Sau khi Bộ Thương mại cải cách, quyền uy của Vương Trạch Vinh ở Bộ Thương mại đã được lập lên, không còn gặp chuyện có việc tự mình phải làm nữa.
Đến bây giờ Vương Trạch Vinh mới có cảm nhận của người chỉ huy. Chỉ cần quốc tế có chút chuyện là hắn sẽ có người cung cấp đủ phương án.
Vương Trạch Vinh thấy Bộ Thương mại được như vậy liền thầm than thở. Bộ Thương mại bây giờ mới thật sự là nơi giao tiếp với quốc tế, hiệu quả công việc tăng mạnh.
Thấy Bộ Thương mại biến hoá nhiều như vậy, Vương Trạch Vinh đúng là có cảm giác tốt hơn so với khi mới vào.
- Trạch Vinh, vừa nhận được thông báo của Văn phòng Trung ương, lần này Tổng bí thư có chuyến viếng thăm nước Mỹ, yêu cầu cậu cùng đi.
Khương Trường Chính gọi điện cho Vương Trạch Vinh.
Khương Trường Chính bây giờ rất vui vẻ. biết mình sẽ phát triển thêm nữa, y rất hài lòng đối với Vương Trạch Vinh. Không ngờ sau khi Vương Trạch Vinh đến lại mang tới nhiều biến hoá như vậy. Khương Trường Chính bây giờ đã hoàn toàn buông tay, rất nhiều chuyện giao cho Vương Trạch Vinh là Phó bộ trưởng thường trực làm.
Vương Trạch Vinh biết lần này quan trọng nhất trong chuyến viếng thăm của Tổng bí thư là hai bên trao đổi thương mại, nhiệm vụ của mình rất nặng. Hắn vội vàng triệu tập nhân viên Cục nước Mỹ mà phân công công việc.
- Phó bí thư, lần này đến Mỹ theo quy củ nhiều năm thì chúng ta sẽ liên lạc với Bộ Thương mại nước Mỹ, quyết định một vài hạng mục vài ký kết.
Thôi Hiệu Cương nói.
- Ừ, cứ làm theo quy định đi. Các đồng chí phải làm rõ tình hình từng hợp động sẽ ký, tôi sẽ báo cáo với Văn phòng Trung ương.
Vương Trạch Vinh nói thêm:
- Tôi nhớ có một hạng mục hơn ba tỷ Usd, đàm phán đến đâu rồi. Có thể ký kết trong chuyến viếng thăm này không?
- Đây là hạng mục ắc quy máy bay mà tập đoàn nước Mỹ hợp tác với công ty Ắc quy Thường Hồng. Đây chỉ là bước đầu, nhu cầu tài chính là rất lớn, chắc là có thể ký kết.
- Như vậy làm trong đợt này đi.
Đây là lần đầu tiên Vương Trạch Vinh cũng Lãnh đạo trung ương đi, hắn cố gắng làm lớn một chút. Hai nước Trung Quốc và Mỹ mặc dù có chút mâu thuẫn nhưng Tổng bí thư mà đi thì hiệu quả nhất định sẽ rõ ràng.
Cục nước Mỹ lập tức hành động, rất nhanh đã chọn ra vài hạng mục vài tỷ đô cần ký kết.
Vương Trạch Vinh cầm tài liệu và đến Văn phòng Trung ương, sau đó đưa cho Chủ nhiệm văn phòng.
Bí thư Lâm xem tài liệu cũng khá vui vẻ, yêu cầu Bộ Thương mại nhất định phái nhân viên xuất sắc, làm cho hoạt động ký kết lần này thật khí thế.
Chuyến viếng thăm của Tổng bí thư thực hiện với quy mô rất lớn. Ngoài Bộ Thương mại ra thì còn có một loạt các công ty, tập đoàn lớn của Trung ương đi cùng.
Bộ Thương mại sau khi thông báo thì ông chủ các công ty rất coi trọng, đây là cùng Tổng bí thư đến nước Mỹ.
Vương Trạch Vinh không ngờ vì tranh xuất đi sang nước Mỹ mà nhiều ông chủ các công ty, tập đoàn chấp nhận bỏ rất nhiều tiền ra mua.
