ cũng đang không ổn định và nhằm thẳng vào y.
Lô Kỷ Chu biết tình huống của mình, chỉ cần đối phương hạ quyết tâm xử lý thì ít nhiều y cũng có vấn đề.
Vương Trạch Vinh đang suy nghĩ có nên tiếp nhận Lô Kỷ Chu hay không? Hắn có chút do dự.
- Bí thư Vương, đã sớm muốn nói chuyện với anh mà không có cơ hội.
Lô Kỷ Chu nhỏ giọng nói.
- Ha ha, anh Lô có gì cần nói?
Vương Trạch Vinh vừa hút thuốc vừa nói.
- Bí thư Vương, tôi ….
Lô Kỷ Chu đã sớm muốn dựa vào Vương Trạch Vinh nhưng khi ngồi trước mặt đối phương, y lại không thể quyết định. Bây giờ Vương Trạch Vinh chỉ là một Bí thư thị ủy, mình tốt xấu cũng là một Phó chủ tịch tỉnh, nếu dựa vào y thì mất thân phận. Nếu muốn nói dựa vào thì khó mà nói.
Vương Trạch Vinh mặc dù đang hút thuốc nhưng nhìn qua làn thuốc mà quan sát Lô Kỷ Chu. Thấy Lô Kỷ Chu như vậy, Vương Trạch Vinh đang thầm suy nghĩ người như vậy căn bản là không thể sử dụng. Đối mặt với Lưu gia không được, y có thể có suy nghĩ tìm chỗ khác là đúng nhưng khi chuyện đến trước mặt lại do dự. Kẻ như vậy không hề quyết đoán.
Vương Trạch Vinh cũng có chút khó hiểu, Lô Kỷ Chu này sao có thể thành nòng cốt của Lưu gia.
Lô Kỷ Chu có dựa vào mình hay không thì Vương Trạch Vinh không quá coi trọng, thêm một người như y hay không có cũng không vấn đề gì. Chẳng qua nghĩ đến đối phương là lãnh đạo tỉnh, Vương Trạch Vinh ít nhiều cũng thấy tự hào. Hắn không hề phải vội vàng.
Vương Trạch Vinh không muốn nói chuyện với Lô Kỷ Chu nữa nên cười nói với Bảo Dân Hồng:
- Anh bảo, tôi còn chút việc nên phải đi trước.
Nói xong hắn đứng dậy đi ra ngoài.
Bảo Dân Hồng nhìn Lô Kỷ Chu rồi khẽ lắc đầu. Chuyện đã đến nước này mà Lô Kỷ Chu còn do dự, mình cũng chỉ giúp được đến đó.
Đưa Vương Trạch Vinh ra ngoài, Bảo Dân Hồng nói:
- Trạch Vinh, hôm khác hai chúng ta ngồi chứ?
Vương Trạch Vinh nhìn đối phương rồi gật đầu nói:
- Được.
Đối phương mặc dù là người Phú gia nhưng cũng thông minh, đáng để quan hệ.
Thấy Vương Trạch Vinh lên xe rời đi, Bảo Dân Hồng khẽ thở dài một tiếng. Vương Trạch Vinh này đúng là quá hoành tráng, nhiều bạn học ở đây mà nói đi là đi, đây đâu phải một Bí thư thị ủy bình thường có thể làm. Vương Trạch Vinh có thể làm như vậy là do đủ tự tin.
Một lần nữa đi vào phòng, Bảo Dân Hồng chỉ nghe một tên đang nói:
- Vương Trạch Vinh này làm như thế nào mà nói đi là đi, chút quan niệm tổ chức cũng không có. Bình thường ít thấy hắn tham gia hoạt động, bây giờ lại đột nhiên rời đi là như thế nào?
Nghe thấy thế, Bảo Dân Hồng nhìn thì thấy là một Thị trưởng mà thôi, hình như được lãnh đạo tỉnh nào đó coi trọng.
Lại nhìn những người trong phòng, người biết tình huống của Vương Trạch Vinh đều cười cười ra vẻ muốn xem kịch. Mấy người không biết tình huống của Vương Trạch Vinh lại hùa theo.
Bảo Dân Hồng đi tới trước mặt Lô Kỷ Chu rồi nói;
- Lão Lô, không phải tôi không giúp anh, đây là cơ hội của anh, bỏ qua lần này sẽ không còn nữa.
- Lão Bảo, tôi rất mâu thuẫn.
Lô Kỷ Chu nhìn Bảo Dân Hồng mà rất lo lắng nói.
- Anh cho rằng bọn họ có thể giữ được anh?
Bảo Dân Hồng nhỏ giọng nói.
- Nhưng tôi có thể lên vị trí này ít nhiều cũng nhờ bọn họ.
- Anh đó, cảm kích là đúng. Nhưng mấy năm qua anh đã làm không ít vì bọn họ. Tôi cũng nhắc anh một chút, bên đó không thể dựa được nữa.
Lô Kỷ Chu ngẩn ra.
- Anh cũng nghĩ kỹ đi. Theo tôi biết thì bây giờ hắn đang ở khách sạn, cơ hội chỉ có một. Bỏ qua lần này thì anh còn có thể duy trì sao?
Lô Kỷ Chu run lên, việc này y đã sớm suy nghĩ rõ ràng.
- Y có năng lực lớn như vậy sao?
Lô Kỷ Chu không dám xác định.
Bảo Dân Hồng nghiêm túc nói:
- Nghe tôi không sai đâu, ngoài tôi thì không ai giữ được anh.
- Ôi.
Lô Kỷ Chu thở dài một tiếng.
- Chủ tịch Lô, vừa nãy xảy ra chuyện gì? Vương Trạch Vinh kia không nói gì đã đi, đây là không có quan niệm tổ chức.
