Ừ chuyện của Hạng Đào, Vương Trạch Vinh một lần nữa cảm nhận được sự quan trọng của Hạng lão thái thái. Sau khi bà mất thì đã có ảnh hưởng quá lớn đối với Hạng gia.
Vương Trạch Vinh đã lén hỏi Tào Lệ Xu thì nghe cô ta nói có người nói với cô, nói cô nếu không được Hạng gia chấp nhận thì sẽ có người giết mẹ con cô ta. Bởi vì bị dọa nên cô ta mới dám làm như vậy.
Vương Trạch Vinh cũng hỏi về tình huống của người kia, kết quả Tào Lệ Xu nói đó là một người đàn ông đeo kính, đội mũ. Vương Trạch Vinh đã nhờ Vương Tú Toàn điều tra nhưng không tra ra điều gì.
VIệc này chỉ có thể kết thúc như vậy, coi như điều tra thì cũng được gì chứ. Vương Trạch Vinh nói với Hạng Nam về việc này, ông xua tay nói:
- Bây giờ có điều tra cũng vô dụng. Dừng ở đây đi.
Hạng Đào cuối cùng đến nhà Vương Trạch Vinh nói chuyện với Tào Lệ Xu rồi dẫn cô ta đi.
Vương Trạch Vinh phát hiện Hạng Đào trong nháy mắt đã già đi nhiều, mấy lần đả kích làm cho y không còn vẻ kiêu ngạo của thiếu gia Bắc Kinh nữa.
Việc này Vương Đại Hải không biết. Sau khi Hạng Đào rời đi, Vương Đại Hải nói với Vương Trạch Vinh:
- Trạch Vinh, Hạng gia rất tốt với nhà ta, con phải quan hệ tốt với người Hạng gia. Con nhìn Hạng Đào xem, lần trước gặp cậu ta vẫn còn rất vui vẻ, bây giờ lại thành như vậy. Có phải con không quan hệ tốt với cậu ta không.
Vương Trạch Vinh đương nhiên không thể nói rõ tình hình với Vương Đại Hải, chỉ nói cho qua.
Bắc Kinh không ngừng xảy ra chuyện nên Vương Trạch Vinh đành gọi về xin nghỉ phép với Hà Vi Trạch. Hà Vi Trạch đã sớm chú ý tình hình trên Bắc Kinh, biết mẹ Hạng Nam qua đời nên lập tức đồng ý.
Thực ra Hà Vi Trạch cũng muốn đi tham gia lễ truy điệu nhưng bởi vì người sau lưng y không quan hệ tốt với Hạng Nam, cho nên chỉ có thể gọi điện thăm hỏi.
Sau khi làm xong hậu sự, Vương Trạch Vinh chuyên môn bày tiệc cảm ơn đám thiếu gia Bắc Kinh.
Lần này mọi người đã giúp không ít việc, ân tình này Vương Trạch Vinh ghi nhận.
Đám thiếu gia Bắc Kinh bây giờ thấy biểu hiện của Vương Trạch Vinh đều coi trọng tương lai của hắn.
Ăn xong do Trịnh Tuệ Kiệt mời khách, mọi người đi đến một câu lạc bộ có chỗ dựa quân đội. Đây là một câu lạc bộ cao hơn 20 tầng, Trịnh Tuệ Kiệt rất quen nơi này.
- Vương ca, từ tầng 20 trở nên chỉ có khách quý mới vào được.
Trịnh Tuệ Kiệt nói.
Diệp Ba ở bên cười nói:
- Hôm nay Trịnh thiếu gia mang chúng ta đến đây xem ra tốn không ít.
Trịnh Tuệ Kiệt cười nói:
- Đều là do bạn bè mở mà, đảm bảo mọi người hài lòng.
Ra khỏi thang máy thì thấy bốn cô gái mặc đồ quân đội, mọi người vừa vào các cô gái liền ưỡn ngực kính chào.
Thấy tình huống này, Vương Trạch Vinh có chút sửng sốt.
Diệp Ba cười nói:
- Rất thú vị, bây giờ đàn ông thích phụ nữ mặc đồng phục.
Mã Hạo Dân cười nói:
- Đứng chào ở cửa đã đẹp như vậy, xem ra nhân viên phục vụ không thể chê được.
Vương Trạch Vinh nghe bọn họ nói mới hiểu các cô gái này không phải quân nhân chính thức, chỉ mặc đồng phục này mà thôi.
Trịnh Tuệ Kiệt cười nói:
- Yên tâm, tiếp đón hôm nay toàn là nữ binh 100% đó.
Vương Trạch Vinh nhìn mấy tên này liền lắc đầu, nơi này mình không nên đi. Hắn liền nói với Trịnh Tuệ Kiệt:
- Hôm nay nói trước đó, mấy thứ linh tinh thì thôi, mọi người uống rượu, nói chuyện thôi.
Trịnh Tuệ Kiệt cười nói:
- Vương ca là quan chức nên tôi biết, quyết không làm chuyện ảnh hưởng đến sự phát triển của anh. Yên tâm, bọn này còn phải dựa vào anh cơ mà.
Vương Tú Toàn nói:
- Đúng thế, Vương ca bây giờ như mặt trời giữa trưa. Lão gia tử nhà tôi cũng muốn tôi theo sát Vương ca, loại phụ nữ linh tinh nhất định không thể chuẩn bị cho Vương ca, phải là loại tuyệt đối.
Lời này chỉ làm Vương Trạch Vinh thở dài một tiếng. Đám thiếu gia này làm việc đúng là theo sở thích. Có chỗ dựa mạnh nên bọn họ không có gì phải ngại.
