Ngày hôm nay đám cán bộ huyện Đại Phường có một cảm xúc chờ mong rất đặc biệt, như thường lệ thì mọi người chẳng có nhiều hi vọng, biết trong huyện nghèo khó, cho dù có tiền cũng bị đám lãnh đạo giở trò. Hôm nay thì lại khác biệt, từ sau khi có Vương Trạch Vinh tới đảm nhiệm chủ tịch huyện thì có thể dùng thay đổi mỗi ngày để hình dung tình hình trong huyện. Việc tu sửa các con đường trong huyện, con đường cao tốc tới Quán Hà lại được thông suốt. Điều làm cho mọi người chờ mong cũng không phải việc này, mà là lợi nhuận mang lại sau khi liên tiếp các hạng mục xuất hiện trong huyện. Có người tin tức nhanh nhạy liền biết tình hình tài chính của huyện đã có chuyển biến tốt đẹp.
Thấy huyện không ngừng phát tiền lương còn thiếu, mọi người đều ôm chung một ý nghĩ đó là hi vọng chủ tịch Vương có thể mang đến một hạnh phúc bất ngờ vào cuối năm nay.
- Lưu Kiến, tình hình tài chính huyện thế nào?
Vương Trạch Vinh ngồi trong phòng làm việc hỏi trưởng phòng tài chính Lưu Kiến. Hắn sao lại không biết suy nghĩ của mọi người, thấy cũng đã sắp hết một năm, mọi người đúng là hi vọng có một chút lợi ích thực tế, Vương Trạch Vinh cân nhắc thấy năm sau mình trở lại Đại hội đại biểu nhân dân, hắn thật sự cũng muốn làm điều gì đó cho mọi người, cho dù mượn sức một chút cũng nên làm chuyện này.
Đối với việc mình có thuận lợi vào Đại hội đại biểu nhân dân hay không thì Vương Trạch Vinh cũng không quá lo lắng, ở một quốc gia như Trung Quốc, quan chức là do cấp trên quyết định, ít khi không thông qua trên hội nghị. Cho dù La Trung Hoa có muốn động tay động chân thì hắn cũng không dám, hắn sẽ không lấy tiền đồ chính trị của mình ra để đùa giỡn. Chỉ cần mình có thể sống hòa thuận cùng với La Trung Hoa, việc này cơ bản cũng không có vấn đề gì. Hơn nữa, đến lúc đó đích thân bí thư Tiền sẽ đến trấn giữ, ai dám làm xằng bậy cũng chính là muốn vứt cái mũ của mình đi.
Lưu Kiến cười hì hì đáp:
- Chủ tịch Vương, đây là một năm tốt nhất trong bao năm qua, thu nhập chủ yếu thu được từ mua bán đất đai.
Đây cũng chỉ là một cú đập mang tính chất mua bán! Hai công ty bất động sản đang trong quá trình cạnh tranh, mấy công ty khác lại lục tục tiến vào khiến cho giá đất cát trong huyện Đại Phường tăng lên không ngừng.
Vương Trạch Vinh tính toán tình hình một cách cẩn thận, các loại nhân viên công vụ ăn cơm tài chính có hơn 2400 người cùng với hơn 4000 giáo viên, hỏi Lưu Kiến:
- Có thể phát 2-3 triệu cuối năm hay không?
Vừa nghe vậy, Lưu Kiến cười khổ nói:
- Nếu làm như vậy thì e là sang năm huyện lại nghèo!
Vương Trạch Vinh nghe vậy là biết tài chính không có vấn đề, cười nói:
- Đây là năm đầu tiên tôi tới đây, bất kể thế nào cũng phải để cho mọi người có chút hi vọng chứ, đúng không?
Lưu Kiến cũng hiểu được Vương Trạch Vinh nóng lòng mượn sức cán bộ quần chúng, cười nói:
- Việc này không thành vấn đề, tôi nghe theo chủ tịch.
Vương Trạch Vinh suy nghĩ một hồi rồi tìm tới La Trung Hoa, nói ra chuyện mình muốn phát tiền thưởng cuối năm cho mọi người với hắn.
Nghe được Vương Trạch Vinh nói muốn phát tiền thưởng cuối năm, La Trung Hoa sao lại không biết ý của Vương Trạch Vinh, cười nói:
- Hiếm khi tình hình tài chính lại tốt như vậy. Tôi thấy hay là đưa ra hội nghị để mọi người cùng bàn đi.
Vương Trạch Vinh cũng cười nói:
- Chủ yếu vẫn là bí thư La kiểm định cho tốt mà.
Hai người từ sau lần trước bị Ngũ Toa Đức mắng chửi, Vương Trạch Vinh cố ý khiêm tốn một cách đặc biệt, khi gặp nhau thì bề ngoài đều cho qua đi.
La Trung Hoa sau đó từ Ngũ Toa Đức biết được một chút tình hình, kết quả là nhìn ra Ngũ Toa Đức không định có thêm hành động gì về việc này. Điều này khiến cho La Trung Hoa càng cảnh giác cao đối với Vương Trạch Vinh.
