Vào nhà Uông Nhật Thần thì hắn thấy Uông Nhật Thần đang ngồi đó. Uông Kiều có chút nuối tiếc mà nói:
- Ông, ông không phải đến nhà Lão bí thư sao?
Uông Nhật Thần nhìn Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Ông nghe Trạch Vinh về nên đoán sẽ tới đây, vì vậy đi đến giữa đường liền về.
Uông Nhật Thần rất coi trọng Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh ngồi xuống rồi nói:
- Ông, dạo này ông có vẻ khỏe.
Uông Nhật Thần cười nói:
- Ông già rồi nên rảnh rỗi mà rèn luyện. Cháu còn trẻ càng phải chú ý giữ gìn sức khỏe.
Uông Kiều đi tới rót trà cho Vương Trạch Vinh rồi ngồi xuống cạnh hắn.
Nhìn Uông Kiều, Uông Nhật Thần nói:
- Cháu vừa ăn xong à?
Vương Trạch Vinh nói:
- Cháu cũng vừa từ chỗ Bí thư Lâm tới.
Uông Nhật Thần gật đầu nói:
- Sau hội nghị lần này sẽ có cục diện mới, trọng trách trên vai cháu không nhẹ.
Uông Kiều nói:
- Gần đây cháu phát hiện một vấn đề là Hạng gia đang cố gắng bố trí nhân viên của mình, ngay cả Hải Đông cũng nhúng tay vào. Đây rõ ràng là không tin Trạch Vinh.
Uông Kiều làm ở Văn phòng Nghiên cứu chính sách nên thoáng cái thấy được bản chất của vấn đề.
Uông Nhật Thần nhìn thoáng qua Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Cháu thấy sao về việc này.
Việc này Uông Nhật Thần đương nhiên biết nên muốn hỏi xem Vương Trạch Vinh nghĩ gì.
Vương Trạch Vinh nói:
- Hạng gia không thích cháu.
Hắn nói xong liền không nói nữa.
Uông Nhật Thần khẽ gật đầu và rất hài lòng với thái độ này của Vương Trạch Vinh. Điều này nói rõ Vương Trạch Vinh không vong ơn.
Nghĩ tới cách làm của Hạng Thành, Uông Nhật Thần thầm lắc đầu, đây hoàn toàn là muốn Vương Trạch Vinh trả lại tình nghĩa. Nếu là như vậy thì tình cảm của Vương Trạch Vinh và Hạng gia coi như không còn.
- Chuyện của cháu coi như đã xong.
Uông Nhật Thần nhìn Uông Kiều rồi nói.
Vương Trạch Vinh có chút khó hiểu nhìn Uông Kiều.
Thấy Vương Trạch Vinh nhìn tới mình với ánh mắt dò hỏi, Uông Kiều cười nói:
- Anh biết em làm ở văn phòng Nghiên cứu chính sách mà, nhiều lúc lý luận còn cần liên lạc với thực tế. Bố Lâm Khâm muốn em xuống làm Phó bí thư.
Vương Trạch Vinh nhìn Uông Kiều rồi trêu chọc:
- Không ngờ trước mặt anh là nữ Bí thư.
Uông Kiều cười hì hì và đấm nhẹ vào vai hắn.
Vương Trạch Vinh đoán có lẽ Uông Kiều cũng có ý này và được Bí thư Lâm đồng ý.
Uông Nhật Thần nói:
- Nhà Bí thư Lâm coi như không ai tiếp nối.
Bây giờ Vương Trạch Vinh càng hiểu được Lâm Khâm coi như không thể chống đỡ cục diện. Nhưng bây giờ Uông Kiều có em bé, chỉ cần đưa Uông Kiều lên rồi tận dụng lực lượng của Lâm gia, Uông gia thêm lực lượng của hắn thì Uông Kiều ngồi trên vị trí lãnh đạo tỉnh là không nguy hiểm, có lẽ còn có thể tiến vào Trung ương.
Bây giờ không phải đang đề xướng tăng tỷ lệ nữ cán bộ sao? Uông Kiều đến địa phương thì không gian phát triển không hề nhỏ.
Uông Kiều thấy Vương Trạch Vinh đã hiểu liền cười nói:
- Em có con trai.