Sau khi mọi người ngồi xuống, Trịnh Tuệ Kiệt giơ tay lên, rất nhanh một loạt cô gái mặc đồ quân nhân đi vào, kính chào mọi người, ngực cao vút, đôi chân thon dài lộ ra dưới áo ngắn.
Nhìn mấy cô gái này, mắt mọi người sáng rực lên. Nói thật các cô gái mặc quân phục khác hẳn cô gái bình thường.
- Các vị, mỗi người chọn hai em, hải quân lục quân, không quân đều có.
Hầu Dã nói:
- Mẹ nó chứ, hải lục không quân là ba, vậy mà để bọn này chọn hai. Ba quân thiếu một quân sao được?
Mọi người đều hùa theo, nói Hầu Dã rất có lý.
- Mẹ nó chứ, suy nghĩ cho sức khỏe các ông mà thôi. Các ông nếu được thì cứ chọn hết. Đúng, còn cả bộ đội đặc công, các ông chọn đi. Chọn xong mà làm được thì tôi bỏ tiền, không làm được thì tự bỏ.
Trịnh Tuệ Kiệt giả vờ tức tối.
Lời này làm mọi người cười phá lên, chút tiền nhỏ đối với bọn họ có đáng gì.
Vương Trạch Vinh lần đầu thấy cảnh như thế nào, trong lòng có chút không thích. Là quan chức, hắn không thể làm làm theo đám thiếu gia này. Phụ nữ thì hắn thích nhưng như vậy thì hơi quá.
- Trịnh thiếu gia, để Vương ca chọn trước đi.
Ngô Uy Hoa nói.
Nghe Ngô Uy Hoa nói như vậy, mọi người cùng đồng thanh yêu cầu Vương Trạch Vinh chọn trước.
Trịnh Tuệ Kiệt cười nói:
- Vương ca tôi đã sớm bố trí, hai em nguyên vẹn, bộ đội đặc công.
- Ha ha.
Mọi người cười phá lên. Nghe thấy chuẩn bị hai em đặc công cho Vương Trạch Vinh, đúng là muốn xem là người như thế nào.
Vương Trạch Vinh chỉ vào Trịnh Tuệ Kiệt mà nói:
- Vừa nãy nói rồi cơ mà, mọi người nói chuyện với nhau, sao anh còn như vậy?
Mặt hắn hơi sa sầm lại.
Trịnh Tuệ Kiệt nói:
- Vương ca yên tâm, các cô gái ở đây đều rất được, mọi người muốn làm gì đều do tự nguyện. Chúng tôi tìm mấy cô ta đến để tăng không khí mà thôi.
Nghe thấy thế Vương Trạch Vinh liền không nói gì. Hắn suy nghĩ một chút thấy mình làm bọn họ mất mặt cũng không tiện.
Sau khi ăn xong thì Trịnh Tuệ Kiệt cố kéo hắn đến đây. Vương Trạch Vinh vốn định về nhà nghỉ nhưng không thể không đến đây.
Hai cô gái bố trí cho Vương Trạch Vinh rất đẹp. Vương Trạch Vinh dù như thế nào cũng không nhìn ra hai cô là nữ binh.
Trịnh Tuệ Kiệt nhỏ giọng nói:
- Hai cô này đều là bộ đội đặc công hàm thiếu úy.
Vương Trạch Vinh nhìn mọi người, thấy mỗi người chọn hai em mà vui đùa.
Mọi người cần chính là không khí, vừa hát vừa nhảy, uống rượu.
Bừng chén bia lên, Vương Trạch Vinh cũng thích cảm giác cân bằng này.
Hai cô nữ binh không ngừng chơi trò giải câu đố và uống rượu với Vương Trạch Vinh. Vương Trạch Vinh cũng vui vẻ. Chỉ không cần quá mức thì chơi đùa chút cũng được.
Uống một lúc, Diệp Ba đi tới ngồi bên Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Vương ca, có chuyện tôi muốn nói với anh.
Bố Diệp Ba là Tổng Cục trưởng tổng cục quản lý Công thương, việc kinh doanh của y làm rất lớn.
Hai người liền đi sang bên ngồi.
- Vương ca, là như thế này. Anh biết đó, tôi kinh doanh lớn, bạn nhiều, cũng quen không ít nhà đầu tư nước ngoài. Anh có nghe đến tập đoàn AB nước Nga chưa?
Vương Trạch Vinh lắc đầu nói:
- Tập đoàn này là như thế nào?
Diệp Ba nói:
- Tập đoàn này là một tập đoàn khai thác và lợi dụng năng lượng, họ thấy kỹ thuật Ắc quy của Trung Quốc rất có khả năng nên muốn nói chuyện với anh, xem có thể hợp tác không?
Liên quan đến nguồn năng lượng mới, Vương Trạch Vinh trong lúc nhất thời không biết nói sao. Hắn chỉ nói:
- Anh cũng biết Ắc quy bây giờ do quốc gia quyết định, trong này anh cũng có cổ phần, không phải do chúng ta có thể quyết định.
Diệp Ba vội vàng nói:
- Vương ca, anh hiểu sai ý tôi rồi. Ý của tôi là công ty này muốn đến Thường Hồng đầu tư, chủ yếu muốn khảo sát một chút xem bọn họ có thể hợp tác không? Bọn họ chuẩn bị phái một đoàn khảo sát đến Thường Hồng. Bây giờ chỉ là thông qua tôi để báo với anh, có thể thu xếp thời gian gặp một chút không?
Vương Trạch Vinh nói:
- Điều này thì có thể, chẳng qua liên quan đến tập đoàn nước ngoài, đặc biệt là nguồn năng lượng mới thì nên báo cáo với cấp trên.
Diệp Ba nói:
- Bây giờ có không ít nhà đầu tư nước ngoài muốn đến Thường Hồng khảo sát.