Lý Duy Hà chủ động dựa vào là ủng hộ rất lớn đối với Vương Trạch Vinh. Hắn vốn lo lắng Lý Duy Hà sẽ dựa vào đối phương, bây giờ có tình hình này làm Vương Trạch Vinh cảm thấy phe của mình coi như đã ổn định.
Thực ra Vương Trạch Vinh cũng không muốn tranh quyền với Trịnh Chí Minh. Đối với hắn mà nói từ một cán bộ huyện phát triển thành phó chủ tịch thường trực đã rất vui, hắn cũng không muốn tranh quyền gì. Nhưng theo tình hình bây giờ Trịnh Chí Minh không muốn sống chung thoải mái với hắn. Nếu như đối phương đã muốn gây chuyện, Vương Trạch Vinh cũng không thể chấp nhận. Hắn không hy vọng những thứ mình khó khăn lắm mới đạt được lại vì mấy thứ này mà mất đi. Bây giờ hắn muốn ít nhất có quyền lên tiếng trong hội nghị thường ủy.
Đối với Trương Thuận Tường tại sao đột nhiên dựa vào Trịnh Chí Minh, đến bây giờ Vương Trạch Vinh vẫn không rõ ràng. Vương Trạch Vinh lúc này đang trên đường cao tốc lên thành phố. Thành phố triệu tập hội nghị công tác thống kê, Vương Trạch Vinh là phó chủ tịch thường trực huyện cần phải tham gia.
- Đại Giang, mỗi ngày đi theo tôi chạy đông chạy tây, bà xã có ý kiến gì không?
Vương Trạch Vinh cười nói. Trên đường không có việc gì nên quan tâm đến gia đình bạn học cũng là cách kéo gần quan hệ.
- Ha ha, cô ấy có ý kiến gì chứ. Cô ấy ước gì tôi cũng đi theo anh.
Ngô Đại Giang cười nói. Tâm trạng của hắn lúc này rất tốt, từ lúc làm lái xe cho Vương Trạch Vinh, địa vị của hắn trong Tổ lái xe cũng tăng lên.
Lời này làm Vương Trạch Vinh thấy hứng thú:
- Không ngờ Hứa Hồng nhà ông cũng ủng hộ công tác của ông đó chứ.
- Cô ấy ủng hộ gì chứ. Lúc trước tôi lái xe đi, cô ấy không ngừng than vãn. Bây giờ không phải vì đi theo anh sao?
Ngô Đại Giang đúng là không còn gì để nói về vợ. Hứa Hồng có mỗi một cái tật đó là hám lợi.
Địa vị của Ngô Đại Giang trong nhà bây giờ tăng lên rất nhiều. Sau khi hắn làm lái xe cho Vương Trạch Vinh, Hứa Hồng ở trong cơ quan cũng là một nhân vật. Lãnh đạo phòng vệ sinh môi trường khá kính trọng bọn họ. Về đến nhà khi nói chuyện đến việc cơ quan, Hứa Hồng rất dịu dàng với Ngô Đại Giang. Ngay cả ông bố vợ cũng thay đổi cái nhìn với Ngô Đại Giang.
- Cô ấy làm ở đơn vị có được không?
Vương Trạch Vinh quan tâm mà hỏi.
- Cô ấy bây giờ rất tốt, lãnh đạo phòng đi ăn cơm đều gọi cô ấy đi cùng.
Ngô Đại Giang cười hì hì mà nói. Từ chuyện này có thể thấy Hứa Hồng bây giờ ở trong phòng rất tốt.
Vương Trạch Vinh mỉm cười. Hắn hiểu rõ tâm trạng những người như vợ Ngô Đại Giang.
- Ồ, Vương ca, có chuyện này.
Theo yêu cầu của Vương Trạch Vinh, khi không có ai thì Ngô Đại Giang sẽ gọi Vương Trạch Vinh như vậy. Ngô Đại Giang là lái xe của Vương Trạch Vinh, hắn rất để ý tình hình của Vương Trạch Vinh. Lái xe đều là người thân nhất bên lãnh đạo. Thái độ của bọn họ cũng bị thái độ của lãnh đạo ảnh hưởng. Thời gian này Ngô Đại Giang cảm thấy lái xe của Trương Thuận Tường không còn như trước. Cẩn thận quan sát, hắn phát hiện Trương Thuận Tường và Trịnh Chí Minh cũng lên thành phố:
- Tôi nghe nói Bí thư Trịnh giúp con trai của chủ tịch Trương đổi công tác, bây giờ điều đến văn phòng Ủy ban thành phố.
