Quan Khí​

Chương 1003: Chương 1003: Công tác của nhóm thiếu gia




Xe vừa mới vào đoạn giao nhau giữa thành phố Xuân Dương và huyện Hắc Thạch, từ rất xa Vương Trạch Vinh đã nhìn thấy các thành viên trong bộ máy của huyện Hắc Thạch đã đứng đón ở nơi đấy. Nhìn thấy Tiền Thanh Chí đứng trong đám người đang nghênh đón, Vương Trạch Vinh cười cười.

Lần này bởi thành phố Xuân Dương cần nhiều cán bộ chủ chốt nên gia đình của nhóm thiếu gia ở Bắc Kinh này cũng gắng sức thu xếp đám con cháu vào. Bây giờ Tiền Thanh Chí đang đảm nhiệm chức vụ Phó Chủ tịch huyện Hắc Thạch, những người khác cũng đều có cấp bậc Phó Chủ tịch huyện.

Lúc này, Vương Trạch Vinh biết nhóm thiếu gia ở Bắc Kinh này trước đây vẫn có một chức vụ nào đó trong các cơ quan nhà nước nhưng lại chỉ đi làm việc cá nhân.

Ở trong Bắc Kinh, một chức vụ nho nhỏ đúng là không dễ bị chú ý.

- Biểu hiện của Tiền Thanh Chí ở huyện Hắc Thạch như thế nào?

Vương Trạch Vinh quay sang hỏi với Chánh văn phòng Thị ủy Trâu Tùng Diệu.

Từ lúc thấy phát sinh một loạt các sự kiện ở tỉnh Bắc Dương thì trong lòng Trâu Tùng Diệu rất kinh hãi. Đối với Vương Trạch Vinh thì cô đúng là cực kỳ kính sợ, quyết một lòng đi theo Vương Trạch Vinh.

- Bí thư Vương, sau khi Phó Chủ tịch Tiền đến công tác ở huyện Hắc Thạch thì trong công việc rất cố gắng. Trong khoảng thời gian ngắn mà công tác thu hút đầu tư của huyện Hắc Thạch đã đạt được rất nhiều kết quả lớn. Đây cũng do Bí thư Vương biết cách sử dụng người.

Trâu Tùng Diệu cũng đã biết trước Tiền Thanh Chí và Vương Trạch Vinh có quan hệ sâu đậm, nên khi nói cố hết sức thể hiện thái độ một mực lấy lòng nhìn sang Bí thư Thị ủy tuổi trẻ bên cạnh.

Nghe được Trâu Tùng Diệu cố gắng biểu hiện thái độ thể hiện qua thanh âm, Vương Trạch Vinh nhìn lướt thoáng qua một cái trên mũi ở khuôn mặt cô.

Thấy cái mũi này của cô ta đúng là hơi biến đổi một chút, đúng là càng tăng thêm vẻ xinh đẹp. Trong lòng Vương Trạch Vinh cười thầm, cô này đúng thật khi đến Hàn Quốc đã giải phẫu thẩm mỹ một chút cái mũi của mình.

Đúng thật là có ý tứ, cái mũi sau khi được chỉnh sửa xong thì lại càng lộ ra một vẻ mê hoặc người khác trên khuôn mặt cô gái này.

Nhìn thấy Vương Trạch Vinh đang nhìn phía trên mặt mình, không biết như thế nào mà bỗng nhiên trong lòng Trâu Tùng Diệu có một chút bối rối. Vốn người của cô đang dựa vào thành ghế đột nhiên cũng phải chỉnh thẳng lên một chút, cố gắng đem phơi bày các nét trên cơ thể ra. Từ trước đến nay, với dáng người của mình thì cô rất có sự tin tưởng. Cô hoàn toàn chắc chắn rằng dáng người của mình cũng không thua kém gì các cô gái trẻ tuổi. Hơn nữa, cô lại là một phụ nữ đã thành thục nên có lực sát thương rất mạnh hấp dẫn các cánh mày râu.

Lúc cô dựng thẳng người lên thì lại phát hiện Vương Trạch Vinh đã sớm dời ánh mắt sang chỗ khác, ánh mắt đã nhìn về phía đám người huyện Hắc Thạch đang nghênh đón.

Nhìn thấy bộ dạng của Vương Trạch Vinh như thế này không biết thế nào mà trong lòng Trâu Tùng Diệu lại cảm thấy mất mát.

Sau khi xe dừng lại, Bí thư huyện ủy Thôi Thạch Phú sớm tiến đến mở cửa xe cho Vương Trạch Vinh.

