Hội nghị kết thúc muộn nên đám người Huyện Đại Phường đến nhà khách thị ủy mà nghỉ qua đêm. Vương Trạch Vinh vừa vào đến nơi thì La Trung Hoa gọi điện tới.
La Trung Hoa nói:
- Trạch Vinh, tối có việc gì không, ra ngoài mọi người gặp nhau chút?
- Được.
Vương Trạch Vinh rất vui vẻ đáp ứng. La Trung Hoa dù sao cũng là Bí thư huyện ủy, hơn nữa còn là lão lãnh đạo của hắn. Người ta mời thì mình phải cho mặt mũi.
Các lãnh đạo lên họp thực ra chỉ có mục đích chính là giao lưu. Vì thế đến tối trong nhà khách thị ủy gần như không còn ai. Vương Trạch Vinh cũng không nói với mọi người mà mang theo Long Dũng Đình và Hác Duệ Bân rời khỏi khách sạn.
Quán trà Hồng Ốc là một nơi có hoàn cảnh rất đẹp, ở đây có kết cấu tứ hợp viện, khắp nơi đều trồng cây cối làm người ta có cảm giác quay về với tự nhiên.
Vào phòng thì Vương Trạch Vinh thấy La Trung Hoa đang nói chuyện với mấy người.
- Ha ha, Trạch Vinh đến rồi ư. Sao không gọi điện để tôi ra ngoài đón.
Thấy Vương Trạch Vinh đi vào, La Trung Hoa liền đứng dậy đưa tay ra bắt.
- Nơi này cũng dễ tìm nên tôi trực tiếp đi vào.
Vương Trạch Vinh cười nói.
- Tôi giới thiệu mấy người với nhau.
La Trung Hoa nói.
Vương Trạch Vinh nhìn thì thấy trong phòng có cả Điền Mông Lực, hắn không khỏi nghi hoặc. Chẳng lẽ quan hệ giữa Điền Mông Lực và La Trung Hoa rất thân thiết? Nếu là như vậy thì La Trung Hoa nhất định sẽ xảy ra vấn đề.
Ngoài Điền Mông Lực ra thì còn có mấy người khác. Một người là Phó chánh văn phòng Ủy ban thành phố Hồng Vân Thành, một người là phó chủ tịch huyện Thương Điền Chu Tiền Lâm, phó trưởng phòng Tài chính huyện Thương Điền Cố Chúc Vi.
Nhìn tình hình trong phòng thì Vương Trạch Vinh thấy La Trung Hoa rất thân thiết với Hồng Vân Thành.
Hồng Vân Thành thấy Vương Trạch Vinh đến liền rất cao hứng. Hắn bắt tay Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Bí thư Vương, tôi sớm muốn ngồi với anh mà không có cơ hội. Hôm nay lão La nói hẹn anh thì tôi lập tức chạy đến ngay.
Hai người thường xuyên gặp nhau ở Ủy ban thành phố, Vương Trạch Vinh cũng biết một chút tình hình về Hồng Vân Thành. Tên này là người của Ngũ Toa Đức, bình thường mọi người gặp nhau chỉ khẽ gật đầu.
La Trung Hoa cười nói:
- Mau ngồi xuống đi, hôm nay chúng ta chơi nhỏ một chút, tối đa 6400 tệ được không?
Hồng Vân Thành cười nói:
- Được.
Mấy người đã sớm hẹn nhau, chủ yếu chờ Vương Trạch Vinh đến là bắt đầu.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Tôi không biết chơi mạt chược.
La Trung Hoa cười ha hả mà nói:
- Đàn ông sao có thể nói là không biết chơi, nhất định chơi được.
Cố Chúc Vi cũng nói:
- Tôi sớm nghe Bí thư La nhắc đến năng lực của Bí thư Vương. Hôm nay khó khăn lắm mới có Bí thư Vương đến chơi, nhất định phải chơi thật thoải mái.
Vương Trạch Vinh ở xã Hoàn Thành cũng thường xuyên đánh mạt chược. Nhưng sau khi lên làm lãnh đạo hắn thấy đây là một hành vi cấp dưới hối lộ cấp trên, Vương Trạch Vinh liền không còn hứng thú. Đặc biệt là sau khi lên làm lãnh đạo huyện, hắn không còn thích đánh mạt chược nữa. Nếu là người khác thì có lẽ sẽ thích cấp dưới đưa tiền cho mình trong cuộc chơi này, nhưng Vương Trạch Vinh lại cảm thấy đây là chuyện khó khăn với mình.
Nếu một cấp dưới đánh bài không cần anh thì còn đỡ, nếu có việc cần nhờ anh thì sẽ kiếm được khoản tiền lớn.
