Ngay khi Lưu Dương hét lên thì xe của Điền Quang Bình cũng tới nơi.
Nhìn xe cảnh sát đỗ xung quanh, Điền Quang Bình đang chửi mười tám đời nhà Lưu Dương. Y không ngờ tình hình lại là như vậy.
Vội vàng đi đến bên cạnh Vương Trạch Vinh, Điền Quang Bình giơ tay chào rồi nói:
- Bí thư Vương, xảy ra chuyện gì?
Vương Trạch Vinh sa sầm mặt nhìn Lưu Dương mà nói:
- Anh tốt nhất hỏi người này là xảy ra chuyện gì?
Thấy nhiều người ở đây như vậy, Điền Quang Bình nói:
- Bí thư Vương, ở đây nhiều người, ngài có phải nên rời khỏi đây trước không?
- Không bắt tôi ư?
Điền Quang Bình thầm nói ai dám bắt tên Vương Trạch Vinh này, y vội vàng nói:
- Xin Bí thư Vương yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ có câu trả lời thuyết phục với ngài.
Vương Trạch Vinh gật đầu nói:
- Tôi nhớ câu đó của anh.
Nói xong hắn liền lên một chiếc xe cảnh sát rời khỏi đây.
Sau khi Vương Trạch Vinh rời đi, Điền Quang Bình nhìn chằm chằm Lưu Dương mà nói:
- Anh nói cho tôi biết xảy ra chuyện gì?
Lưu Dương nói:
- Tôi nghe báo cáo là một thanh niên đánh bị thương cảnh sát cho nên vội vàng chạy tới.
Lưu Dương cũng thông minh, y không nói mình không biết tình hình mà chỉ nói mình bố trí nhiều người đến đây là chi viện cho cảnh sát.
Điền Quang Bình hừ lạnh một tiếng, Lưu Dương nói như vậy nhất định được cảnh sát ủng hộ. Điền Quang Bình trầm giọng nói:
- Lập tức điều tra rõ nguyên nhân cho tôi.
Lưu Dương vừa nãy đã biết thân phận của Vương Trạch Vinh nên rất lo lắng, hôm nay sao mình lại chạy đi bắt Thường vụ tỉnh ủy.
- Xin Cục trưởng yên tâm, tôi lập tức đi điều tra.
Điền Quang Bình rất nhanh tìm tên phụ trách khu vực này lại.
Tên phụ trách lúc này cũng phát hiện vấn đề. Y thấy Điền Quang Bình còn phải kính chào người kia. Thấy Lưu Dương đi tới, hắn rất lo lắng.
- Dương Ngọc Tài, anh nói cho tôi biết xảy ra chuyện gì?
Lưu Dương đúng là muốn giết tên phụ trách Dương Ngọc Tài này.
- Sếp Lưu, thằng đó đánh Hồ thiếu gia.
Dương Ngọc Tài đi lên nhỏ giọng nói vào tai Lưu Dương.
Lưu Dương liền đau đầu. Vương Trạch Vinh là Thường vụ tỉnh ủy, bố tên Hồ thiếu gia – Hồ Tập Sơn cũng là Thường vụ tỉnh ủy, chuyện đúng là khó có thể giải quyết.
- Lập tức điều tra rõ nguyên nhân.
Lưu Dương nói.
Dương Ngọc Tài cũng biết việc hôm nay rất lạ, y hình như có chút ấn tượng với người kia.
Hôm nay Vương Trạch Vinh đội mũ nên khác với hình tượng một Thường vụ tỉnh ủy, vì thế Dương Ngọc Tài trong lúc nhất thời không nghĩ ra đó là Vương Trạch Vinh.
Cảnh sát rất nhanh rời đi, Điền Quang Bình cũng vào Phân cục mà đợi Lưu Dương điều tra tình hình.
Không lâu sau Lưu Dương đã đi tới.
- Cục trưởng, đã điều tra rõ nguyên nhân. Hồ Cương và mấy người bạn uống nhiều rượu, thấy Bí thư Vương và hai cô gái đi dạo phố nên đi tới đòi hai cô gái kia đi nhảy, kết quả hai bên xung đội. Bí thư Vương lấy một đánh bảy tám tên bạn của Hồ Cương ngã xuống mặt đất. Sau đó Hồ Cương tìm Dương Ngọc Tài, Dương Ngọc Tài không hỏi nguyên nhân đã dẫn người tới và đòi bắt Bí thư Vương. Kết quả tên La Thiệu Sơn dùng côn đánh cô gái kia thì bị Bí thư Vương đánh cho gãy tay.