Cuộc họp thường vụ huyện ủy mời trưởng phòng tài chính Lưu Kiến tới dự thính.
Vương Trạch Vinh trước tiên nói ra ý kiến của mình, cho rằng tài chính đang dư tiền, tuy rằng vẫn đang trong danh sách một trong những huyện nghèo khó nhưng năm nay đích thực là có dư một chút, theo tính toán thì vẫn có thể phát tiền thưởng được chút ít.
Lưu Kiến cũng báo cáo tình hình tài chính huyện, đặc biệt khi nói tới lợi nhuận thu được từ việc mua bán bất động sản và một số hạng mục thì các thường vụ mới phát hiện tình hình huyện Đại Phường đã có chuyển biến tốt. Tinh thần của đám người trong phòng họp cũng phấn chấn hẳn lên.
Vương Trạch Vinh thấy mọi người phấn khởi như vậy cười nói:
- Tình hình huyện Đại Phường có chuyển biến tốt đẹp chủ yếu là nhờ các con đường bên ngoài đã được tu sửa, các thương nhân xem trọng cơ hội ở huyện Đại Phường cho nên mới tiến hành đầu tư khắp nơi. Đây là chuyện tốt, tin rằng tiếp theo còn có thể mang đến rất nhiều lợi nhuận, ủy ban huyện thu được thành tích lớn như vậy theo tôi thì chủ yếu là nhờ huyện ủy Đại Phường đã ủng hộ mạnh mẽ các hạng mục công tác, nếu không thì huyện Đại Phường đã không có được sự phát triển như bây giờ.
Nghe Vương Trạch Vinh nói xong, tất cả mọi người cảm thấy quái dị, tên Vương Trạch Vinh này học được khiêm tốn từ khi nào vậy, còn biết chia công lao cho cả La Trung Hoa!
Thấy vậy, La Trung Hoa cười nói:
- Trạch Vinh quá khiêm tốn rồi, ủy ban làm được về các phương diện là điều có thể thấy rõ ràng, huyện ủy cũng chỉ đóng vai trò hộ tống mà thôi.
Thật là tốt! Chỉ cần hai người không đối đầu với nhau thì sự phát triển của huyện Đại Phường sẽ lại thuận lợi, mọi người đều thầm nhủ trong lòng.
Kết quả thảo luận của hội nghị là phát cho mỗi người 100 đồng tiền thưởng, đương nhiên rồi, đám cán bộ lãnh đạo thì tất nhiên là cũng nước lên thì thuyền lên!
Đây là tình hình sáng sủa mà mọi người có thể nhìn ra, không ai chê ít tiền cả.
Bình thường ở huyện Đại Phường trước kia đừng nói là thưởng 100 đồng, có thể nhận đủ tiền lương đã là tốt lắm rồi, giờ lại có kết quả này đúng là quá ngoài dự liệu của mọi người.
Tin tức huyện thưởng cho mỗi công chức 100 đồng truyền ra ngoài rất nhanh.
Ai nấy đều hưng phấn, đây chính là việc hiếm có.
Chính nhờ việc này mà thiện cảm của mọi người đối với Vương Trạch Vinh lại càng lao vọt lên.
Thực ra việc thưởng tiền cho mọi người thì La Trung Hoa cũng không cam tâm, hắn biết đây là do Vương Trạch Vinh chuẩn bị cho Đại hội đại biểu nhân dân, thế nhưng việc này mình khó mà nói không đồng ý? Nếu như mà vậy chẳng khác này cả cái huyện này mắng chửi mình tới chết mất.
Điều cần phải làm nhất trước một năm mới đó chính là thăm hỏi những nhân viên khó khăn, trên cuộc họp đã phân công cho các thường vụ, thay mặt tỉnh ủy mỉm cười thăm hỏi, yêu cầu dành riêng một quỹ, làm sao để đưa được sự ấm áp của Đảng chuyển tới những những thực sự cần thiết.
Ngoại trừ mấy xã và trấn, Vương Trạch Vinh còn phụ trách tới thăm hỏi một vài xí nghiệp khó khăn.
Vừa mới đi vào nhà máy dệt của huyện thì giám đốc nhà máy Vương Liên Hỉ đã sớm đứng chờ ở cửa rồi.
Bước xuống xe, Vương Trạch Vinh liền bắt tay Vương Liên Hỉ hỏi:
- Giám đốc Vương, tình hình nhà máy dệt thế nào?
Vương Liên Hỉ nói:
- Trong sáng nay đã mời một số đồng chí đại biểu cho ba thế hệ lão - trung - thanh niên tới, để cho bọn họ nói còn tốt hơn so với tôi.
Vương Trạch Vinh nghe vậy là biết nhà máy đã hoàn hảo, cười nói:
- Vậy trước tiên đi nghe đã, sau đó rồi xem sau.