Điền Mông Lực nói:
- Chơi mạt chược chỉ là thú vui mà thôi, mọi người đánh bằng tiền trong ngăn bàn là được.
Nghe Điền Mông Lực nói vậy, Vương Trạch Vinh biết ngay hắn đã sớm bỏ tiền vào ngăn bàn. Vương Trạch Vinh mở ra thì thấy trong ngăn bàn của mình có một sấp tiền khoảng vài chục ngàn.
Ván bài hôm nay có lẽ là do Điền Mông Lực bố trí.
Chơi hay không? Đương nhiên phải chơi, tình huống này đã tồn tại từ lâu. Nếu như hắn không chơi thì sẽ đắc tội vài người là La Trung Hoa và Hồng Vân Thành.
Điền Mông Lực không chơi mà ngồi bên xem mọi người chơi bài. Mấy thư ký, lái xe cũng được bố trí đánh mạt chược ở một căn phòng khác.
Lần chơi này khá kỳ quái, từ đầu đến đuôi thì giống như mọi người cứ muốn Vương Trạch Vinh ù hết vậy, rất ít thấy mọi người ù.
Mấy ván ù liên tục làm Vương Trạch Vinh hiểu được một chuyện đó là hôm nay mọi người hy vọng hắn thắng tiền.
Sau khi biết tình hình này, Vương Trạch Vinh liền bắt đầu đánh linh tinh.
Nhưng dù hắn đánh như thế nào thì cuối cùng vẫn là hắn ù.
Vương Trạch Vinh ngẩng đầu nhìn thì thấy chỉ có một hai người là ra vẻ chăm chú đánh bài.
Vương Trạch Vinh không khỏi thầm than La Trung Hoa và Hồng Vân Thành đúng là chịu chơi. Qua đó có thể thấy rõ quan hệ giữa Điền Mông Lực và bọn họ không bình thường.
Thấy Vương Trạch Vinh ngẩng đầu lên nhìn, La Trung Hoa cười nói:
- Hôm nay Trạch Vinh quá đỏ rồi.
Hồng Vân Thành nói:
- Bài của Bí thư Vương hợp bài tôi thật, đánh ra quân gì cũng ăn được.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Việc này cũng khó mà nói, phải đánh đến cuối cùng mới biết được.
La Trung Hoa nói;
- Một hảo hán thì cũng phải có vài người giúp. Nếu không có mọi người ủng hộ thì Trạch Vinh sao có thể ù, quan hệ là rất quan trọng.
Điền Mông Lực ở bên cười nói:
- Bí thư Vương có rất nhiều người giúp, muốn giúp cũng khó.
Hồng Vân Thành cười nói:
- Tiểu Điền, cậu bây giờ ở Huyện Đại Phường, nhất định phải tăng cường liên lạc với lãnh đạo, tay chân và mắt nhanh một chút. Chỉ cần làm tốt điểm này thì Bí thư Vương sẽ không bạc đãi cậu.
Đám người này có ý gì thì Vương Trạch Vinh sao không hiểu. Vương Trạch Vinh đánh ra một quân bài tẩy rồi cười nói:
- Trình độ của mấy ông anh cao thật, đánh mạt chược còn không quên nghiên cứu việc lớn.
Mọi người nghe vậy đều cười phá lên.
Vương Trạch Vinh thật sự là chưa đánh bài như thế này bao giờ. Dù là hắn đánh như thế nào thì ba người kia cũng rất ít ù. Mà người ta đánh cũng có trình độ, ba người thua khá giống nhau. Vương Trạch Vinh thấy mọi người đánh như vậy liền thầm nghĩ dù sao mọi người đều muốn thua thì mình cứ nhận vậy.
Không lâu sau mỗi người đều thua mười ngàn vào tay Vương Trạch Vinh. Vương Trạch Vinh cười nói với Điền Mông Lực:
- Tôi chưa bao giờ thắng nhiều tiền như vậy. Giám đốc Điền, tôi cần phải giao một nhiệm vụ cho anh đó là dùng số tiền này quyên góp vào công trình Hy vọng của Huyện Đại Phường cho tôi. Nhớ là phải ghi là tôi quyên góp đó. Huyện Đại Phường vẫn rất khó khăn, chút tiền này có lẽ giải quyết được vấn đề đi học của không ít trẻ em nghèo.
Vương Trạch Vinh nói như vậy làm Điền Mông Lực rất không thoải mái. Hôm nay hắn bỏ nhiều tiền ra như vậy chỉ có một mục đích là muốn Vương Trạch Vinh thắng tiền và không gây phiền phức cho hắn nữa. Không ngờ tên Vương Trạch Vinh lại làm như vậy, thắng tiền còn cầm tiền này đi làm từ thiện.
