Tiễn bước Tiền Hồng cùng Long Dũng Đình, Vương Trạch Vinh gọi điện cho Mạc Đại Bưu để hỏi thăm tình hình. Từ điện thoại hắn biết Mạc Đại Bưu triển khai công việc rất khó khăn, tính bài ngoại ở Xuân Dương rất nặng, Mạc Đại Bưu bây giờ đang tìm điểm để tiến vào.
Sáng hôm sau Lưu Vi Vi đến nhà Vương Trạch Vinh. Làm cho người ta rất buồn bực là Lưu Vi Vi có chìa khóa. Chỉ thấy
Vương Trạch Vinh đi tập thể dục về nhà thì thấy Lưu Vi Vi đang giặt quần áo, hắn vội vàng nói:
- Quần áo để tôi tự giặt là được.
Lưu Vi Vi vừa giặt vừa cười nói:
- Phó bí thư Vương, ngài cứ làm việc của ngài, đừng để ý đến em. Đây là công việc của em.
Vương Trạch Vinh biết người phụ nữ này là do Liễu Thanh Tụ phái tới nên khá đề phòng.
Ăn sáng xong, Vương Trạch Vinh cầm cặp đi ra ngoài.
Vừa ra ngoài cửa thì thấy Long Dũng Đình đã lái một chiếc Hồng Kỳ chờ đó.
Thấy Long Dũng Đình đã nhanh chóng bắt tay vào công việc, Vương Trạch Vinh vui vẻ nói:
- Rất được.
Long Dũng Đình cười nói:
- Em không có bản lĩnh gì, chỉ biết lái xe. Xe này là nghề kiếm cơm của em, cho nên vừa tới là phải cầm bát cơm vào trong tay.
Vương Trạch Vinh cười phá lên. Long Dũng Đình bây giờ đã bắt đầu có chút thay đổi, cũng biết nói vài câu vui đùa.
Sau này chú trực tiếp vào, chú đi làm một bộ chìa khóa đi.
Vương Trạch Vinh đưa chìa khóa nhà cho Long Dũng Đình.
- Vương ca, em thấy có một người phụ nữ đi vào nên không dám vào.
Thấy vẻ mặt khó hiểu của Long Dũng Đình, Vương Trạch Vinh nói:
- Thị ủy phái nhân viên phục vụ tới.
Long Dũng Đình nói:
- Hay là em gọi chị tới, miễn cho có người không thích hợp đi vào.
Vương Trạch Vinh cũng hy vọng Long Dũng Đình đến, hắn suy nghĩ một chút rồi lắc đầu nói;
- Dũng Đình, tình hình Bắc Dương rất phức tạp, chị chú bây giờ đến không phù hợp, một thời gian nữa. Chú theo dõi cô gái kia cho anh, anh cảm thấy cô ta có vấn đề.
Long Dũng Đình gật đầu nói:
- Vương ca, em chuyển đến chỗ anh ở là được.
Mắt Vương Trạch Vinh sáng lên, đây đúng là biện pháp tốt mà cười nói:
- Được, hôm nay chú vào ở với anh.
- Vương ca, xe này em nghe nói là tiền Phó bí thư Phùng từng ngồi, có cần bảo bọn họ đổi xe khác không?
Long Dũng Đình biết không ít lãnh đạo không thích ngồi xe của người trước, đặc biệt người trước xảy ra chuyện thì sẽ không may.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Xe nào chẳng như nhau.
Long Dũng Đình cười nói:
- Em vốn còn nghĩ xe này thực sự là xe Hồng Kỳ, không ngờ vỏ ngoài là Hồng Kỳ mà bên trong đã được thay đổi hết, còn tốt hơn BMW.
Vương Trạch Vinh nhìn quanh xe nhưng lại không thấy gì đặc biệt.
- Vương ca đừng nhìn, phải kiểm tra máy thì mới biết.
Vương Trạch Vinh biết Long Dũng Đình có thói quen kiểm tra xe hàng ngày nên gật đầu không nói gì.
Xe vào trụ sở Tỉnh ủy, Vương Trạch Vinh vừa lên lầu thì thấy Liễu Thanh Tụ.
Liễu Thanh Tụ nhìn Vương Trạch Vinh và cười nói:
- Phó bí thư Vương, văn phòng của ngài ở bên cạnh, mời đi theo tôi.
Liễu Thanh Tụ không hổ là Trưởng ban thư ký Thị ủy, không làm một ai mất lòng trong công việc.
Đi theo Liễu Thanh Tụ lên lầu, Vương Trạch Vinh vào một văn phòng có tấm biển Phó bí thư Tỉnh ủy ở bên ngoài.
Đây là một căn phòng rất rộng, gian ngoài trông rất bình thường và đơn giản nhưng sau khi mở cửa vào gian trong thì cấp bậc tăng lên vài lần. Bên ngoài là chỗ ngồi của thư ký, cửa phòng trong mở ra chính là văn phòng của Vương Trạch Vinh.
Trong phòng trồng vài chậu cây và rất rộng, bộ bàn ghế sô pha bằng da thật để tiếp khách, bàn làm việc rất lớn.
Ngoài ra còn có mấy cửa nhỏ có lẽ là Wc và phòng nghỉ.
- Phó bí thư Vương, mọi thứ trong này đã được đổi mới. Ngài xem nếu có gì cần thì nói với tôi, tôi sẽ mau chóng bố trí.
Liễu Thanh Tụ như rất coi trọng Vương Trạch Vinh, tự mình cùng Vương Trạch Vinh kiểm tra các thứ.