- Bí thư Vương, bốn ban ngành trong bộ máy huyện Hắc Thạch đã tập trung ở đây để hoan nghênh ngài tới kiểm tra chỉ đạo công tác.

Thôi Trạch Phú là người mới được đề bạt lên sau đợt điều chỉnh vừa rồi. Người này là do sau khi quan sát quan khí trong đám nhân viên mà Vương Trạch Vinh đề bạt lên. Trong con mắt của mọi người thì Thôi Thạch Phú xem như có dấu ấn của Vương Trạch Vinh. Đối với việc mình được trở thành một người của thuộc hệ của Vương Trạch Vinh thì trong tận đáy lòng mình của hắn, Thôi Thạch Phú sớm đã vô vàn mừng rỡ.

Lúc này ở tỉnh Bắc Dương, Vương Trạch Vinh đúng là như mặt trời giữa buổi trưa. Được gia nhập vào đám người của hắn tượng trưng cho việc con đường quan lộ trở nên vô hạn.

Sau khi xuống xe, Vương Trạch Vinh chủ động giơ bắt tay Thôi Thạch Phú và nói:

- Trạch Phú, mọi người vất vả rồi.

- Ha ha, mọi người nghe nói Bí thư Vương tới kiểm tra công tác thì tất cả đều tranh nhau ra để nghênh đón.

Vương Trạch Vinh mỉm cười một chút rồi đi tới bắt tay với các lãnh đạo huyện Hắc Thạch. Đến trước mỗi người, hắn đều bắt tay và dừng lại nói chuyện dăm câu.

Hiện tại, bởi Vương Trạch Vinh là người có quyền uy nhất trong Thị ủy nên việc điều chỉnh đám cán bộ phía dưới cực kỳ thuận lợi. Trong số lớn người được đề bạt lên gần như tất cả đều là người thuộc hệ của Vương Trạch Vinh.

Vương Trạch Vinh có trí nhớ vô cùng tốt, tình cảnh gia đình của mỗi người hắn đều biết ít nhiều. Đại đa số các câu hỏi chuyện là hỏi thăm tình hình gia đình của cán bộ này.

Mọi người không ngờ được Vương Trạch Vinh lại quan tâm đến như vậy với tình hình của gia đình của mình. Sau khi được Vương Trạch Vinh hỏi han, tất cả mọi người đều cực kỳ cảm động.

Tới lượt Vương Trạch Vinh bắt tay đến Tiền Thanh Chí thì một tay Vương Trạch Vinh bắt lấy tay, một tay vỗ vỗ vai của hắn rồi hỏi:

- Thế nào, đã quen chưa?

Nhìn thấy Vương Trạch Vinh và Tiền Thanh Chí có cử chỉ thân mật mà mọi người không có, do vậy khi nhìn về Tiền Thanh Chí, trong mắt rất nhiều người lập tức có sự biến hóa.

Từ lúc Tiền Thanh Chí đến huyện Hắc Thạch, hắn luôn biểu hiện ra một thái độ khiêm tốn. Tuy rằng tất cả mọi người biết hắn từ Bắc Kinh tới đây, đồng thời cũng đoán được chỗ dựa của hắn rất mạnh nhưng cụ thể tình huống của hắn như thế nào thì cũng không ai rõ ràng lắm. Bây giờ nhìn thấy Vương Trạch Vinh đối với hắn có vẻ rất thân thiết, lập tức nhiều người cảm nhận cần phải đánh giá thêm một lần nữa về tình hình của Tiền Thanh Chí.

Nhìn thấy biểu lộ của mọi người, đột nhiên Vương Trạch Vinh có cảm giác thật quen thuộc. Bỗng nhiên hắn nhớ tới tình cảnh trước đây khi Trương Tất Trường bắt tay hắn ở xã Hoàn Thành.

Cũng không ngờ được rằng bây giờ mình cũng có năng lực làm thay đổi cuộc sống của người khác.

Sau khi hàn huyên mấy câu với mọi người, Vương Trạch Vinh tiến vào huyện Hắc Thạch.

Cũng không yêu cầu huyện Hắc Thạch sắp xếp phòng họp để nghe báo cáo tình hình công tác, Vương Trạch Vinh lập tức yêu cầu đi xem một vài hạng mục mới của huyện Hắc Thạch.

Trên đường đi, thị trấn Hắc Thạch lúc này đã có sự biến đổi rất lớn. Khắp mọ nơi đều phơi bày ra cảnh tượng của sự phồn vinh, khắp chốn mọi nơi đều đang khẩn trương thi công.