Vương Trạch Vinh đứng dậy nói với La Trung Hoa và Hồng Vân Thành:
- Hôm nay đánh bài làm tôi hơi đau lưng, tôi thấy đến đây thôi. Tôi về ngủ đây.
Khi Vương Trạch Vinh lên xe, Hác Duệ Bân nói:
- Bí thư, Điền Mông Lực phái người đưa đến không ít quà, làm thế nào bây giờ?
Vương Trạch Vinh nói:
- Cậu đưa đến viện dưỡng lão đi, nhớ không được nhận ít nào.
Vương Trạch Vinh căn bản không muốn dây dưa gì với Điền Mông Lực. Thằng ranh này xem ra có rất nhiều vấn đề, sớm muộn gì cũng bị bắt.
Hôm nay Điền Mông Lực bỏ ra mấy chục ngàn mà kết quả lại thành như vậy. Trước đó hắn đã nói với mọi người là thông qua đánh bài để quan hệ với Vương Trạch Vinh. Đám người La Trung Hoa cũng rất hỗ trợ. Nhưng bây giờ Vương Trạch Vinh cứ như vậy rời đi, La Trung Hoa đành phải nói với Điền Mông Lực:
- Trạch Vinh vốn là như vậy.
Hồng Vân Thành nói:
- Đúng là hơi kiêu ngạo.
Nghĩ đến có La Trung Hoa và Hồng Vân Thành ngồi ở đây mà Vương Trạch Vinh còn rời đi, Điền Mông Lực không thể làm gì khác là nhịn cơn tức tối trong lòng lại:
- Bí thư Vương có việc phải đi, chúng ta cũng không nên ở lại đây làm gì. Câu lạc bộ Tân Thiên rất được, mọi người đến đó chơi chứ?
Nghe thấy vậy, Hồng Vân Thành liền cao hứng nói:
- Nơi đó tôi khá quen, quản lý cũng được. Mọi người đến đó cùng chơi.
Mấy người liền đi đến câu lạc bộ.
Sau khi về khách sạn, Vương Trạch Vinh ngâm mình trong nước nóng một lúc rồi ra xem Tv. Chẳng qua không có chương trình gì hay nên hắn tắt đi rồi suy nghĩ phương hướng phát triển Huyện Đại Phường.
Hội nghị hôm nay thành phố đã đẩy Huyện Đại Phường ra trước, bây giờ làm bất cứ chuyện gì cũng phải cẩn thận. Vương Trạch Vinh hiểu được một đạo lý là người càng đi ở phía trước thì càng dễ phạm sai lầm.
Vương Trạch Vinh đang suy nghĩ thì Mao Hiếu Lễ gõ cửa đi vào.
- Lão Mao, sao không ra ngoài hoạt động?
Vương Trạch Vinh không tin Mao Hiếu Lễ không có quan hệ, không ngờ y vẫn còn ở trong khách sạn.
- Bỏ đi, toàn là người quen cũ, trong hội nghị hôm nay đã chào hỏi nhau rồi.
Vương Trạch Vinh hiểu được ý của Mao Hiếu Lễ. Mao Hiếu Lễ cũng sắp về hưu nên không hy vọng tiến bộ gì nữa, có thể trở thành Chủ tịch huyện đã làm y rất hài lòng.
- Lão Mao, có chuyện tôi muốn trao đổi với anh một chút. Ủy viên Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân huyện – Điền Mông Lực có hành vi vi phạm pháp luật, theo các tài liệu mà Công an huyện nắm giữ thì vấn đề không nhỏ.
Nghe thấy Vương Trạch Vinh nói như vậy, Mao Hiếu Lễ nói:
- Trạch Vinh, người này có quan hệ rất phức tạp. Đối với chuyện của hắn, cậu nhất định phải cẩn thận một ít. Đặc biệt nhất định phải chú ý vấn đề an toàn của người thân.
Nghe thấy Mao Hiếu Lễ nói như vậy, Vương Trạch Vinh không khỏi giật mình. Lần trước có một viên đạn, nếu ép Điền Mông Lực quá nhiều không biết chừng hắn có hành vi quá khích nên Vương Trạch Vinh gật đầu nói:
- Anh nhắc nhở rất đúng, việc này đúng là phải thật chú ý.
- Trạch Vinh, tôi dù sao cũng sắp về hưu nhưng cậu thì khác. Cậu làm việc gì cũng phải thận trọng. Lần này thành phố đẩy Huyện Đại Phường đi tới, mọi chuyện phải cẩn thận.
Vương Trạch Vinh gật đầu. Mao Hiếu Lễ đưa ra vấn đề này đúng là chuyện hắn đang nghĩ tới.