Trong phòng Bích Ngọc, Vương Trạch Vinh, Bích Ngọc và Bích Vân ngồi đó, những người khác không vào.
Vương Trạch Vinh vừa nãy hỏi việc tu luyện, Bích Ngọc nói ăn xong sẽ nói chuyện riêng. Vương Trạch Vinh bây giờ biết bọn họ nhất định có việc cần nói.
- Trạch Vinh, cậu vừa hỏi việc tu luyện, không giấu gì cậu, Thái cực quyền đúng là một bộ công pháp luyện nội khí, người bình thường tập Thái cực quyền chỉ là động tác hình thể, không có phương pháp luyện khí. Cho nên Thái cực quyền mặc dù phổ cập nhưng không có hiệu quả lớn.
Bích Ngọc nói như vậy làm Vương Trạch Vinh có chút hưng phấn mà nói:
- Tôi vẫn nghĩ Thái cực quyền nổi tiếng như vậy, không thể không có phương pháp tu luyện.
Bích Ngọc cười nói:
- Tôi và sư đệ đều đã luyện ra nội khí. Chẳng qua từ tình hình Trạch Vinh luyện thì có thể thấy không kém gì chúng tôi. Chỉ là không chuyên nghiệp như chúng tôi mà thôi.
- Không biết tôi có thể học phương pháp tu luyện này không?
Vương Trạch Vinh hỏi.
Bích Vân cười nói:
- Vận Lâm đã dạy cậu Thái cực quyền, cậu bây giờ coi như là đệ tử của chúng tôi, đương nhiên có thể.
Bích Ngọc nói:
- Đạo gia chủ yếu cần chữ Duyên, chúng tôi cũng muốn xem cậu có thể đột phá không.
Nói tới đây tâm trạng hai đạo trưởng có chút không tốt.
Bích Vân thở dài một tiếng:
- Cậu thấy đó, chúng tôi tuy đã luyện Thái cực quyền đến trình độ như vậy nhưng lại không đạt đến Đạo, trong hàng đệ tử lại không có ai tìm hiểu hơn mình. Vốn nghĩ phương pháp tu luyện nội khí Thái cực quyền sẽ mất, bây giờ Trạch Vinh xuất hiện là ý trời.
Vương Trạch Vinh không hiểu nổi hai đạo trưởng này nghĩ gì.
Bích Ngọc lấy ra một quyển sách cũ đưa cho Vương Trạch Vinh:
- Đây là phương pháp luyện nội khí từ Thái cực quyền, Trạch Vinh có thể xem, chỗ nào không hiểu thì tôi sẽ giảng giúp cậu.
Bích Vân nhìn qua quyển sách mà than
thở:
- Tu luyện mấy chục năm mà đạo vẫn rất bí mật.
Vương Trạch Vinh cầm quyển sách và cẩn thận bỏ vào cặp.
- Cảm ơn hai vị đạo trưởng.
Mặc dù không biết nội dung trong sách có tác dụng với mình không, nhưng thấy hai vị đạo trưởng này coi trọng như vậy, Vương Trạch Vinh vẫn cảm ơn đã cho sách.
Bích Ngọc và Bích Vân nhìn nhau, Bích Ngọc gật đầu.
Bích Vân nói:
- Trạch Vinh, thực ra Trung Quốc chúng ta có một tổ chức theo đuổi Đạo trời, mọi người thi thoảng tập trung để bàn luận. Bây giờ tư tưởng con người phát triển, chỉ một người thì không thể tìm hiểu được bí mật, nhiều người bàn luận có lẽ sẽ có hiệu quả.
Vương Trạch Vinh chưa từng nghe đến tổ chức này nên có chút khó hiểu nhìn hai đạo trưởng.
Bích Ngọc nói:
- Giật mình phải không, Trung Quốc chúng ta đã tồn tại vài ngàn năm, đủ người tài năng nhưng có ai có thể phi thăng? Chỉ là đến hiện đại khoa học kỹ thuật phát triển, con người mới dựa vào tàu vũ trụ mà đi các nơi.
Vương Trạch Vinh nhăn nhó mặt mày, không biết sao hai vị đạo trưởng này lại nói đến việc đó. Hắn không nghĩ ra nguyên nhân của bọn họ.
