Bí thư Lâm nói:
- Biết mình phải học người khác thì chú tâm mà học. Anh xem mình đó, tốt xấu cũng là lãnh đạo mà không làm tốt công việc. Nhìn Trạch Vinh xem, cậu ta đến đâu là chỉ trong thời gian ngắn là làm ra thành tích.
Mặc dù Bí thư Lâm đang giáo dục Lâm Khâm, nhưng Vương Trạch Vinh khá vui vẻ. Đây là lần đầu tiên Bí thư Lâm trực tiếp khen hắn, đây là việc khẳng định công việc của hắn.
- Bí thư Lâm quá khen, đây đều là do các đồng chí cố gắng mà đạt được, không thể nói là công của cá nhân tôi.
Vương Trạch Vinh vội vàng nói.
Bí thư Lâm gật đầu rồi nhìn Lâm Khâm mà nói:
- Có nghe thấy không, đến một nơi thì việc đầu tiên chính là đoàn kết. Chỉ có đoàn kết đồng chí thì mới làm tốt công việc. Xử lý việc nhà cũng vậy, một gia đình hài hòa là do hai bên cùng xây dựng, trao đổi. Bố thấy anh và Tiểu Kiều có vấn đề. Tiểu Kiều là một cô gái tốt, anh phải quý trọng cuộc sống gia đình mình.
Thực ra Vương Trạch Vinh biết được ý của Lâm Khâm lúc trước đó là học cách muốn xử lý việc có nhiều phụ nữ của hắn.
Nghĩ đến mình có mấy người phụ nữ, Vương Trạch Vinh cũng thầm than mình quá may mắn, không xuất hiện chuyện như Lâm Khâm.
Lâm Khâm lúc này lại không nói gì. Nghe Bí thư Lâm nói, Lâm Khâm cũng ra vẻ chăm chú lắng nghe. Chẳng qua Vương Trạch Vinh lại phát hiện ánh mắt Lâm Khâm nhìn quanh quẩn, có lẽ không nghe được gì vào tai.
Thấy Lâm Khâm như vậy, Vương Trạch Vinh thầm lắc đầu. Lâm Khâm này nếu như nghe được thì tốt quá. Vợ chồng Bí thư Lâm có lẽ cũng biết thái độ của Lâm Khâm nên mới kéo hắn tới. Đó là tỏ thái độ, để hắn nói với mấy người Uông Nhật Thần nghe mà thôi.
Giải quyết việc nhà Vương Trạch Vinh phát hiện chủ yếu do Lâm phu nhân nói. Lúc này Lâm phu nhân nói:
- Tiểu Kiều, bây giờ là việc của vợ chồng con. Ở việc này mẹ cho rằng Lâm gia có lỗi với con. Chuyện đã xảy ra, mẹ nói mấy ý kiến có được không?
- Mẹ, việc này bố mẹ phải làm chủ cho con.
Lâm phu nhân khẽ vỗ vỗ đầu Uông Kiều, bà nhìn Bí thư Lâm rồi nhìn Vương Trạch Vinh và nói.
- Mẹ thấy như vậy, bắt đầu từ bây giờ Lâm Khâm không liên lạc với người phụ nữ kia. Về phần người phụ nữ và cháu bé, đây là do Lâm gia không đúng, mẹ sẽ tự xử lý, cần bồi thường cũng phải bồi thường. Tóm lại phải xử lý tốt, quyết không để người ta nói gì cả. Thứ hai bắt đầu từ bây giờ Lâm Khâm không được làm việc có lỗi, phải xin lỗi Tiểu Kiều. Lâm Khâm, việc này con làm rất không tốt, sao có thể làm ra như vậy.
Nói xong, Lâm phu nhân nhìn Uông Kiều rồi nói:
- Tiểu Kiều, ở việc này mẹ và bố Lâm Khâm xin lỗi con. Đều do bố mẹ không dạy con được tốt.
Bí thư Lâm cũng nói;
- Đúng thế, là do bố mẹ sai.
Uông Kiều vội vàng nói:
- Bố mẹ, bố mẹ không sai gì cả.
- Còn không xin lỗi Tiểu Kiều?
Lâm phu nhân lớn tiếng nói với Lâm Khâm.
Nhìn hai người, Lâm Khâm rất không tình nguyện nói với Uông Kiều:
- Xin lỗi.
Ai cũng có thể thấy lời này của Lâm Khâm không có chút lòng thành nào. Chẳng qua hai vợ chồng Bí thư Lâm tự nhận lỗi thì việc này coi như xong.
Vương Trạch Vinh đang nhíu mày, ở việc này Lâm phu nhân xem ra vẫn giúp Lâm Khâm. Ví dụ như biện pháp thứ nhất thì có thể thấy bà rất muốn có cháu, bồi thường ư, buồn cười.
Thấy chuyện đến bây giờ, Vương Trạch Vinh biết mình cũng không thể làm gì khác nên đành ngồi im.
Nhìn Bí thư Lâm đang uống rượu, Vương Trạch Vinh cũng hiểu tâm trạng của ngài. Chuyện đến nước này thì Bí thư Lâm cũng không có bộ phận nào tốt hơn, chỉ có thể khuyên bảo một chút mà thôi.
Vương Trạch Vinh đột nhiên nghĩ đến mấy vị vua ngày xưa. Vua cũng như vậy mà, bọn họ không thể nào kéo gần quan hệ với người bên dưới. Nếu kéo gần, suy nghĩ, tâm tư giống như dân chúng của bọn họ sẽ lộ ra, như vậy dân chúng sẽ không còn sự kính sợ, sùng bái bọn họ nữa. Thần linh là thần linh bởi vì dân chúng không biết bọn họ như thế nào, nếu không sẽ không kính sợ nữa.