Buổi tọa đàm phần lớn đều là người quen, Vương Trạch Vinh nhìn thấy đám người gây rối lần trước như Hồng Đại Hải, Trịnh Bân cũng ở đây nên đoán Vương Liên Hỉ cũng không phải chọn người để mời dự họp. Vương Trạch Vinh cũng đã có một thời gian dài ở tại cơ sở nên hiểu rõ một số phương pháp ở cơ sở, chỉ cần nghe nói có thượng cấp tới tham gia tọa đàm thì sẽ phái một số người nghe lời tới tham gia hội nghị. Những người như vậy thì về cơ bản đều là những người tới để tán dương đơn vị. Vương Trạch Vinh biết người như Trịnh Bân, Hồng Đại Hải thì không thể mua chuộc được.
Tình hình nhà máy dệt làm cho Vương Trạch Vinh cảm thấy rất vui mừng, bây giờ nhà máy đã bán một phần đất, sau khi thu được một khoản tiền khá lớn liền cho xây một khu cửa hàng có mặt tiền rộng ở phía trước. Nghe nói sau khi xây dựng xong, có thể bảo đảm mỗi một hộ công nhân viên chức đều có được một gian cửa hàng có mặt tiền, đây có thể nói là một việc tốt nhất đối với đám công nhân nhà máy dệt. Chỉ cần dựa vào gian cửa hiệu này thì nhà nào cũng có thể được ấm no.
Hồng Đại Hải phát biểu một cách hăng hái:
- Chủ tịch Vương, không có ngài thì không có nhà máy dệt hôm nay, bước tiếp theo chúng tôi đã tính toán rồi, sau khi nhận được cửa hiệu thì sẽ cho thuê mặt tiền cộng với thu nhập từ các hạng mục trong nhà máy thì mỗi một công nhân đều có thể thu được hơn 800 đồng. Đây là giá hiện tại, đợi sau khi đường cao tốc được khai thông thì số tiền này có thể được nâng lên, mấy việc như không có tiền đến trường học, không có tiền ăn cơm thì về cơ bản sẽ được ngăn chặn.
Trịnh Bân cũng nói:
- Những công nhân già trong xưởng cũng tốt, những người trẻ cũng tốt, liên tục khen ngợi công tác của ủy ban, sự phát triển của Đại Phường thì mọi người đều nhìn thấy, chúng tôi ủng hộ ngài.
Vương Trạch Vinh nghe được những lời nói này của đám công nhân viên thì cảm thấy công sức của mình cũng không có uổng phí.
Sau khi tọa đàm, Vương Trạch Vinh lại lần lượt tới thăm hỏi mấy hộ gia đình khó khăn.
Mấy hộ này hầu hết đều là những công nhân già bệnh tật.
Nhìn thấy trong nhà mấy hộ gia đình này không có gì đáng giá ngoài một chiếc tivi đen trắng thì Vương Trạch Vinh quay lại nói với Vương Liên Hỉ:
- Nhà máy phải tăng cường công tác hỗ trợ, các anh phải tìm một biện pháp để giải quyết những gia đình như thế này mới được.
Vương Liên Hỉ còn chưa kịp nói gì thì công nhân già cầm tay Vương Trạch Vinh nói:
- Chủ tịch Vương, tôi biết ngài, ngài đúng là một lãnh đạo tốt, nếu không có ngài thì tôi không có khả năng sống đến bây giờ. Ngài cũng không nên trách mấy người giám đốc Vương, bọn họ làm cũng rất tốt, sau khi tôi được phân một cửa hiệu có mặt tiền thì thu nhập mỗi tháng đều rất ổn định. Hơn nữa, còn có hai năm nữa là tôi tới tuổi về hưu rồi, đến lúc đó chắc tất cả đều tốt đẹp.
Người công nhân này nói tới đây liền cảm kích nói tiếp với Vương Trạch Vinh:
- Chủ tịch Vương, trong thâm tâm tôi ngoại trừ sự cảm kích đối với ngài, với ủy ban thì chẳng còn gì khác, nhìn thấy sự phát triển to lớn hiện giờ của Đại Phường thì tôi rất vui mừng!
Vương Trạch Vinh nhìn thấy người công nhân này cảm kích mình từ đáy lòng thì cũng thầm thấy hổ thẹn, rất nhiều việc có xuất phát điểm cũng không phải vì nhân dân mà là vì muốn giành được thành tích. Thế nhưng chính từ việc mình làm khiến cho mọi người cảm kích như thế nên hắn tự nhủ sau này phải cố gắng làm những việc giúp mọi người mới được.
Trên đường trở về, trong đầu Vương Trạch Vinh đột nhiên xuất hiện một mệnh đề, quan tốt và quan xấu trong vấn đề đối xử với nhân dân, bọn họ làm ra chuyện tốt có thực sự từ đáy lòng không?
Sau một hồi suy nghĩ, Vương Trạch Vinh cảm thấy đáp án này cần được khẳng định, bất luận là quan dạng gì, vì thành tích cũng tốt, vì muốn leo lên cũng tốt, vì giả nhân giả nghĩa cũng được, miễn là làm được chuyện có ích lợi cho người dân.
Còn mình thì thuộc loại quan gì? Vương Trạch Vinh thầm than một tiếng trong lòng, từ tình hình trước mắt thì mình cũng không tính là quan tốt!
Thế nhưng, vì sao quan khí của mình lại không ngừng tăng lên!