Tên vừa phê bình Vương Trạch Vinh đi tới nói với Lô Kỷ Chu.
Nhìn tên này ngồi xuống, Lô Kỷ Chu hoảng sợ. Nếu Vương Trạch Vinh biết mình cùng người này phê bình hắn, vậy mình có chuyện rồi. Bây giờ chuyện của mình đã không rõ ràng, không thể dính vào chuyện khác.
- Anh Hạ, tôi còn có việc nên phải đi trước.
Lô Kỷ Chu nói với Bảo Dân Hồng:
- Lão Bảo, tôi đi trước.
Bảo Dân Hồng gật đầu nói:
- Đây là cơ hội duy nhất của anh.
Lô Kỷ Chu đi ra rồi đứng ở cửa hút hết hai điếu thuốc, sau đó mới lái xe chạy đến khách sạn mà Vương Trạch Vinh ở.
Vương Trạch Vinh về khách sạn liền ngồi trên sô pha xem Tv. Hắn biết hôm nay Lô Kỷ Chu không thể không đến.
Đối với Lô Kỷ Chu, Vương Trạch Vinh có một suy nghĩ. Mình trước đây nhìn nhận vấn đề quá phiến diện, nhìn người chỉ có một là bạn, hai là đối thủ, bây giờ phải thay đổi. Lô Kỷ Chu đúng là không thể thành thân tín của hắn, nhưng y dù sao cũng là Lãnh đạo tỉnh ủy, bây giờ muốn dựa vào mình thì mình nhận coi như có một quân cờ ở tỉnh khác. Điều này càng lợi cho sự phát triển của hắn.
Nghe thấy tiếng chuông cửa, Vương Trạch Vinh cười cười, Lô Kỷ Chu quả nhiên không còn sự lựa chọn nào khác.
Thấy Lô Kỷ Chu không mang gì theo, Vương Trạch Vinh thầm gật đầu.
- Bí thư Vương, lại đến làm phiền.
Lô Kỷ Chu hơi đỏ mặt đứng đó.
Vương Trạch Vinh nói:
- Anh Lô, mời vào.
Vương Trạch Vinh rót nước cho y rồi nói:
- Tôi chỉ tạm thời ở đây nên khá đơn sơ.
Dùng hai tay cầm lấy chén, Lô Kỷ Chu phát hiện mình như về lúc mới tham gia công tác và gặp lãnh đạo.
- Anh có việc gì?
Vương Trạch Vinh hỏi.
- Bí thư Vương, anh chắc cũng biết tình hình của tôi. Xin nhờ Bí thư Vương giúp tôi.
Lô Kỷ Chu liền bỏ mặt mũi nói thẳng.
- Ha ha, anh nói gì thế. Tôi sao biết tình huống của anh. Tôi là Bí thư thị ủy, anh là Phó chủ tịch tỉnh, giúp anh như thế nào?
Vương Trạch Vinh thản nhiên nói.
Nhìn Lô Kỷ Chu đỏ mặt, Vương Trạch Vinh biết y đã đến bước đường cùng. Vương Trạch Vinh không hề vội vàng.
Dù sao đã nói ra nên Lô Kỷ Chu lại thấy tự tin hơn. Hôm nay có được Vương Trạch Vinh nhận hay không thì liên quan đến chức vụ. Nghĩ đến sẽ mất chức, Lô Kỷ Chu liền hạ quyết tâm.
- Bí thư Vương, tôi từ trước đến giờ vẫn không làm chuyện gì vi phạm pháp luật.
Nói đến nước này, Vương Trạch Vinh không thể để Lô Kỷ Chu nói thêm nữa;
- Chuyện ở Thường Hồng rất nhiều, tôi bây giờ rất bận vì việc ở Thường Hồng.
- Có không ít đồng nghiệp ở Bắc Kinh muốn gặp Bí thư Vương, tôi sẽ hẹn mọi người tới.
Vương Trạch Vinh có chút động tâm, Lô Kỷ Chu nói rất rõ ràng. Y có quan hệ với nhiều quan chức của Lưu gia, mọi người đều đang rất lo lắng. Lô Kỷ Chu đứng giữa làm trung gian để kéo đám người kia về phía mình.
Lưu Giang lui tuy không dám nói tất cả quan chức Lưu gia lo lắng nhưng cũng không ít người có suy nghĩ như Lô Kỷ Chu.
- Anh Lô, mỗi người có chí hướng riêng. Người khác cũng không nhất định suy nghĩ như anh.
Vương Trạch Vinh nói.
Lô Kỷ Chu nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy lại thấy yên tâm. Y biết việc này đã làm Vương Trạch Vinh chú ý.
- Xin Bí thư Vương yên tâm, người tôi giới thiệu đều có thể sử dụng.
Vương Trạch Vinh đưa cho Lô Kỷ Chu một điếu thuốc lá, vừa hút vừa suy nghĩ việc này.
Theo suy nghĩ của Lô Kỷ Chu, y giới thiệu đều là người của Lưu gia, những người này cũng không có chỗ dựa nào khác. Đến cấp độ này thì phản bội là chuyện không ai có thể chấp nhận. Chỉ cần dựa vào một phương thì bọn họ không thể phản bội lần thứ hai. Lô Kỷ Chu nói bọn họ có thể dùng, nói cách khác những người này cũng có chút thực lực.
Nghĩ rõ điểm này, Vương Trạch Vinh nói:
- Được rồi, anh tranh thủ hẹn mọi người ra dùng bữa.
Lô Kỷ Chu xoa xoa tay, vui vẻ nói:
- Xin Bí thư Vương yên tâm, tôi nhất định làm tốt việc này.