Qua việc này Vương Trạch Vinh hiểu thêm một chút. Mình từ trước đến giờ vẫn quan hệ khá gần với cấp dưới. Nhưng đến bây giờ thì hắn phải dần dần tạo cự ly.
Không biết Uông Kiều nghĩ sao mà cứ thế khóc.
- Mẹ nói, anh có nghe không?
Bí thư Lâm nhìn Lâm Khâm mà hỏi.
- Có ạ.
Lâm Khâm nói.
Chuyện này chính là mọi người tìm một bậc thang mà xuống, Vương Trạch Vinh thấy rõ ràng Bí thư Lâm rất đau đầu vì vấn đề này.
Lâm phu nhân nhìn Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Trạch Vinh, cậu là con rể Uông gia, cậu nói vài câu xem.
Vương Trạch Vinh cười khổ một tiếng, hôm nay đúng là khó ăn.
Mình có thể nói như thế nào, nếu nói Lâm Khâm bao gái, có con là không đúng, vậy khác gì tát vào mặt hắn.
Vương Trạch Vinh đành nói:
- Bí thư Lâm vừa nói thì tôi rất tán thành. Một gia đình hài hòa là do hai bên, ở chuyện này tôi thấy cả Lâm Khâm và Uông Kiều nên trao đổi nhiều hơn. Lúc tôi làm ở xã Hoàn Thành đã gặp một đôi vợ chồng. Bọn họ vốn có quan hệ tốt, nhưng vì việc nhỏ không ai nhường ai, cuối cùng sau nửa năm thành người dưng, cuối cùng chỉ còn cách ly hôn. Mọi người không muốn như vậy phải không? Bác gái cũng nói phải nhanh chóng xử lý, tôi đồng ý. Chuyện lần này tin rằng nhiều người biết, chúng ta cố gắng là không mở rộng việc này.
- Anh xem đi, khó trách Trạch Vinh còn trẻ đã làm chức vụ cao, nhìn nhận vấn đề rất tốt. Lâm Khâm, anh phải học Trạch Vinh nhiều.
Lâm phu nhân nhìn Vương Trạch Vinh mà nói.
Vương Trạch Vinh biết mình chỉ có thể nói như vậy, nhưng làm thế sẽ không công bằng với Uông Kiều.
Lúc này mọi người đều nhìn Uông Kiều.
- Nếu anh ta lại làm chuyện đó sẽ như thế nào?
Uông Kiều biết hôn nhân chính trị là như vậy, nếu muốn có tình cảm là rất khó khăn. Hôm nay ngồi đây là cô không muốn làm khó Vương Trạch Vinh.
- Nếu nó dám thì chặt gãy chân.
Bí thư Lâm lớn tiếng nói.
- Được rồi, việc cứ như vậy đi, hai vợ chồng nên trao đổi nhiều mới được.
Lâm phu nhân rất hài lòng với kết quả này.
- Trạch Vinh, cậu theo tôi vào thư phòng.
Bí thư Lâm đứng lên nói.
Ngồi trong thư phòng, Bí thư Lâm trầm ngâm một chút rồi nói:
- Tiểu Kiều chịu thiệt rồi.
Vương Trạch Vinh có thể nhìn ra làm như vậy Bí thư Lâm cũng rất khó xử.
- Uông Kiều sẽ hiểu suy nghĩ cẩu ngài.
Vương Trạch Vinh nghiêm túc nói.
Bí thư Lâm xua tay nói:
- Cậu đừng nói, tôi biết việc này không tốt với mọi người, nhất là bất công với Tiểu Kiều. Chỗ Bí thư Uông thì nhờ cậu nói giúp một chút, hôm nay làm khó cậu.
- Bí thư Uông cũng nói giữa người với người là duuyeen phận. Tôi cũng đã phê bình Uông Phỉ vì cô ấy quá xúc động.
- Tìm thời gian, tôi tự mình xin lỗi với Bí thư Uông. Có cơ hội cũng cũng nói chuyện với Lâm Khâm.
Vương Trạch Vinh có thể cảm nhận được Bí thư Lâm đang rất lo lắng cho con trai.
Lâm Khâm trở nên nghiêm túc, ngài nói:
- Từ chuyện của Lâm Khâm thì cậu phải ghi nhớ, những chuyện cậu làm nếu truyền ra là rất nghiêm trọng.
Vương Trạch Vinh đổ mồ hôi, lời này mà do Bí thư Lâm nói là rtno.
Thấy Vương Trạch Vinh như vậy, Bí thư Lâm mới dịu đi không nói tiếp chuyện này nữa.
- Trạch Vinh, tình hình Hải Đông rất phức tạp. Hải Đông là một trọng điểm kinh tế của Trung Quốc. Nếu Hải Đông phát triển nhanh sẽ có ý nghĩa lớn đối với Trung Quốc. Trung ương vẫn lo lắng làm như thế nào để Hải Đông phát triển nhanh hơn. Muốn Hải Đông phát triển thì cần có dòng máu mới rót vào Hải Đông.
Bí thư Lâm đầu tiên là dọa, sau đó nói đến chuyện Hải Đông, Vương Trạch Vinh thấy mình như ngồi xe xuống núi. Hắn hiểu câu gần vua như gần cọp.
- Tôi nhất định ghi nhớ chỉ thị của Bí thư Lâm.
Vương Trạch Vinh nghiêm túc nói.
Bí thư Lâm gật đầu nói:
- Sau khi về thì dành thời gian nghiên cứu tình hình Hải Đông, như vậy sẽ có lợi cho công tác của cậu.
Vương Trạch Vinh nghe thấy câu này liền biết mình đã qua cửa.