Nghe Lưu Dương giới thiệu, Điền Quang Bình biết hôm nay là do thằng Hồ Cương kia gây ra. Việc này đúng là xảy ra chuyện lớn.
Điền Quang Bình là người của Vương Trạch Vinh, nghĩ đến Bí thư thị ủy Phượng Hải Hồ Tập Sơn cũng là Thường vụ tỉnh ủy, y phát hiện việc này khó có thể giải quyết.
Hai cô gái đi cùng Vương Trạch Vinh thì Điền Quang Bình biết. Hai người đều là cháu gái của Bí thư Uông, cô gái Uông Kiều kia nghe nói là con dâu của Tổng bí thư.
Nghĩ đến việc có quan hệ tới Tổng bí thư, Điền Quang Bình có chút tự tin nên nói với Lưu Dương:
- Nhốt Hồ Cương lại rồi tính, không có lệnh của tôi thì không được thả y ra.
Lưu Dương vội vàng nói;
- Vậy còn Bí thư Hồ thì sao?
Điền Quang Bình hừ một tiếng:
- Tôi gọi điện báo cáo với Bí thư Hồ.
Điền Quang Bình lập tức gọi điện thông báo cho Hồ Tập Sơn.
Lúc này Hồ Tập Sơn đang ngồi xem Tv. Mỗi ngày y đều xem thời sự, dù bận đến đâu cũng phải dành chút thời gian mà xem.
Nhận được điện của Điền Quang Bình, Hồ Tập Sơn thầm nghĩ sao thằng này lại gọi cho mình, chẳng lẽ xảy ra chuyện?
- Cục trưởng Điền, xảy ra chuyện gì?
Điền Quang Bình lập tức nói rõ tình hình, đặc biệt là chuyện Uông Kiều chút nữa bị đánh vỡ đầu.
Hồ Tập Sơn tái mặt, y không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy. Y sớm biết về tình hình thằng con út, thằng này không có nghề nghiệp nhưng lại được vợ nuông chiều.
Việc hôm nay phải xem thái độ của Vương Trạch Vinh. Nếu Vương Trạch Vinh không buông tha con của mình, tuy mình là Thường vụ tỉnh ủy thì cũng khó có thể ỉm việc này đi.
Điền Quang Bình nói còn làm y coi trọng. Cháu gái Uông Nhật Thần đi theo Vương Trạch Vinh, đặc biệt cảnh sát thiếu chút nữa đánh vỡ đầu Uông Kiều. Nghĩ đến việc này, Hồ Tập Sơn lạnh buốt người. Tình hình của Uông Kiều thì người khác có thể không biết nhưng sau lưng y là phó Thủ tướng Quế nên biết. Uông Kiều bây giờ là con dâu của Tổng bí thư. Nếu làm cô ta bị thương thì đó là họa quá lớn.
- Quang Bình, cảm ơn anh. Phải nhốt thằng Hồ Cương lại.
Hồ Tập Sơn bất đắc dĩ nói.
Chuyện xảy ra ở Phượng Hải lập tức làm Tỉnh ủy coi trọng. Tối hôm đó tất cả các Thường vụ tỉnh ủy đều biết Vương Trạch Vinh xảy ra chuyện.
Ngũ Tĩnhh là người đầu tiên gọi đến cho Vương Trạch Vinh.
Ngũ Tĩnh nghe thấy có một cô gái thiếu chút nữa bị đánh vỡ đầu, bây giờ nghe thấy là Uông Kiều thì rất sợ hãi. Nếu con dâu Tổng bí thư bị thương thì tỉnh Giang Sơn sẽ xảy ra chuyện lớn.
Giám đốc Sở công an Cổ Minh Phong cũng gọi tới. Sau khi hiểu rõ tình hình y liền gọi cho Điền Quang Bình, yêu cầu nghiêm túc điều tra.
Lăng Vũ Trình là người sốt ruột nhất. Nghe nói con dâu Tổng bí thư thiếu chút nữa xảy ra chuyện ở tỉnh Giang Sơn, y lập tức gọi cho bình thường Đảng ủy công an Phượng Hải – Địch Phẩm Chu, yêu cầu Phượng Hải nhất định phải nghiêm túc xử lý.