Vương Trạch Vinh đã đưa ra chỉ thị đối với nhân viên liên quan của Cục nước Mỹ, ngoài các công ty sẽ ký hợp động trong lần này, ngoài ra mời các công ty có hạng mục lớn cần bàn bạc đi cùng.
- Phó bộ trưởng, Tổng bí thư ra chỉ thị mời ngài ngồi cùng máy bay của Tổng bí thư. Tổng bí thư có chuyện cần bàn với ngài.
Vương Trạch Vinh đột nhiên nhận được thông báo này của Văn phòng Trung ương.
Người cùng ngồi máy bay của Tổng bí thư cũng có vài người. Vương Trạch Vinh đến thì Bí thư Lâm chỉ vào một vị trí và cười nói:
- Đồng chí Vương Trạch Vinh, ngồi xuống nói chuyện.
Nhìn các lãnh đạo trong máy bay hầu hết đều đã cao tuổi, Vương Trạch Vinh gật đầu với các lãnh đạo khác. Trong đó có một phó Thủ tướng, một Ủy viên Quốc vụ viện cùng đi.
Máy bay cất cánh được một lúc, Bí thư Lâm nói:
- Bộ Thương mại lần này là trọng điểm của chuyến đi, hai nước sẽ có giao dịch kinh tế. Thời gian trước giữa hai nước có tranh chấp thương mại, lần này cần thể hiện sự quan trọng của Trung Quốc đối với nước Mỹ. Thể hiện như thế nào, quan trọng nhất chính là phải cho dân nước Mỹ thấy Trung Quốc cần nước Mỹ, nước Mỹ cũng không thể không có Trung Quốc. Hoạt động ký kết các hạng mục vài tỷ USD là rất quan trọng, các đồng chí phải dành nhiều tâm trí trong việc này. Nhất định phải làm cho thế giới thấy Trung Quốc là thị trường rất lớn.
Vương Trạch Vinh vội vàng gật đầu nói:
- Tổng bí thư nói chúng tôi nhất định chăm chú lắng nghe, thực hiện tốt trong công tác đến nước Mỹ.
Bí thư Lâm nói:
- Tôi đã xem lịch của các đồng chí, đến lúc đó tôi và Tổng thống Mỹ cũng có tên trong lễ ký kết. Đây là việc đã được quyết định, có vấn đề gì cần giải quyết nữa không?
- Không có, các đồng chí ở Cục nước Mỹ đã đến nước Mỹ trước, các công ty hai nước đã bàn bạc xong. Ở việc này không có vấn đề gì.
- Rất tốt, xem ra cải cách nhân sự ở Bộ Thương mại đạt hiệu quả cao. Các bộ của chúng ta cần phải làm việc như vậy.
Các lãnh đạo ngồi cùng máy bay với Bí thư Lâm đều có cấp bậc cao hơn Vương Trạch Vinh. Vương Trạch Vinh sau khi nói chuyện xong với Bí thư Lâm liền không có chuyện gì. Hắn chỉ có thể nghe Bí thư Lâm nói chuyện với mọi người về quan hệ Trung Mỹ.
Hắn cũng thấy được vợ của Bí thư Lâm. Cùng đi có mấy người phụ nữ đang nói chuyện với bà.
Sau khi máy bay hạ cánh, bên nước Mỹ rất coi trọng chuyến viếng thăm này của Bí thư Lâm, đón tiếp vô cùng long trọng.
Vương Trạch Vinh vừa đến nước Mỹ đã rất bận. Người nước Mỹ cũng nghe qua về Phó bộ trưởng thường trực Bộ Thương mại này, đặc biệt lần trước hai nước có tranh chấp thương mại, chính là do Vương Trạch Vinh đàm phán với Johnsy nên được giải tỏa.
Rất nhiều phóng viên chạy theo phỏng vấn, Vương Trạch Vinh dựa theo các câu trả lời mà Cục nước Mỹ đưa ra để đối phó.
- Phó bộ trưởng Vương, chào mừng ngài đến nước Mỹ.