Vương Trạch Vinh đi tới kiểm tra bàn làm việc thấy cũng được, hắn nói với Liễu Thanh Tụ:
- Cảm ơn Trưởng ban thư ký Liễu, tôi rất hài lòng.
- Ha ha, chỉ cần Phó bí thư Vương hài lòng là tôi yên tâm.
- Phó bí thư Vương, vừa nãy Bí thư Tư Mã nói nếu ngài tới thì mời ngài đến văn phòng của Bí thư Tư Mã.
Vương Trạch Vinh vội vàng nói:
- Được, tôi lập tức tới.
Văn phòng của Tư Mã Sơn còn sang trọng hơn văn phòng của Vương Trạch Vinh một chút. Thấy Vương Trạch Vinh đi vào, Tư Mã Sơn lập tức đứng lên đi tới bắt chặt tay Vương Trạch Vinh:
- Trạch Vinh, tối qua ngủ ngon không?
Vương Trạch Vinh nói:
- Cảm ơn Bí thư Tư Mã quan tâm, Thị ủy bố trí rất tốt.
- Vậy là tốt rồi. Tôi sợ cậu không quen với thời tiết ở đây. Thiết bị sưởi ở phòng có được không?
Vương Trạch Vinh thấy Tư Mã Sơn hỏi vấn đề cuộc sống thì càng đánh giá cao đối phương hơn. Đừng nhìn chỉ là một việc nhỏ nhưng từ chi tiết này đã lộ sự coi trọng của đối phương.
- Phòng rất ấm, Trưởng ban thư ký Liễu làm mọi việc thật chu đáo.
Vương Trạch Vinh cũng thuận tiện khen Liễu Thanh Tụ một chút.
- Thanh Tụ, Phó bí thư Vương vừa đến Bắc Dương nên không quen thuộc tình hình. Anh phải giới thiệu nhiều với Phó bí thư Vương.
Tư Mã Sơn nói với Liễu Thanh Tụ.
- Xin Bí thư Tư Mã yên tâm, tôi sẽ làm tốt công tác của mình.
Liễu Thanh Tụ nói.
Mời Vương Trạch Vinh ngồi xuống, Tư Mã Sơn nói:
- Trạch Vinh, căn cứ quyết định của Trung ương thì cậu chủ yếu phụ trách công tác tổ chức, Trưởng ban tổ chức cán bộ Úc Lộ Thư là đồng chí có nhiều năm công tác. Tôi sẽ gọi chị ta tới, hai người trao đổi.
Vương Trạch Vinh trong hội nghị đã nhìn Trưởng ban tổ chức cán bộ đầy quyến rũ kia, quan khí của chị ta nhất trí với Tư Mã Sơn, có lẽ là người thân tín của Tư Mã Sơn. Có một nữ Trưởng ban tổ chức cán bộ ở đó, mình nếu không làm tốt thì nhất định sẽ mất quyền.
- Vậy thì tốt quá, tôi còn sợ không thể làm tốt công tác, có Trưởng ban Úc thì tôi yên tâm rồi.
Nhìn Vương Trạch Vinh, Tư Mã Sơn gật đầu nói:
- Sáng nay khi tới Xuân Dương tuyên bố bổ nhiệm cậu, tôi sẽ đi cùng, lão CHu cũng sẽ đi.
Vương Trạch Vinh nói:
- Cảm ơn Bí thư Tư Mã.
Bản thân hắn là Phó bí thư Tỉnh ủy, đến Xuân Dương nhận chức đủ để áp chế tất cả. Nhưng Tư Mã Sơn và Chu Kiến Đào cùng đi thì biểu hiện là coi trọng mình. Nhưng đây cũng là muốn cho cán bộ Xuân Dương biết ở Bắc Dương này do bọn họ làm chủ.
Thấy Vương Trạch Vinh lộ vẻ cảm kích, tâm trạng Tư Mã Sơn tốt hơn nhiều.
Tối qua sau khi về nhà, Tư Mã Sơn đã cẩn thận suy nghĩ chuyện xảy ra.
Đối với Vương Trạch Vinh đến, Tư Mã Sơn rất cảm giác. Sau khi hiểu rõ một ít chỗ dựa của Vương Trạch Vinh, y bắt đầu sợ hãi. Đối với việc Trung ương điều Vương Trạch Vinh tới Bắc Dương, Tư Mã Sơn cũng đã nhìn ra vài thứ.
Để cho Tư Mã Sơn không hiểu là Vương Trạch Vinh đã thỏa thuận gì mà Bùi Vân Hoa cùng Trâu Tùng Diệu lại đứng ra nói mình như vậy. Đây hoàn toàn làm mình mất điểm trước mặt phó Trưởng ban tổ chức cán bộ Trung ương.
Nghĩ đến Thịnh Kiến Thành, Tư Mã Sơn không tin Thịnh Kiến Thành chỉ uống được từng đó, nhất định là giả say. Tất cả đều bị y thấy, về không biết chừng còn báo cáo với cấp trên.
Hai kẻ đó dù có ý đồ gì cũng không thể dùng.
Nghĩ đến không thể dùng hai người này, tâm trạng Tư Mã Sơn liền khó coi. Cận Trung Thuận nếu mất hai thường vụ ủng hộ, các thế lực khác có sự tham gia của Vương Trạch Vinh thì sẽ xuất hiện tình hình xấu.
Bởi vì Xuân Dương là trung tâm của tỉnh nên Tư Mã Sơn quyết không cho phép nơi này xảy ra chuyện.
Tư Mã Sơn cùng tới Xuân Dương là để thị uy, y muốn cho mọi người xem dù Vương Trạch Vinh có chỗ dựa mạnh thì mình vẫn là vua Bắc Dương.