Ngô Đại Giang nói làm cho Vương Trạch Vinh hiểu ra nguyên nhân mà Trương Thuận Tường thay đổi. Thì ra là như vậy. Vương Trạch Vinh coi như hiểu rõ thủ đoạn của Trịnh Chí Minh. Bảo sao Trương Thuận Tường ngã về phía Trịnh Chí Minh. Lão Trương thấy hy vọng của mình không lớn nên đặt vào con. Trịnh Chí Minh coi như đánh trúng chỗ yếu hại của Trương Thuận Tường.
Sau khi phân tích tình hình của Trương Thuận Tường, Vương Trạch Vinh cảm thấy cho dù phe cánh của mình ổn định thì lực lượng cũng không thể sánh bằng Trịnh Chí Minh.
Nhìn một chiếc xe đang chạy phía trước, Vương Trạch Vinh đột nhiên có suy nghĩ Trịnh Chí Minh như chiếc xe với tốc độ cao. Mấy người đi theo hắn chính là bốn chiếc bánh, nếu mất một bánh thì sao?
Tả Chính, Cổ Kiến Quân và Trịnh Chí Minh là có quan hệ lợi ích. Quan hệ này rất chặt, muốn chia rẽ bọn họ thì tạm thời không thể. Nghĩ đến Viên Chí Minh, mắt Vương Trạch Vinh sáng lên. Người này mới dựa vào Trịnh Chí Minh, về lợi ích cũng không quá chặt chẽ.
Vương Trạch Vinh dựa lưng vào thành ghế cẩn thận phân tích quan hệ giữa Viên Chí Minh và Trịnh Chí Minh. Bây giờ Viên Chí Minh và bọn họ không có quá nhiều quan hệ lợi ích. Đám người Trịnh Chí Minh có lẽ đang quan sát Viên Chí Minh.
Vương Trạch Vinh nở nụ cười.
- Đại Giang, cậu biết gì về tình hình gia đình Viên Chí Minh không?
Vương Trạch Vinh hỏi.
- Viên Chí Minh ư. Nhà tên này không có bao nhiêu anh chị em. Nhưng nhà vợ lại có nhiều. Em vợ của hắn là Sử Quang Huy làm ở đồn Thành Tây, còn một cô em vợ làm ở ngân hàng Xây Dựng.
Ngô Đại Giang khá hiểu về tình hình gia đình Viên Chí Minh.
Nghe thấy em vợ Viên Chí Minh làm ở ngân hàng Xây dựng, Vương Trạch Vinh cười cười. Nơi khác hắn không có biện pháp, nhưng nơi này thì có thể thử một lần.
- Đại Giang, quan hệ giữa Viên Chí Minh và vợ như thế nào?
Vương Trạch Vinh thấy Ngô Đại Giang làm mấy năm trong Tổ lái xe nên tin tức chắc cũng nhạy bén.
- Ha ha, anh không biết thôi. Viên Chí Minh rất sợ vợ. Trước kia hắn không ít lần bị vợ mắng, bây giờ thì tốt hơn rồi.
Ngô Đại Giang liền nói mấy lần Viên Chí Minh bị vợ mắng.
- Vợ hắn ta hình như làm ở phòng Công thương thì phải?
Vương Trạch Vinh không xác định mà nói. Việc này hắn chỉ nghe người nói nhưng không nhớ rõ.
- Đúng, ở văn phòng, tên là Sử Vân Lan.
Ngô Đại Giang nói. Thấy Vương Trạch Vinh quan tâm đến Viên Chí Minh như vậy, Ngô Đại Giang nói:
- Trước kia vợ hắn không ít lần đánh mạt chược với tôi nên khá quen. Nếu anh muốn tìm cô ta nói chuyện thì tôi giúp được chút.
- Ồ.
Vương Trạch Vinh khá vui vẻ vì chuyện này. Vương Trạch Vinh đoán khi Viên Chí Minh không thành công, vợ hắn chắc là không có thế lực nên hay đánh bài với Ngô Đại Giang cũng là bình thường. Nghĩ vậy, Vương Trạch Vinh liền nói với Ngô Đại Giang:
- Cậu nói với vợ của Viên Chí Minh là tôi có thể giúp em cô ta điều chỉnh công tác một chút. Ít nhất tốt hơn bây giờ.
- Được, về tôi sẽ liên lạc.
Ngô Đại Giang cảm thấy cấp độ của mình kém Vương Trạch Vinh quá nhiều. Hắn không hiểu tại sao Vương Trạch Vinh lại muốn giúp em vợ Viên Chí Minh.