Vương Trạch Vinh nghe vậy thì càng hiểu hơn. Bí thư Lâm cũng là người, ngài cũng có suy nghĩ của mình là rải đường cho cháu. Chỉ cần Uông Kiều ổn định phát triển thì sẽ giảm lực cản cho cháu ngài.
Uông Nhật Thần cười cười một tiếng rồi nói:
- Như vậy cũng tốt, Tiểu Kiều có năng lực, sau này còn cần Trạch Vinh giúp.
Uông Kiều cũng cười nói:
- Người một nhà mà, anh ấy không giúp cháu thì giúp ai.
Thấy Uông Kiều nhìn mình với vẻ trêu chọc, Vương Trạch Vinh chỉ có thể cười trừ.
Uông Nhật Thần không hiểu tình hình bên trong nên nói:
- Lời này thì đúng rồi, người một nhà mà.
Uông Nhật Thần lúc này có vẻ khá vui vì Uông Kiều xuống dưới làm Phó bí thư Tỉnh ủy.
Vương Trạch Vinh nhìn Uông Kiều rồi thầm nghĩ nữ Phó bí thư Tỉnh ủy trẻ tuổi và đẹp như thế này thì đúng là hiếm có.
- Tình hình quân đội thế nào rồi?
Nghĩ đến một số nhân viên mà Uông Chính Phong lưu lại, hơn nữa Uông Kiều được Bí thư Lâm giúp đỡ đưa xuống tỉnh, Vương Trạch Vinh không tin những người kia không có tác dụng gì.
Quả nhiên Uông Kiều cười nói:
- Lần này lực lượng trong quân đội đã được tăng lên, đến lúc đó mọi người ngồi một chút, anh đã lâu không ngồi với bọn họ.
Vương Trạch Vinh bây giờ thiếu nhất chính là lực lượng quân đội. Hắn nghĩ Uông Kiều có lẽ đã được Bí thư Lâm giao người trong quân đội cho cô, sau đây trong sự phát triển thì Uông Kiều sẽ có quyền lớn trong quân đội, đây là lực lượng rất lớn.
Uông Nhật Thần nhìn Vương Trạch Vinh mà nói:
- Trạch Vinh, cháu bây giờ thiếu quân đội ủng hộ. Có Tiểu Kiều ra mặt, sau đây quân đội sẽ ủng hộ lớn đối với cháu. Ở Trung Quốc thì nắm quân đội trong tay là điều rất quan trọng, cháu phải dành nhiều tâm trí ở việc này mới được.
Uông Kiều cũng nói:
- Ông, cháu tin Trạch Vinh có thể được quân đội ủng hộ.
Vương Trạch Vinh cũng đồng ý với lời Uông Nhật Thần nói. Từ trước đến giờ hắn vẫn đấu ở địa bàn của hắn, ít liên lạc với quân đội. Xem ra sau này lúc ở Thành phố Hải Đông cũng cần tăng cường liên lạc với quân đội.
Thấy Vương Trạch Vinh nhìn quanh, Uông Nhật Thần nói:
- Cháu được Thục Phương đi rồi.
Vương Trạch Vinh gật đầu, con hắn được ông bà rất thương yêu.
- Lần này cháu về sẽ tham gia hai hội nghị. Tuy nói Đại hội Đảng đã diễn ra, tất cả đều rõ ràng, hai hội nghị chỉ là trình tự mà thôi. Sau đó bộ máy cũ coi như hoàn toàn lui xuống, các cháu cũng chính thức vào bộ máy mới, vấn đề gặp phải sẽ nhiều hơn nữa.
Uông Nhật Thần nhắc.
Vương Trạch Vinh thực ra cũng thông qua Thập cục mà biết không ít tình hình.
- Có một số người không quen việc cháu còn trẻ như vậy đã vào Bộ Chính trị.
Uông Kiều cười nói:
- Anh từng này tuổi mà vào Bộ Chính trị đúng là hiếm có, sẽ có người không hài lòng. Lý Kiền Ý mặc dù là người của bố Lâm Khâm, cũng lên làm Phó Thủ tướng nhưng trong lòng y không có suy nghĩ là không thể.
Uông Nhật Thần lắc đầu nói:
- Lý Kiền Ý thì không sao, y coi như sẽ thành Phó Thủ tướng thường trực, đến vị trí đó thì y cũng cần người ủng hộ. Trạch Vinh là đồng minh thiên nhiên, y và Trạch Vinh cần phải tăng cường quan hệ, quyết không thể suy yếu. Trạch Vinh ở trong Bộ Chính trị cũng chỉ có thể liên minh với Lý Kiền Ý.