- Bí thư Vương, bây giờ huyện Hắc Thạch đang tăng tốc để phát triển. Theo yêu cầu của Thị ủy, chúng tôi đang điều chỉnh kết cấu sản nghiệp, xúc tiến lại các công tác ngành nghề.

Thôi Thạch Phú ở bên cạnh Vương Trạch Vinh nói.

Xe đi vào khu Khai Phát của huyện Hắc Thạch, Vương Trạch Vinh nhìn thấy nơi này cũng là một nơi sẽ rất thịnh vượng.

- Khu Khai Phát đang san lấp mặt bằng, các máy móc đã được tập kết về đây rồi ạ.

Thôi Thạch Phú chỉ vào tình hình đang diễn ra nơi này nói:

- Khu Khai Phát đã thu hút đuợc một số hạng mục lớn từ Bắc Kinh. Theo công tác này thì khi các hạng mục được triển khai lập tức có thể thu hút được một lượng lớn công nhân, đến lúc đó sẽ nhỏ đi rất nhiều áp lực trong việc tái cơ cấu lại ngành nghề.

Vương Trạch Vinh nhìn thoáng qua Tiền Thanh Chí đang đi theo, hắn biết rằng việc này đều là do Tiền Thanh Chí muốn làm ra một cái gì đó. Có Tiền gia đứng sau lưng, các sản nghiệp của gia tộc đều tập trung đến huyện Hắc Thạch, lại còn trợ giúp Tiền Thanh Chí liên hệ một ít xí nghiệp lớn ở Bắc Kinh tới phát triển ở huyện Hắc Thạch.

Nhìn thấy Vương Trạch Vinh nhìn về phía mình, Tiền Thanh Chí lộ ra vẻ tươi cười.

Bây giờ, Tiền Thanh Chí đã sửa lại hình ảnh của một cậu ấm của Bắc Kinh làm Vương Trạch Vinh đúng là có chút không quen thuộc. Tuy nhiên, đối với sự thay đổi này của hắn thì Vương Trạch Vinh cũng cảm thấy rất mừng. Nếu hắn thật sự có quyết tâm làm ra chút ít gì đó thì tiền đồ phát triển của hắn lại càng thêm rộng mở.

Sau khi trở lại Huyện ủy, Vương Trạch Vinh nghe Huyện ủy báo cáo công tác. Sau khi hỏi tỉ mỉ về công tác tái cơ cấu lại ngành nghề của huyện Hắc Thạch, đối với một ít tình huống cụ thể hắn cũng hỏi han để xác thực đúng tình hình thực tại.

Theo tình hình này mà hiểu ra thì có thể thấy được đúng là huyện Hắc Thạch đã nghiêm túc tuân theo yêu cầu Thị ủy để thực hiện rất nhiều hạng mục công tác. Nghe xong báo cáo của Huyện ủy, Vương Trạch Vinh nói:

- Một trong những vấn đề của thành phố Xuân Dương là việc tái cơ cấu lại ngành nghề. Một địa phương có thực sự đem việc này trở thành đại sự hay không chính là tiêu chuẩn để đánh giá công tác của lãnh đạo địa phương đó tốt hay xấu. Trong công tác này thì huyện Hắc Thạch đã có một thành tích rất lớn, đặc biệt là đồng chí Tiền Thanh Chí. Sau khi đồng chí Tiền Thanh Chí tới công tác tại huyện Hắc Thạch thì đồng chí đã không ngừng thu hút, bắc cầu dẫn rất nhiều các xí nghiệp tới huyện Hắc Thạch. Điều này đã hoàn toàn toát lên rằng đội ngũ Huyện ủy Hắc Thạch là rất có sức chiến đấu. Hy vọng mọi người tiếp tục phát huy tình trạng này, trong bước tiếp theo đưa việc tái cơ cấu ngành nghề trong cả huyện làm thật tốt.

Nghe thấy Vương Trạch Vinh đặc biệt đưa ra lời khen ngợi đối với công tác của Tiền Thanh Chí, mọi người đều nhìn về phía Tiền Thanh Chí, trong mắt lộ ra vẻ đầy hâm mộ. Tất nhiên mọi người ngồi ở đây ai cũng biết rằng trong việc này đúng là không thể so sánh với Tiền Thanh Chí. Là một người phụ trách công tác Chiêu thương, trong khoảng thời gian sau khi Tiền Thanh Chí đến đây đã phải đôn đáo chạy đi khắp nơi để đưa mấy xí nghiệp lớn về. Việc này thì không phải ai cũng có thể làm được.

Sau đó, Vương Trạch Vinh lại gặp riêng Thôi Thạch Phú. Trong công tác của Thôi Thạch Phú thì hắn đánh giá rất cao.