Hội nghị kết thúc, Vương Trạch Vinh gọi điện cho Đỗ Vĩ.
Điện thoại vừa mới tút một tiếng thì Đỗ Vĩ đã nghe điện:
- Lão đệ, hiếm khi chú tự mình gọi điện cho tôi. Có phải muốn mời tôi ăn cơm?
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Hôm nay tôi lên thành phố họp. Đã lâu không gặp, chúng ta làm chén chứ?
Đỗ Vĩ vui vẻ nói:
- Không vấn đề gì. Lão đệ đến thành phố thì đương nhiên do tôi mời khách.
Ăn cơm không nhiều người, ngoài Đỗ Vĩ thì chỉ có thêm Bảo Kiến Quân và Nguyễn Du Hà.
Thấy Vương Trạch Vinh đi vào, Bảo Kiến Quân vui vẻ nói:
- Thì ra là anh chàng này, lão Đỗ vẫn không nói mời ai.
Nguyễn Du Hà vui vẻ nói:
- Vương ca, lần này anh lại nổi tiếng rồi.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Nổi tiếng làm gì chứ, tôi bây giờ đang đau đầu đây.
Bảo Kiến Quân vội vàng nói:
- Chuyện gì thế, có cần tôi giúp không?
Đối với Vương Trạch Vinh đang được nhiều người chú ý, Bảo Kiến Quân rất muốn tạo tốt quan hệ.
Nguyễn Du Hà cười nói:
- Có lẽ là do Vương Trạch Vinh quá nổi nên có người ghen ghét.
Cô có lẽ biết gì đây. Nguyễn Du Hà làm ở ban Tổ chức cán bộ Thị ủy nên nghe được khá nhiều.
Nhìn Nguyễn Du Hà, Vương Trạch Vinh gật đầu nói:
- Ai cũng thấy tôi sống khá thoải mái, nhưng tình hình trong huyện mọi người có biết không?
Bảo Kiến Quân nói:
- Là Trịnh Chí Minh chuyên quyền hả? Chẳng lẽ hắn muốn chỉnh cậu, đó là tìm chết.
Nguyễn Du Hà nói:
- Chuyện không giống bề ngoài. Mấy hôm trước tôi nghe nói Trịnh Chí Minh giúp chuyển con trai Trương Thuận Tường đến văn phòng Ủy ban thành phố làm. Vương ca ở Huyện ủy đang là phe yếu.
Mấy người nói chuyện trước mặt Vương Trạch Vinh không quá e ngại. Bọn họ rõ ràng coi mình là thân thiết với Vương Trạch Vinh.
Thực ra ba người đều có quan hệ nên biết rõ tình hình gần đây của Vương Trạch Vinh. Đối với ngôi sao mới lên này, bọn họ nếu giúp được thì sẽ giúp. Sau này biết đâu được báo đáp.
Đỗ Vĩ nói:
- Lão đệ, có phải cần tôi giúp gì. Chỉ cần có thể giúp thì tôi sẽ cố hết sức.
Đỗ Vĩ nghĩ đến Vương Trạch Vinh đột nhiên gọi điện mời mình ăn cơm, hắn đoán Vương Trạch Vinh có việc muốn mình làm.
Vương Trạch Vinh gật đầu nói:
- Tôi cũng không giấu mấy người, đúng là có việc cần anh giúp. Em vợ trưởng ban Tổ chức cán bộ huyện chúng tôi làm ở ngân hàng anh. Đến lúc đó tôi muốn anh điều chỉnh công việc tốt một chút.
- Ha ha, việc này dễ làm.
Đỗ Vĩ cười nói:
- không vấn đề gì, bao giờ làm, làm như thế nào thì cậu nói cho tôi một tiếng.
Đỗ Vĩ biết tình hình của Sử Vân Lệ này, mặc dù thông qua quan hệ đến ngân hàng làm nhưng công việc được phân không quá tốt. Hắn rõ ràng Vương Trạch Vinh muốn giở trò trong việc này. Dù sao hắn cũng có năng lực làm việc này nên lập tức đáp ứng. Là một phó giám đốc quản lý bên tín dụng, điều chỉnh nhân sự bên dưới cũng không có gì khó.
- Làm phiền anh.
Vương Trạch Vinh nói.
- Ha ha, muốn dao động phe Trịnh Chí Minh hả.
Nguyễn Du Hà hiểu ra mà nói:
- Anh làm như vậy mặc dù ngay lập tức không có hiệu quả nhưng chỉ cần thao tác tốt thì giữa bọn chúng nhất định có ngăn cách.