Johnsy bởi vì đã gặp Vương Trạch Vinh nên đi tới bắt tay hắn. Cô ta còn thực hiện theo lễ nghi của Mỹ mà ôm Vương Trạch Vinh.
Lần này có nhiều người như vậy, Vương Trạch Vinh đúng là không quen, ngửi mùi nước hoa đắt tiền và cảm nhận cơ thể nóng bỏng của Thứ trưởng này.
- Bà Johnsy, rất vui được gặp bà.
Vương Trạch Vinh cười nói.
- đây là Bộ trưởng Bộ Thương mại nước Mỹ chúng tôi – Kelin.
Johnsy giới thiệu, hai người lại ôm nhau.
Lần này Vương Trạch Vinh càng không thoải mái. Ôm một người đàn ông, hắn không thích. Vương Trạch Vinh biết mình dù như thế nào cũng phải thích nghi vì gặp người nước ngoài sẽ nhiều hơn.
Vương Trạch Vinh ngồi đó, trong phòng đầy chặt phóng viên. Vương Trạch Vinh và Kelin đều nói các lời không quá quan trọng.
Những lời cần nói đã sớm được chuẩn bị, Vương Trạch Vinh suy nghĩ chính trị đúng là đóng kịch. Lần này đến lượt mình đóng kịch trên sân khấu cấp độ thế giới.
- Lần này tới nước Mỹ xinh đẹp làm tôi có ấn tượng rất tốt. Nhân dân nước Mỹ rất nhiệt tình. Kinh tế thế giới đang phát triển toàn diện, chúng ta cùng ở trên trái đất, không ai có thể rời khỏi nhau. Nước Mỹ cần Trung Quốc, Trung Quốc cũng cần nước Mỹ.
- Lần này hai nước sau khi đàm phán đã đạt được rất nhiều thành công, điều này nói rõ sự quan hệ thương mại giữa hai nước tiến thêm một bước. Tin rằng do nhân dân hai nước cùng cố gắng, kinh tế của hai nước sẽ tiến thêm nữa.
Hai người không ngừng thừa nhận đối phương.
Vì tỏ vẻ mình kính trọng nhân dân nước Mỹ, Vương Trạch Vinh còn dùng tiếng Anh nói lại những lời tổng thống Hoa Kỳ về quan hệ kinh tế Trung Mỹ.
Truyền thông nước Mỹ rất phát triển, ở đây vừa nói chuyện xong thì trên báo đã đăng đầy về Vương Trạch Vinh. Quá trình phát triển của Vương Trạch Vinh cũng được ghi chếp rõ ràng.
Trong truyền thông chú ý nhất là việc Vương Trạch Vinh dùng tiếng Anh trích dẫn lời nói của tổng thống Mỹ. Đối với Phó bộ trưởng Bộ Thương mại Trung Quốc trẻ tuổi, nhân dân Mỹ liền có ấn tượng. Cho rằng đây là lãnh đạo có nhận thức sâu rộng về phương Tây, là anh hùng. Trong lúc nhất thời truyền thông mỹ liền nói về hoạt động quan hệ thương mại của hai nước, đồng thời không biết là ai cũng đăng bài Vương Trạch Vinh dạy Thái cực quyền ở nước Pháp.
Người nước Mỹ vốn thấy Trung Quốc rất thần bí, bây giờ tranh luận Thái cực quyền và Quyền anh cái nào lợi hại hơn.
Thú vị chính là trong chuyến viếng thăm này của Bí thư Lâm, Bí thư Lâm là người được nhắc tới nhiều nhất, sau đó là đến Vương Trạch Vinh.
Nhìn những tờ báo nước Mỹ không ngừng nói về mình, Vương Trạch Vinh thầm mắng một tiếng. nước Mỹ đúng là sợ thế giới không loạn. Làm như vậy có khác gì đẩy mình lên mũi dao?
Bí thư Lâm rất bận nên Vương Trạch Vinh tìm tới Trần Hoa Kỳ và nói lo lắng của mình ra.
Trần Hoa Kỳ cười nói:
- Bí thư Lâm nói nếu người nước Mỹ thích nói chuyện của đồng chí thì sao không lợi dụng mà tueyen truyền nhiều hơn.