Bích Vân nói:
- Cậu nghe nói đến quân đoàn 8341 chưa?
Việc này rất nhiều người ở Trung Quốc biết, Vương Trạch Vinh biết nên gật đầu nói:
- Việc này tôi biết, là quân đoàn do Chủ tịch Mao thành lập, có biệt hiệu là 8341, trong nội bộ có tên Đoàn cảnh vệ trung ương, trong đó có chín cục bảo vệ Lãnh đạo trung ương. Chẳng qua bây giờ quân đoàn này không còn nữa.
Bích Ngọc cười nói:
- Đoàn cảnh vệ trung ương vẫn tồn tại, bây giờ do Văn phòng Trung ương quản lý, thực ra là do Tổng bí thư trực tiếp chỉ huy.
Vương Trạch Vinh thầm nghĩ việc này có quan hệ gì với mình?
Bích Ngọc nói:
- Trong Đoàn cảnh vệ trung ương có không ít cục, trong đó có một cục là cục Năng lực, đương nhiên đây là cách gọi của mọi người, bên ngoài đều gọi là Thập cục. Rất nhiều người có khả năng của Trung ương đều trong Thập cục.
Vương Trạch Vinh xuất thân là cán bộ xã nên đâu được nghe chuyện bí ẩn này, nghe mà giống như đọc sách trời. Bây giờ hắn mặc dù đã là Thường vụ tỉnh ủy nhưng không hiểu gì mấy cơ quan bí ẩn đó của Trung ương. Vương Trạch Vinh đang rất kích động, không nhìn ra hai vị đạo trưởng này lại biết nhiều việc như vậy.
- Thập cục khác các cục khác, Thập cục có quyền lực tuyệt đối nhưng không tùy tiện nhúng tay vào các việc cụ thể, trừ phi xuất hiện chuyện liên quan đến vận mệnh quốc gia.
Bích Vân nói lời này thì có chút tự hào.
Vương Trạch Vinh cũng biết tình huống này, người như Bích Ngọc, Bích Vân thì bọn họ chỉ thích thành tiên, tranh chấp thế gian thì bọn họ không thèm để ý.
- Hai chúng tôi đều là người của Thập cục, tôi là người phụ trách ở Thường Hồng.
Bích Ngọc đột nhiên nói ra một câu làm Vương Trạch Vinh rất chấn động.
Vương Trạch Vinh nhìn thì thấy bọn họ không giống kẻ lừa gạt.
Thời buổi này đủ loại lừa gạt, lớn thì lừa là quan to. Trong lúc nhất thời Vương Trạch Vinh không biết nên phán đoán việc này như thế nào, chỉ có thể lẳng lặng ngồi đó nghe hai đạo trưởng nói.
- Đây là chứng minh của tôi.
Bích Ngọc lấy một quyển sổ nhỏ trên người ra, mở ra thì thấy đúng là thẻ công tác, còn có ba loại, một là Tổng giám sát, một là Văn phòng Trung ương, một là Đoàn cảnh vệ trung ương.
Vương Trạch Vinh ngẩn ra, hai đạo trưởng trước mặt mình không ngờ lại có lai lịch lớn như vậy.
- Hai vị đạo trưởng nói với tôi việc này làm gì?
Vương Trạch Vinh hỏi.
Vương Trạch Vinh quyết định sau khi về phải lập tức hỏi Uông Nhật Thần. Chuyện như vậy chỉ có Uông Nhật Thần và Hạng Nam mới được biết.
Bích Vân lúc này cũng lấy chứng minh của mình ra.
Nhìn hai quyển sổ trước mặt, Vương Trạch Vinh gãi đầu. Hắn cảm thấy như mình bị lừa.
Bích Ngọc cười nói:
- Công tác của chúng tôi chính là phát hiện người có năng lực đặc biệt, đưa những người đó vào Thập cục. Trạch Vinh, cậu phù hợp tiêu chuẩn này. Chúng tôi dự định báo cáo tình hình của cậu lên trên, có lẽ không lâu sau cậu sẽ là người của Thập cục.
Vương Trạch Vinh lúc này mới hiểu nguyên nhân hai đạo trưởng này tìm mình.