Việc này Vương Trạch Vinh cũng sớm phân tích. Hắn tán thành lời nói của Uông Nhật Thần. Lý Kiền Ý sau khi lên làm Phó Thủ tướng liền không tranh đoạt gì với hắn. Theo Lý Kiền Ý nghĩ thì hắn đã không thể uy hiếp đối phương.
Tuy là như vậy nhưng Vương Trạch Vinh cũng rất coi trọng phe phản đối mình.
- Lực lượng của Hoa Thái Tường cũng không thể coi thường.
- Lô Ninh Quốc vốn có một nhóm lực lượng ở Hải Đông, nhưng sau khi bị cháu chỉnh đốn khiến lực lượng của Lô Ninh Quốc tại Hải Đông coi như mất hết. Cho dù người còn lại thấy rõ tình hình cũng đứng về phía cháu. Có thể nói Lô Ninh Quốc đã không còn bao nhiêu tác dụng với Hoa Thái Tường.
Uông Nhật Thần vừa cười vừa nói. Ông vui vì Vương Trạch Vinh nhanh như vậy đã đánh ngã lực lượng Lô hệ ở Hải Đông.
Uông Nhật Thần đột nhiên nghiêm túc nói:
- Lô Ninh Quốc không còn uy hiếp thì cháu phải coi trọng bên Hoa Thái Tường. Hoa gia có lợi ích lớn ở Hải Đông. Bây giờ Hoa Thái Tường lên chức thì ông tin đoàn thể lợi ích ở Hải Đông sẽ lấy Hoa gia làm chính, lực lượng không nhỏ.
Lúc này Uông Kiều nhận được điện và biến sắc.
Uông Nhật Thần vội vàng nói:
- Sao vậy cháu?
Uông Kiều cau mày nói:
- Lâm Khâm có chuyện ạ.
Vương Trạch Vinh thiếu chút nữa nhảy dựng lên. Hắn lập tức nghĩ đến Uông Chính Phong.
Uông Nhật Thần vốn không hài lòng với cháu rể này nên nói.
- Nó lại làm chuyện gì?
- Không phải hắn làm việc gì mà hai người con của hắn đều biến mất, có người gọi điện cho Lâm Khâm và nói đàn ông của hai người phụ nữ kia mang bọn họ đi.
Đây là điều mà Uông Nhật Thần và Vương Trạch Vinh đều giật mình. Bọn họ biết Lâm Khâm có con riêng, biết mấy người này ở Bắc Kinh nhưng sao lại có chuyện kia?
Vương Trạch Vinh nhìn Uông Kiều rồi nói:
- Người đàn ông của hai người phụ nữ đó tới?
Uông Nhật Thần cũng khó hiểu nhìn Uông Kiều.
Uông Kiều nói:
- Em cũng không biết là như thế nào. Lâm Khâm say và đang chạy loạn.
Vương Trạch Vinh và Uông Nhật Thần nhìn nhau và thấy rất khó hiểu.
Uông Nhật Thần thầm mắng Lâm Khâm lái xe chạy tìm con ư? Ông nói:
- Đừng để ý tới nó.
Bây giờ Bí thư Lâm lui, Uông Nhật Thần không nhịn được cơn giận nữa.
Vương Trạch Vinh vội vàng nói:
- Xảy ra chuyện như vậy thì cháu tin tâm trạng Bí thư Lâm cũng không tốt. Hay là Tiểu Kiều sang đó xem một chút.
Uông Kiều đứng lên nói:
- Vâng.
Thấy Uông Kiều đi ra, Uông Nhật Thần thở dài nói:
- Trạch Vinh, Chính Phong làm sai một việc là gả Tiểu Kiều cho Lâm Khâm. Cháu xem Tiểu Kiều bây giờ đó.
Vương Trạch Vinh không biết nói gì. Hắn nhìn Uông Kiều mà không hiểu cô nghĩ gì. Cô và Lâm Khâm đã không thể hàn gắn, nhưng cô lại muốn mượn lực lượng Bí thư Lâm, từ phương diện nào đó mà nói Uông Chính Phong và Uông Kiều đều có tâm cơ.