Rất nhiều người đều muốn gặp riêng để tán gẫu vài câu với Vương Trạch Vinh, nhưng kết quả sau cùng là sau khi Vương Trạch Vinh tiếp chuyện riêng với Thôi Thạch Phú và Chủ tịch huyện Chu Bình Tường, hắn liền gọi Tiền Thanh Chí vào.

Nhìn thấy tình cảnh Vương Trạch Vinh đối xử với Tiền Thanh Chí như vậy, nhóm lãnh đạo huyện mới phát hiện rằng Tiền Thanh Chí và Vương Trạch Vinh có quan hệ không phải là bình thường. Có những người đã bắt đầu có thái độ tốt với Tiền Thanh Chí hoặc là ý tưởng đầu nhập về phía Tiền Thanh Chí.

Sau khi tiến vào phòng Vương Trạch Vinh, lúc này Tiền Thanh Chí cũng sửa lại biểu lộ tình cảm vừa rồi, cười khổ nói với Vương Trạch Vinh:

- Bí thư Vương, muốn làm quan đúng là phải là người biết chịu lụy.

Nhìn thấy hắn cố tình giả vờ để biểu lộ tình cảm, Vương Trạch Vinh cười nói:

- Đúng là không thoải mái như làm thiếu gia trước đây được.

Tự mình lấy đồ uống từ trong tủ lạnh trao cho Vương Trạch Vinh, Tiền Thanh Chí nói:

- Phen này xem như là chúng tôi đang cạnh tranh lẫn nhau. Anh nhìn nhóm Vương Tú Toàn mà xem, bọn họ mỗi người ở một huyện, tất cả mọi người đều đang tranh nhau để huyện được phát triển.

Vương Trạch Vinh mỉm cười nhìn về phía Tiền Thanh Chí. Sau khi các thiếu gia ở Bắc Kinh này tới thành phố Xuân Dương, Vương Trạch Vinh cố ý sắp xếp vị trí cho bọn họ đồng thời ấn định luôn công tác chính là công tác thu hút đầu tư. Bây giờ thì thật là tốt, những người này cũng không phải là người biết chịu phục kẻ khác, mày đem đến đây một hạng mục thì tao cũng phải ít nhất đưa được một cái. Cứ như vậy, nhóm người này liều mạng trong việc thu hút đầu tư khiến cho công tác Chiêu thương trong các huyện đều có bước tăng tốc đại nhảy vọt.

- Thế nào, bây giờ ông cụ có còn vừa lòng với cậu không?

Vương Trạch Vinh hỏi.

- Ha ha, mấy ngày hôm trước trở về Bắc Kinh một chuyến, ông cụ nói với tôi bây giờ mới bắt đầu làm việc được nghiêm chỉnh. Ông cụ bảo tôi cố gắng công tác tốt vào, nói là cả gia tộc toàn lực tiến hành trợ giúp tôi. Hôm nay anh cũng thấy được đấy, trong huyện cũng đã có một công ty của nhà.

Vương Trạch Vinh nghiêm túc nhìn về phía Tiền Thanh Chí nói:

- Việc này tôi cũng phải nhắc nhở cậu một chút. Công ty của nhà thiết lập tại huyện Hắc Thạch, đối với cậu mà nói thì mặc dù có những ưu đãi nhưng cũng phải chú ý một chút, phải đảm bảo có chừng mực. Cũng không thể bởi vì công ty của nhà mình mà trong chính sách có những điều nghiêng lệch, lại càng không thể làm các sự tình trái với nguyên tắc.

Tiền Thanh Chí cười nói:

- Xin Bí thư Vương yên tâm. Công ty này được thiết lập ở đây chủ yếu là phát hiện được khả quan phát triển sau này của Xuân Dương phù hợp với công ty. Mọi người cũng là ủng hộ công việc của tôi, mà tôi thì lại không thiếu tiền, nên trong nhà cũng không vì việc này mà làm loạn.

Vương Trạch Vinh nghe những lời nói như vậy của Tiền Thanh Chí thì cũng có chút yên tâm. Hắn nói:

- Cố gắng quyết tâm âm thầm làm việc lấy mấy năm, sau khi có thành tích thì mới có thể có phát triển.

Bây giờ đối với việc nhóm các cậu ấm ở Bắc Kinh đến công tác tại thành phố Xuân Dương thì Vương Trạch Vinh cũng cảm thấy rất vừa lòng. Có những người này tới đây, sử dụng tốt bọn họ thì công tác của các huyện có thể có bước phát triển rất lớn. Đây là việc vừa hợp lòng người lại vừa hợp với hoàn cảnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.