- Hai vị đạo trưởng, các ngài biết tôi là Bí thư thị ủy Thường Hồng, cũng là Thường vụ tỉnh ủy tỉnh Giang Sơn, tùy tiện gia nhập tổ chức nào đều là không được.
Vương Trạch Vinh còn không rõ tình hình nên sao dám đáp ứng.
Bích Ngọc cười nói:
- Việc này không có ảnh hưởng gì, quan trường Trung Quốc cũng có vài người như cậu. Đương nhiên việc này không phải do chúng tôi định đoạt, đến lúc đó nếu cậu đồng ý vào Thập cục, trình tự sẽ có. Trạch Vinh, đến lúc đó cậu sẽ do Bí thư Lâm trực tiếp lãnh đạo.
Hình như không phải kẻ lừa gạt.
Vương Trạch Vinh nghe thấy phải đi qua một trình tự, còn do Tổng bí thư chỉ huy, việc này làm hắn mơ hồ.
Bích Ngọc thu lại sổ rồi cười cười. Bọn họ biết Vương Trạch Vinh đang nghi ngờ nhưng không nói nhiều. Cũng may đây là Vương Trạch Vinh, nếu là người khác thì đã coi bọn họ là kẻ lừa đảo mà gọi công an tới bắt.
Bích Vân nói:
- Trạch Vinh, chúng tôi rất vui vì sự phát triển của Thường Hồng. Vào Thập cục không những không ảnh hưởng gì, cậu còn được Thập cục ủng hộ. Đừng coi thường Thập cục, đây là quyền lực rất lớn ở Trung Quốc.
Từ Thanh tuyền quan về, Vương Trạch Vinh gọi ngay cho Uông Nhật Thần.
- Ông nội.
Vương Trạch Vinh bây giờ đã gọi Uông Nhật Thần theo cách Uông Phỉ.
Nghe Vương Trạch Vinh gọi như vậy, Uông Nhật Thần rất vui vẻ:
- Trạch Vinh, có chuyện gì thế?
Vương Trạch Vinh nói chuyện gặp hai đạo trưởng với Uông Nhật Thần, sau đó nói:
- Ông, ông nói đây là thật không?
Uông Nhật Thần liền nói:
- Ông biết Đoàn cảnh vệ trung ương có Thập cục. Chẳng qua Bích Ngọc và Bích Vân thì ông không biết. Ông sẽ gọi đến Văn phòng Trung ương để xác minh.
Sau đó Uông Nhật Thần lập tức gọi đến Chánh văn phòng Trung ương hỏi về hai người kia. Văn phòng Trung ương rất nhanh gọi lại và xác định Bích Ngọc là tổ trưởng tổ Thường Hồng của Thập cục, Bích Vân cũng là tổ trưởng. Công tác của hai người là thu thập tin tức nhân viên đặc biệt ở các địa phương.
Uông Nhật Thần sau đó gọi nói tình huống cho Vương Trạch Vinh, ông nói:
- Trạch Vinh, đây là việc tốt. Đúng như bọn họ nói, Thập cục là tổ chức quyền lực rất lớn. Nếu cháu được Thập cục ủng hộ thì sẽ rất quan trọng cho sự phát triển của cháu. Chuyện như vậy cháu không nên nói khắp nơi, ông biết là được, đừng nói với Hạng Nam.
Vương Trạch Vinh nói:
- Cháu sẽ giữ bí mật.
Uông Nhật Thần cười ha hả nói:
- Việc này mà cháu cũng có thể gặp được, ông thấy cháu rất may mắn. Chờ đi, chuyện này Đoàn cảnh vệ trung ương rất nhanh phái người tìm cháu, cháu không phải lo nghĩ gì. Bảo cháu gia nhập thì gia nhập, không có gì cả.
Vương Trạch Vinh lúc này mới yên tâm.
Uông Nhật Thần đột nhiên nói:
- Chuyện của cháu và Tiểu Phỉ, ông đã nói với Hạng Nam, Hạng Nam đồng ý.
Vương Trạch Vinh nghe vậy liền đổ mồ hôi. Uông Nhật Thần sao lại nói chuyện này với Hạng Nam, không biết Hạng Nam thấy mình như thế nào? Lữ Hàm Yên cũng thấy mình như thế nào?