Tư lệnh Quân khu Hoàng Vũ cũng gọi cho Điền Quang Bình, tỏ vẻ rất coi trọng.
Điền Quang Bình không ngừng có điện thoại vang lên, tất cả đều là lãnh đạo tỉnh, nội dung đều là nghiêm khắc điều tra.
Đưa Uông Phỉ và Uông Kiều về nhà, Vương Trạch Vinh vốn định ở đây nhưng bây giờ đã không thể. Không ngừng có người gọi điện tới hỏi thăm tình hình.
Mọi người vừa về nhà được một lúc thì Lăng Vũ Trình đã tới.
Là nhân viên trung tâm của Lâm hệ, Lăng Vũ Trình rất quan tâm đến việc này. Lăng Vũ Trình biết chỗ ở của Uông Kiều nên rất nhanh chạy tới.
Thấy Vương Trạch Vinh ở đây, Lăng Vũ Trình hỏi:
- Tình hình thế nào?
Vương Trạch Vinh nói:
- Hôm nay khi tôi cùng Uông Phỉ, Uông Kiều đi dạo phố thì xảy ra chuyện. Tôi không ngờ an ninh trật tự Phượng Hải lại là như vậy.
Mặc dù Vương Trạch Vinh biết ở việc này Điền Quang Bình là Cục trưởng cục Công an sẽ không thoát khỏi trách nhiệm nhưng vì chỉnh đốn Phượng Hải nên hắn chỉ có thể tạm bỏ qua việc này.
Hôm nay Vương Trạch Vinh rất tức giận. Nếu không phải là hắn mà là một người bình thường thì không biết sẽ như thế nào.
- Trạch Vinh nói đúng, việc này chúng ta phải nghiên cứu.
Lăng Vũ Trình có chút động tâm. Hồ Tập Sơn mặc dù là người của phó Thủ tướng Quế nhưng xảy ra chuyện này thì bởi vì Tổng bí thư dính vào nên Hồ Tập Sơn phải cúi đầu. Có phải nhân cơ hội mà chiếm lợi thế không?
Tâm trạng Lăng Vũ Trình hôm nay rất không tốt. Buổi chiều định đến chỗ cô Mc kia thì không ngờ phó Trưởng ban tổ chức cán bộ Trung ương tới, báo cáo công việc hết cả chiều, tối lại cùng ăn cơm. Khó khăn lắm mới đến chỗ nữ Mc kia, hai người đang tắm chung và chưa bước vào giai đoạn cuối cùng thì nhận được thông tin Vương Trạch Vinh và Uông Kiều xảy ra chuyện, y vội vàng mặc quần áo chạy tới.
- Tiểu Kiều, cô không sao chứ? Sao đến tỉnh Giang Sơn lại không nói với tôi?
Lăng Vũ Trình quan tâm hỏi.
- Cảm ơn Bí thư Lăng, tôi không sao.
Uông Kiều bây giờ đã bình tĩnh lại.
- Xảy ra chuyện như vậy là do tỉnh Giang Sơn công tác không tốt. Xin yên tâm, chúng tôi nhất định xử lý tốt việc này.
Lăng Vũ Trình thấy Uông Kiều không sao nên cũng yên tâm. Khi y về, Vương Trạch Vinh cũng nói:
- Tôi cũng về.
Uông Phỉ và Uông Kiều cũng không nói gì, hôm nay Vương Trạch Vinh ở lại đây là không thích hợp.
Uông Kiều nhỏ giọng nói với Vương Trạch Vinh:
- Cảm ơn anh.
Sau đó Vương Trạch Vinh ngồi xe Lăng Vũ Trình mà đi.
Trong xe Lăng Vũ Trình, Vương Trạch Vinh nói:
- Chuyện hôm nay cũng may không quá lớn nếu không khó xử lý. Chẳng qua vì bảo vệ Uông Kiều nên tôi đã đánh gãy tay một cảnh sát. Tôi muốn kiểm điểm với Bí thư Lăng.
Lăng Vũ Trình lắc đầu nói:
- Trạch Vinh, việc này cậu làm đúng. Nếu như không có cậu bảo vệ thì tỉnh Giang Sơn sẽ động đất.